Đối diện với thế cuộc bấy giờ, rốt cuộc Nguyên Hạo Thiên không thể ngồi yên được nữa, cuối cùng ông ta lựa chọn đề nghị của Bình Duệ, quyết định ngự giá thân chinh.
Trên đại điện Kim Loan, sau khi Khánh Đế tuyên bố mình sẽ thân chinh, toàn bộ1đại điện đều yên lặng đến mức khiến người ta dựng thẳng lông tơ.
Các quan lại đều quỳ rạp xuống đất, nháo nhào hố to xin hoàng thượng hãy nghĩ kỹ lại. Khánh Đế ngồi thẳng trên ngai vàng, dùng đôi mắt đen sẫm lướt nhìn các quan đang quỳ dưới8điện, tất nhiên là ông ta biết ngự giá thân chinh không phải là trò đùa, rất có thể sẽ một đi không trở lại, nhưng để ông ta ngồi chờ chết cũng là chuyện không thể nào. Ông ta liếc nhìn Thi Tề, Thị Tề thấy thế liền gật đầu,2sau đó cất giọng hô: “Tuyên Tề Thắng, Lâm Duy Đường vào điện.”
Các quần thần đang quỳ dưới đất nghe thấy tiếng tuyên chiếu này đều nghĩ đến một khả năng, lẽ nào hoàng thượng... “Tội thần Lâm Duy Đường khâu kiến hoàng thượng!” “Tội thần Tề Thắng khấu kiến hoàng4thượng!” Hai người trên điện rõ ràng đã trải qua một phen sửa soạn mới bước vào điện, chứ không hề tóc tai bù xù, mặc áo tù nhân. Mọi người đều hiểu rõ khi nhìn thấy hai người, xem ra hoàng thượng không những không giết họ, trái lại có khả năng rất cao là sẽ trọng dụng lại bọn họ. Ánh mắt thâm trầm của Khánh Để dừng ở hai người, ông ta lạnh lùng lên tiếng: “Đứng lên cả đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Hai người cúi đầu lui sang một bên. Tiếp đến, Khánh Để bổ nhiệm bốn vị cựu thần đức tài bình thường chủ trì triều chính, Bình Duệ và Cố Lăng ở bên cạnh giám sát.
Cuối cùng, ánh mắt của Khánh Đế mới nhìn về phía Lâm Duy Đường và Tề Thắng: “Trẫm cho hai người một cơ hội lập công nữa, hai người sẽ theo trẫm xuất chinh.”
Trong doanh trại dưới chân núi cách nơi giao nhau của Hoài Bình và Ký Đông ba dặm, một nam tử độ tuổi trung niên cực kỳ bị thương nhào về phía nam tử trẻ tuổi cả người cứng đờ đang nằm trên giường với gương
mặt đầm đìa nước mắt: “Kiều Nhi... sao con nỡ lòng để cha nhận lấy nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ?”
“Cha... người hãy bảo trọng thân thể, con nhất định sẽ báo thù cho đại ca.” Một thiếu niên đỡ lấy nam tử trung niên kia rồi nghiến răng nghiến lợi nói. Thấy hai cha con họ đau khổ, một nam tử tuổi trẻ khác đứng trong lều một hơi uống cạn ly rượu trên tay mình, sau đó bóp nát chiếc ly thành bột phấn, nói trong căm hận: “Ngũ thúc, con nhất định sẽ xách đầu của Nguyên Vô Ưu về cúng tế Kiều đệ.” Hắn vừa dứt lời liền nhanh chóng bỏ ra ngoài.
“Đứng lại.”
Mành che của lều trại bất chợt được vén lên, một nam tử trung niên bước vào gọi hắn lại. Người đến có thân hình khôi ngô, ánh mắt sắc bén, cực kỳ oai nghiêm, chính là Minh Vương. Nam tử tuổi trẻ đang định xông ra ngoài nghe vậy chỉ có thể đứng yên tại chỗ, hắn mím chặt môi rồi hành lễ với người đang bước đến: “A Nham bái kiến vương gia.” Minh Vương liếc nhìn hắn một cái, sau đó dời tầm mắt về đôi cha con vì thấy ông ta bước vào mà phải dằn nỗi đau lại.
Hai cha con bước lên hành lễ: “Tham kiến vương gia.”
Minh Vương vỗ vỗ vai Hạng Ngũ, an ủi ông ta trong im lặng. Sau đó, ông ta bước đến nhìn Hạng Kiều đã qua đời, ánh mắt Minh Vương càng thẫm lại, ông trầm giọng nói: “Bản vương biết các ngươi nóng lòng báo thù cho A Kiều, nhưng chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, nếu không chỉ sẽ gây thêm nhiều thương vong.”
“Vương gia...” Hạng Nham đang tuổi trẻ hừng hực, làm sao có thể nghe lọt tại lời của Minh Vương. Hắn đang định phản bác thì lại bị Hạng Ngũ ngắt lời.
“Vương gia nói đúng, chuyện này quả thật phải bàn bạc kỹ hơn, những người ngoài sáng cũng như trong tối cạnh Nguyên Vô Ưu đều là cao thủ đứng đầu, bản lĩnh của A Kiều không bằng người khác, lão phu không còn gì để nói.”
“Cha à.”
“Ngũ thúc.”
“Hai con im miệng đi, không nghe vương gia nói sao?” Hạng Ngũ thấp giọng khiển trách, hai người bị mắng không cam lòng mà cúi đầu.
Minh Vương thấy được sự không cam lòng của hai người, ánh mắt ông ta hơi lóe lên, nhưng cũng không nói
“Vương gia, mời!” Hạng Ngũ cung kính dẫn đường. Minh Vương gật đầu, sau đó cùng bước ra ngoài, để lại hai đường huynh đệ cắn chặt răng nhìn người trên giường. Ba huynh đệ bọn hắn dẫn dắt hơn mười cao thủ trong gia tộc đến ám sát Nguyên Vô Ưu, không những không thành công, trái lại còn trúng mai phục. Khó khăn lắm bọn hắn mới thoát thân, nhưng A Kiều lại bị thương quá nặng, lúc đưa trở về đã ngừng thở bỏ mình.
“Nguyên Vô Ưu... ta phải lột da lóc thịt ngươi trăm ngàn lần.”
Trong doanh trướng chính, Minh Vương lên tiếng với sắc mặt ngưng trọng: “A Ngũ, Nguyên Hạo Thiên đã ngự giá thân chinh rồi.”
Hạng Ngũ kinh ngạc ngẩng đầu: “Ý của vương gia là?” Trong mắt Minh Vương lướt qua sự tàn nhẫn: “Chuyện mà bản vương ngày nhớ đêm mong trong hai mươi năm qua chính là tự mình đánh một trận với cửu đệ của bản vương.” “Nhưng nếu chúng ta bỏ qua Hoài Bình thì thần lo rằng sẽ thành họa lớn. Nguyên Vô Ưu mưu kế hơn người, lại gan dạ sáng suốt, trong tay nàng ta đang nắm giữ mười lăm vạn binh, lỡ như sau này nàng và Tam hoàng tử tiến đánh Kinh thành cứu Nguyên Hạo Thiên, chúng ta tất sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nàng ta có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một tiểu cô nương, phải có nơi dựa vào mới được. Nếu bẻ gãy đôi cánh của nàng, chém đứt thế lực của nàng thì sao?” Minh Vương cười lạnh. Giết nàng ta rồi, lẽ nào còn không giết được Tam hoàng tử à?
Hạng Ngũ nghe thế mới vỡ lẽ, sau đó cung kính nói: “Thần đã hiểu rồi, thân nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của vương gia.” Minh Vương rũ mắt xuống: “Ngươi hiểu là được rồi, bản vương giao nơi này cho ngươi xử lý.”
“Thưa vâng.”
Bất luận thế gian đã từng xảy ra chuyện gì? Hoặc đang xảy ra chuyện gì? Khổ nạn cũng được, thái bình cũng thế, người ta đều không thể ngăn cản được tiến bước của thời gian.
Đợt tuyết đầu tiên sau khi đông đến vô cùng hung mãnh, đã rơi hai ngày hai đêm mà vẫn chưa ngừng lại.
Vào ban đêm, bầu trời u ám che khuất đỉnh đầu khiến người ta cảm thấy áp lực, may mà giương mắt nhìn khắp nơi đều là một màu trắng tinh, cũng xem như là mở rộng tầm nhìn trong vô hình.
Dường như hết thảy khổ nạn đều bị tuyết trắng trong ngần che giấu đi mất.
Nếu so sánh với bạo loạn ở bên ngoài, thì trong thành Hoài Bình, thế mà lại yên ả đến lạ thường.
Nhà chính của Lý gia khí thế to lớn nằm trên đường Đông Dương, cực kỳ trang nghiêm và nguy nga trong đêm tuyết. Sau tầng tầng lớp lớp nhà cửa là một mảnh rừng nhỏ, mà phía sâu trong đó, lại có một tiểu viện lẻ loi bí ẩn. Lúc này đây, Nguyễn Trọng Sinh đang khoác áo lông cừu, đứng thẳng dưới mái hiên ngắm nhìn tuyết đọng ngày càng dày trong sân, bốn phía xung quanh yên lặng lạ kỳ. “Chủ tử, người vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, phải chú ý đến sức khỏe của người chứ.” Tiểu Thụy Tử đứng ở phía sau cẩn thận khuyên nhủ.
Nguyễn Trọng Sinh không lên tiếng mà là vươn tay khẽ vuốt ve lồng ngực của mình, vết thương đã khép lại từ lâu, nhưng sức khỏe của hắn không những không tốt lên, trái lại còn ngày càng sa sút. Hắn có ngốc đến đầu cũng biết mình đã bị người ta giam lỏng... Ánh mắt của hắn chợt tối lại.
Từ sau khi hắn tỉnh lại thì đã ở trong tiểu viện kỳ lạ này. Vết thương do cung tên gây ra trên người của hắn rất nặng, còn có độc, ở đây dưỡng thương hơn ba tháng hắn mới có thể xuống giường, nhưng bỗng phát hiện mình không hề biết gì về nơi này?
Bây giờ đã vào mùa đông, hắn ở đây cũng đã được nửa năm rồi, nhưng vẫn không hay biết gì cả, cũng chẳng rõ ràng về tình hình bên ngoài.
Bây giờ rốt cuộc tình hình bên ngoài như thế nào, hắn không thể biết được.
Những ngày này, hắn không muốn mình suy nghĩ về người đã giam lỏng hắn, nhưng hắn cũng biết bản thân chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
Người giam lỏng hắn, là Nguyên Vô Ưu!
Với lý do đưa hắn vào thành dưỡng thương, nàng giam lỏng hắn ở nơi không biết tên này, e rằng các thái y và thị vệ đi theo hẳn đã gặp phải bất trắc rồi.
Hắn không hiểu tại sao Nguyên Vô Ưu muốn làm như vậy? Hắn... đã tin tưởng nàng như thế, mà nàng lại phụ lòng tín nhiệm và chờ đợi của hắn. “Vẫn chưa dò hỏi được nơi này là nơi nào sao?”
Tiểu Thụy Tử quỳ xuống đất: “Xin chủ tử thứ tội.” Viện tử này nằm trong một khu rừng, nơi đây có đôi vợ chồng câm điếc chăm sóc bọn họ, trong chỗ tối lại có cao thủ theo dõi, còn lại hoàn toàn không biết gì cả. Hắn đã nghĩ mọi cách cũng không thể do thám được bất cứ tin tức hữu dụng nào, càng đừng nói đến chuyện bước ra viện tử này một bước.
Lúc này, tại nhà chính của Lý gia, trong thư phòng rộng lớn, có hai nam tử đang uống trà và chơi cờ. Thư phòng to lớn cực kỳ, dùng ba tấm bình phong có hoa văn tùng bách mai lan để ngăn cách ra một gian chơi cờ, khói bay nghi ngút trong vạc đồng cổ màu xanh thẳm. Trên chiếc giường trổ hoa bằng gỗ mun, Văn Vô Hà và Lý Diệm khoanh chân ngồi đối diện nhau, ánh mắt đều tập trung nhìn chăm chú vào bàn cờ trên bàn trà, còn có một tỳ nữ xinh đẹp, ôn nhu động lòng người ở bên cạnh hầu hạ pha trà cho hai người.
Đợi đến khi thấy được kết quả của ván cờ, Lý Diệm mới ngẩng đầu, sau đó vung tay lên, nữ tử hầu hạ bên cạnh kính cẩn hành lễ, ánh mắt nàng kín đáo mà nhìn lướt qua nam tử tuấn tú nhưng lại lạnh lùng, rồi mới lặng yên lui xuống. Văn Vô Hà lạnh nhạt giương mắt nhìn Lý Diệm. Lý Diệm thản nhiên hỏi: “Văn huynh không vừa ý sao?” Hắn đang nói đến vị tỳ nữ xinh đẹp để tâm đến Văn Vô Hà lúc nãy.
Văn Vô Hà không nói một chữ, bưng tách trà trên tay lên rồi khẽ nhấp một ngụm, im lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Ta đến đây là muốn mang người đối đi nơi khác.”
Ánh mắt Lý Diệm hơi lóe lên, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt mà cầm lên một quân cờ kẹp trong kẽ tay, sau đó giữ lấy tay áo rồi quan sát bàn cờ thật kỹ, cuối cùng hạ xuống một chỗ.
“Văn huynh đào một hố rất sâu cho Lý mỗ rồi.”
“Nhưng Lý huynh cũng phải bằng lòng nhảy xuống mới được chứ.”
Sau một lúc im lặng, Lý Diệm mới lại nói tiếp: “Tại sao là hắn?” Hắn vốn tưởng rằng, người mà Văn Vô Hà nâng đỡ là Tam hoàng tử, còn việc bảo hắn chặt đứt lương thực của Tam hoàng tử là để thúc đẩy Hổ Doanh quân và Trần Hoài quân sáp nhập với nhau. Ai mà ngờ Tam hoàng tử chẳng qua chỉ là một viên đá kê chân, người thực sự đứng phía sau lại là Hoài vương... Chỉ có điều, chuyện Hoài vương bắt đầu sử dụng Nguyên Vô Ưu cũng khiến hắn vô cùng kinh phục.
Văn Vô Hà đương nhiên biết người mà Lý Diệm nghĩ đến là ai, chẳng qua hắn không định giải thích lại cho đúng, chỉ là nhướng mày lạnh nhạt mỉm cười: “Tại sao không thể là nàng?”
Lý Diệm nhìn hắn chằm chằm rồi híp mắt nói: “Tuy nói rằng không thể tin lời đồn trên phố xá, nhưng việc Hoài vương mắc bệnh nan y, chỉ sợ không phải là lời đồn vô cớ.” Nếu không thì, hoàng đế tuyệt đối sẽ không sử dụng Cố gia, càng không thể nào trọng dụng Vô Ưu công chúa.
“Vậy thì thế nào?” Bây giờ đối với nàng mà nói, có được thiên hạ chẳng qua là vấn đề về thời gian mà thôi.
“Vậy thì thế nào hả? Văn Vô Hà, đây không chỉ là chuyện sống chết của mọi người, đây là chuyện sống còn của gia tộc chúng ta. Lỡ như đi sai một bước, thì cả ván cờ đều thua, chúng ta không thể trở mình nữa.”
“Huynh sợ à?” Văn Vô hà nhướng mày. Lý Diệm nhẫn nhịn cắn răng: “Không có.” Hắn chỉ là có chút bứt rứt khi mình bị Văn Vô Hà ép buộc phải lên thuyền, cảm thấy không cam lòng mà thôi. “Lý Diệm, huynh sẽ cảm ơn ta đấy.” Văn Vô Hà hờ hững nói.
“Huynh... Được, ta cũng vô cùng chờ mong có một ngày sẽ biết ơn huynh không thôi. Nhưng bây giờ thì ta đã lên thuyền rồi, huynh nên nói cho ta tiếp theo cần làm gì đi chứ?”
Văn Vô hà đặt tách trà trên tay xuống rồi nâng mắt nhìn Lý Diệm, sau đó nói ra một câu khiến hắn bất ngờ: “Việc của huynh đã xong rồi.”
“Cái gì?” Lý Diệm ngạc nhiên hơi trừng mắt: “Ý của huynh là sao?” “Các thị tộc khác như thế nào thì huynh cứ thế ấy, vậy là được rồi.” “Trên đời có chuyện tốt... đơn giản như vậy sao?” Có đúng là bọn họ đang tạo phản không vậy? Lẽ nào là hắn đã nghĩ lầm rồi, bọn họ không phải đang tạo phản?
Văn Vô Hà đứng dậy: “Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Lý Diệm hơi mở to miệng, nhìn Văn Vô Hà nghẹn lời mà không nói được gì.