Phượng Kinh Thiên

Chương 447: Đàm phán hòa bình thành công (2)



Một canh giờ nữa trôi qua, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống. “Hoàng thượng?”

Trong bóng đêm, mọi người không thể nhìn rõ vẻ mặt của Khánh Đế, chỉ nghe thấy giọng nói thâm trầm u ám của ông ta: “Đợi tiếp.”

Mãi đến lúc nửa khuya, Khánh Để mới đứng dậy, những người khác cũng xốc lại tinh thần, không một ai dám thiểu cảnh giác.

May mà võ công của các ám vệ cao cường, hơn nữa họ cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt nên có thể thích ứng với việc đi trong đêm1tối. Chỉ là Khánh Đế không hề nghĩ đến, cuối cùng ông ta vì thua một bước, mà thua tất cả. Sau khi nhóm người của Khánh Đế mò mẫm bước đi được nửa canh giờ, núi rừng tối tăm bỗng nhiên bừng sáng lên, hơn trăm người tay cầm bó đuốc vừa được đốt cháy chợt xuất hiện rồi bao vây bọn họ lại.

Ánh sáng bất thình lình khiến Khánh Đế trở nên cứng ngắc như đá, mặt xám như tro tàn trong nháy mắt. Hơn mười tên cấm vệ quân cũng kịp thời phản8ứng lại, họ leng keng rút vũ khí ra, sau đó bảo vệ Khánh Để ở giữa.

“Ai đó?” Thạm tướng của cấm vệ quân khiếp sợ thét lên.

Đào Dao ẩn mình trong góc tối, ông không bước ra, chỉ lạnh lùng thốt lên một chữ: “Giết.” Có thể khiến Nguyên Hạo Thiên dù đang chạy nạn vẫn dẫn theo bên người, tất nhiên đều là thân tín của ông ta, thế nên Đào Đào không cần lãng phí miệng lưỡi khuyên bọn họ đầu hàng. Đôi mắt Khánh Để hiện lên sự không cam lòng và2tàn nhẫn đến thấu xương, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, ông không ngờ bản thân lại sẽ có kết cục như vậy! Ông không cam tâm, ông không phục!

Lưỡi đao vung lên, máu tươi chảy xuống, tiếng kêu rên không ngừng vang dội bên tai, nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy ai giết mình, Khánh Đế mạnh mẽ mở mắt ra.

Người của ông ta đều đã ngã xuống, chỉ có mình ông ta bình yên vô sự. Lúc này, Đào Dao mới bước ra. Ông lạnh lùng nhìn Khánh Đế,4sau đó nói với giọng thật của mình: “Hoàng thượng đang suy nghĩ tại sao chúng ta không giết ngươi sao?” Khánh Để hơi trừng lớn hai mắt mà nhìn Đào Dao, thanh âm có chút khàn khàn: “Ngươi là thái giám?”

Đào Dao thoáng khom lưng, xem như là hành lễ: “Ánh mắt của Khánh vương thật tốt, nô tài quả thật là thái giám.”

Khánh vương? Con người của Khánh Đế co rút lại thật mạnh: “Ngươi là... nhóm tử sĩ mà phụ hoàng không giao cho trẫm?” “Khánh vương gia chỉ cần một chút đã thông suốt rồi.”

“Trẫm đã không còn là Khánh vương từ lâu, trẫm làm hoàng đế sắp hai mươi năm rồi. Nếu các ngươi đã nguyện ý trung thành với tiên hoàng, lẽ ra cũng phải trung thành với trẫm mới phải.” Khánh Đế lạnh lùng nói.

Đào Dao bật cười thật lớn rồi đột ngột ngừng lại, sắc mặt ông thoáng chốc lạnh xuống, chỉ thấy bóng dáng của ông nhanh đến mức khiến người ta tưởng mình bị hoa mắt. Đợi đến khi đã trở về vị trí cũ, Đào Dao mới thản nhiên ngoáy tai nói: “Ta không muốn nghe giọng của Khánh vương gia nữa.”

Khánh Đế bất ngờ bị điểm huyệt, trên mặt ông ta vẫn còn giữ nguyên biểu cảm phẫn nộ cùng tàn nhẫn.

Khi hai quân đội đánh nhau, thường thường là liều mạng chém giết người chết ta sống, khiến cho máu chảy thành sông, thế mà bầu không khí giằng co lúc này của hai quân lại có chút khác với bình thường. Trên đồi núi rộng lớn bao la, cảnh tượng đội quân của hai bên giằng co với nhau thoáng chút lạnh lẽo. Tướng lĩnh của hai bên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, hai tay họ đều đặt trên dao, có thể rút khỏi vỏ bất cứ lúc nào.

Cách đó không xa, trong một doanh trướng lớn được xây dựng tạm thời, đang diễn ra một cuộc đàm phán. Người đi cùng Minh Vương đến đàm phán là Nguyên Lạc cùng với Hạng Cửu gia râu tóc trắng xóa nhưng khiến người ta không dám xem thường, ông ta là người có quyền lên tiếng tuyệt đối trong Hàng gia.

Trong lều trại, Nguyên Vô Ưu ngồi ở vị trí trung tâm, nàng đưa mắt nhìn lướt qua người bước vào, cuối cùng dừng ở Minh Vương, sau đó mỉm cười, gật đầu chào ông ta: “Bá phụ đến rồi, không tiếp đón mọi người từ xa, xin mời ngồi.”

Minh Vương híp mắt dõi theo thiếu nữ tuyệt đẹp có dung mạo khuynh thành đang bày tỏ thiện ý ngồi trên vị trí chính. Tuy vẻ mặt ông ta không chút gợn sóng, nhưng không cách nào diễn tả sóng to gió lớn trong lòng ông, không phải vì dung nhan xinh đẹp của Nguyên Vô Ưu, mà là vì tâm kể thấm sâu của nàng.

Nguyên Lạc nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì? Ông lão còn lại thì là đương gia hiện giờ của Hạng Thị, sau khi bước vào, ông ta chỉ liếc nhìn Nguyên Vô Ưu một cái, rồi lập tức dính chặt tầm mắt về phía bên trái sau lưng Nguyên Vô Ưu. Ở đó, một nam tử mặc áo đỏ đang nghiêng hơn nửa người tựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài của y nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, không phát ra tiếng động, nhưng lại khiến người ta không thể làm lơ.

“A Hoành...”

Không Vô Hồn nâng mí mắt lên, không chút để ý mà nhìn lướt qua ông lão, ánh mắt y giống như đang nhìn người xa lạ, không hề dao động. Hạng Cửu gia buông mi xuống, không lên tiếng nữa. Mà lúc này, dường như bầu không khí trong lều trại cũng đông lại, bởi vì Minh Vương không hề ngồi xuống. Nguyên Vô Ưu cười khẽ: “Vô Ưu cho rằng nếu bá phụ đã đúng hẹn mà đến, thì cũng đã có ý đàm phán mới phải. Lẽ nào bá phụ chỉ đến đây để thăm hỏi ta thôi sao?”

Ánh mắt uy nghiêm phảng phất như muốn nhìn đến khi người nàng thủng một lỗ mới thôi của Minh Vương cuối cùng cũng dời sang chỗ khác, nhưng ông ta vẫn chưa ngồi xuống, mà đi thẳng vào vấn đề: “Nói điều kiện của ngươi đi.” Ông ta đã thẳng thắn, Nguyên Vô Ưu còn thẳng thắn hơn, nàng nói thẳng ra: “Lui về Kỷ Đông, làm vương ở đất phong.”

Đôi mắt Minh Vương chợt lóe lên, sau đó nói với giọng rất nghi ngờ: “Ngươi không yêu cầu ta giao ra binh quyền sao?”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Chắc chắn bá phụ sẽ không chịu giao ra, nếu Vô Ưu đưa ra điều kiện này, đây không còn là đàm phán hòa bình nữa rồi.” Minh Vương lạnh lùng dõi theo nàng một lúc lâu rồi bất chợt bật cười, cuối cùng cũng ngồi vào chỗ đã được chuẩn bị sẵn cho mình, sau đó ông ta rũ mắt xuống, thản nhiên lên tiếng: “Phúc phận của Nguyên Hạo Thiên đúng là không ít, vậy nên hoàng tộc chúng ta mới có được một công chúa tài hoa tuyệt đẹp thế này.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Vô Ưu tạ ơn bá phụ đã khích lệ, chỉ là chúng ta nên trở lại chuyện chính thôi. Nếu bá phụ đánh tiếp, chẳng qua chỉ tăng thêm mạng người vô nghĩa cho nước Đại Nguyên. Bá phụ khởi binh chinh phạt cũng chỉ vì hoàng đế tàn bạo, mà kết cục bây giờ của hoàng để không cần nói cũng biết, nếu bá phụ vẫn kiên trì không lui binh, lẽ nào người cũng giống như Nguyên Hạo Thiên, điên cuồng cố chấp với vị trí kia?”

Minh Vương mím môi, đôi mắt ông ta chớp lóe bất định, nhưng vẫn không lên tiếng.

“Nếu Vô Ưu đã mời người đến đây đàm phán hòa bình, mà tất nhiên bá phụ cũng biết thể cuộc hiện giờ không có lợi với mình nên mới nhận lời mời mà đến, nếu không thì có gì người lại mạo hiểm xâm nhập doanh trướng của địch như vậy?” “Ngươi đưa ra yêu cầu nhân từ thế này, không sợ đang thả hổ về rừng sao?” Cuối cùng, Nguyên Lạc không dằn lòng được mà lên tiếng chất vấn.

Nguyên Vô Ưu nhướng mày nhìn thoáng qua Nguyên Lạc, sau đó lại dời sang nhìn chăm chú vào đôi mắt của Minh Vương rồi gằn từng chữ một: “Ta, không phải Nguyên Hạo Thiên. Người hắn ta không dám dùng, ta dám dùng, thứ hắn ta không dám tin, ta dám tin, chuyện hắn không dám thua, ta dám thua. Thế nên, hôm nay ta mới có thể thắng.”

Minh Vương khẽ nâng mắt lên, không dám dùng, không dám tin, không dám thua...

Nguyên Hạo Thiên không dám dùng thị tộc, không dám tin tưởng thị tộc, càng không dám thua mất ngai vàng mà khó khăn lắm ông ta mới giành được.

Nhưng ông thì sao? Ông dám dùng, lại... không dám tin.

Nguyên Vô Ưu dám dùng, dám tin, tất cả đều làm được, thế nên nàng mới có thể được nhiều người ủng hộ, cười đến cuối cùng.

“Sở dĩ ta và các ngươi đàm hòa, không phải là vì trách trời thương dân, e sợ tăng thêm hy sinh vô ích, nếu ta đã dám tạo ra chiến tranh, thì sẽ không sợ xương trắng chất thành núi.”

“Vậy tại sao người còn muốn nhượng bộ một bước, muốn đàm phán hòa bình với chúng ta?” Minh Vương thản nhiên hỏi. “Vì ngăn cản sự tấn công của nước Sở, bởi nếu tiếp tục xảy ra nội chiến, chẳng qua cũng là để cho nước Sở được lợi mà thôi.” Gương mặt Minh Vương không chút thay đổi nào, nhưng ông ta không lên tiếng, điều này cho thấy rõ ông ta không hề phủ nhận lời nói của Nguyên Vô Ưu.

Nguyên Lạc nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu, rồi cười lạnh một tiếng: “Làm sao chúng ta có thể biết được ngươi không phải đang làm ra vẻ huyền bí? Có lẽ đây chỉ là cái cớ của người mà thôi.”

Tầm mắt của Nguyên Vô Ưu dường như vô tình mà nhìn lướt qua ông lão đang lặng im không nói kia, nàng thản nhiên lên tiếng: “Ta nghĩ rằng, các ngươi đã biết Hạng Thanh Trần sinh con nối dõi cho phụ vương ta nên mới quyết định lấy lùi làm tiền đúng chứ?”

Con người của Hạng Cửu gia hơi co rút lại, tuy thay đổi rất nhỏ và cũng cực nhanh, nhưng những người có tính toán trong lòng vẫn có thể bắt giữ được nó. Vẻ mặt Nguyên Lạc bỗng cứng đờ, nét mặt của Minh Vương cũng có chút khó coi. Nguyên Vô Ưu nhận lấy tách trà Tiểu Hoa Tử dâng cho nàng, sau đó thong thả nhấc nắp lên khể thưởng thức trà.

“Ta đã nói hết những gì cần nói rồi, còn về việc trả lời như thế nào thì Vô Ưu không sốt ruột, bá phụ có thể trở về suy nghĩ cẩn thận một phen.”

Đáy mắt Minh Vương nhanh chóng hiện lên một chút kinh ngạc: “Ngươi cứ như vậy mà thả chúng ta đi?”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Lẽ nào bá phụ cho rằng Vô Ưu sẽ giam giữ các người lại làm con tin sao? Hoặc là bày ra Hồng Môn yến, giết chết các người?”

Minh Vương liếc mắt nhìn Nguyên Vô Ưu thật sâu, rồi đột nhiên nói: “Không cần nữa, chúng ta có thể trả lời người ngay bây giờ, bản vương đồng ý điều kiện của ngươi.”

“Phụ vương...” Nguyên Lạc nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng bị MinhVương giơ tay ngăn lại. Minh Vương không còn giữ vẻ mặt uy nghiêm và căng thẳng lúc mới bước vào nữa, ông ta thản nhiên nói: “Hai mươi năm trước, lúc bản vương bị trục xuất khỏi Kinh thành, tuy bản vương có chán nản buồn bã, nhưng không quá đỗi căm hận.”

“Thắng làm vua, thua làm giặc, bản vương thua chính là thua. Nhưng lòng dạ của Nguyễn Hạo Thiên quá mức độc ác, bản vương và A Mộ có thể sống đến nay, đều nhờ có thù hận chống đỡ. Nếu đời này không đánh về kinh thành, chính tay giết chết kẻ thù, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa? Hai mươi năm qua vì ngày này, mà bản vương đã mất đi rất nhiều, buông tha rất nhiều, máu tươi dính trên tay cũng vô số.”

Minh Vương quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Nguyên Vô Ưu, cười mà như không cười nói.

“Đi đến ngày hôm nay, mặc dù không phải bản vương cười đến cuối cùng, nhưng so với việc bản vương tự tay giết chết kẻ thù, thì giao Nguyên Hạo Thiên cho ngươi xử lý càng khiến hắn thống khổ gấp trăm lần. Hắn gieo nhân gì, thì sẽ gặt được quả ấy, người mới là báo ứng tốt nhất của hắn.” Nguyên Vô Ưu vẫn mỉm cười, ánh mắt cùng sắc mặt không hề hiện lên sự tức giận, cứ như người Minh Vương nhắc đến căn bản không phải là nàng.

Tuy sức khỏe của Thập để suy yếu, không bàn đến chuyện hắn đã có con nối dòng, cho dù hắn không có, thì con nối dòng trong hoàng tộc nhiều vô số kể, tùy ý chọn một người có tài năng lại hiền đức để kế vị cũng coi là cách hay, chỉ có điều...” Sắc mặt Minh Vương bỗng nghiêm lại, ông chăm chú dõi theo Nguyên Vô Ưu: “Nhưng nếu hoàng đế mà các ngươi chọn ra tàn bạo độc ác, thì đừng trách bản vương lại khởi binh.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại chẳng có ý cười: “Điều này không cần bá phụ nhọc lòng, phụ vương sẽ cân nhắc.”

Minh Vương híp mắt lại, ông ta không nói nữa, chỉ nhanh bước rời khỏi đây.

Sau khi Minh Vương đi, trong và ngoài lều trại đều xôn xao cả lên.

Một lát sau, mọi người nghe thấy tiếng vó ngựa đạp trên đất, chứng tỏ Minh Vương đã dẫn người đi xa.

Vẻ mặt của Nguyên Vô Ưu trở nên hờ hững, nàng liếc mắt nhìn Không Vô Hồn ở cạnh bên: “Sao không thấy người xông lên giết người?” Không Vô Hồn đứng dậy, sau đó biếng nhác vươn vai, duỗi thẳng lưng: “Nếu ta thực sự giết người, phá hỏng ván cờ của ngươi, người đầu tiên không tha cho ta chính là người đó. Bây giờ đã có chỗ dựa vững chắc là ngươi đây, nên ta nhất thời không gấp gáp.”

Nguyễn Vô Ưu bật cười: “Rõ ràng là người muốn chơi trò mèo vờn chuột, còn lấy ta ra làm cái cớ.” Giết kẻ thù, chẳng qua là tốc độ trong nháy mắt. Với võ công của y, từ sau khi xuống núi Phiêu Miễu là y đã có thể giết Hàng gia rồi. Nhưng y một mực không chịu làm vậy, trái lại hao tốn sức lực chạy đến Kinh thành, chẳng phải là muốn hướng đến mục tiêu lớn hơn để chơi sao. Nay Hạng Thị muốn mượn tay Minh Vương để rời Kỷ Đông, y không muốn để họ được như ý nguyện, thế nên mới hợp tác với nàng.

Áp đảo bên trên kẻ địch, dày vò kẻ địch một ngày ba bữa, so với giết chết kẻ địch chỉ với một kiệm thú vị hơn nhiều, cũng càng có thể hả giận hơn.

“Ta có thể giao Hàng Thị cho ngươi toàn quyền xử lý, nhưng có một chuyện, đó là bắt đầu từ hôm nay, Hạng Thanh Trần người này không còn liên quan gì đến Hàng thị, càng chẳng liên quan gì với ngươi, hiểu chưa?”

Trong mắt của Không Vô Hồn chợt hiện lên đôi chút trêu ghẹo: “Tiểu Vô Ưu, bây giờ ai mà dám đối đầu với người nữa, ta cũng chưa có chán sống. Cơ mà Tiểu Vô Ưu nói ta nghe xem, người định xử lý Hạng Thanh Trần không biết sống chết kia như thế nào? Đúng rồi, muốn xử lý nàng ta thì cũng phải trở lại Kinh thành mới được. Còn việc khẩn cấp trước mắt bấy giờ... Tiểu Vô Ưu à, người phải đi xử lý phụ hoàng của người trước đó, ta xem trọng người đấy.”

Nguyên Vô Ưu trừng mắt với người đang nói lời châm chọc, trên đầu đầy hắc tuyến, nhưng nàng suy nghĩ một chốc, không khỏi híp lại đôi mắt xinh đẹp. Đúng nhỉ, quả thật cũng đến lúc nên đến gặp đối thủ mà nàng xem là kẻ địch rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv