Nàng dường như phải chạy đua với thời gian thì mới có thể giành trước một bước được.
Tiểu Hoa Tử từ trên tường trượt theo sợi dây thừng xuống, dễ dàng đột nhập vào Vô Ưu Cung đang bị phong tỏa trong những bức tường cung rất cao. Cách một bức tường cung cao vút, bên trong Vô Ưu Cung hoàn toàn là một mảng tối đen kịt, giơ tay ra không nhìn thấy được năm ngón.
Từ trước đến nay, Tiểu Hoa Tử chưa từng đến Vô Ưu Cung. Mặc dù hắn đã cẩn thận nghiên cứu kỹ tấm bản đồ chỉ đường các điện lớn trong Vô Ưu Cung mà công chúa đã vẽ cho hắn nhưng Vô Ưu Cung quá lớn, trong màn đêm, hắn lại không dám dùng ống giữ lửa để thắp sáng, chỉ đành phải đi theo trực giác. Đi lòng vòng một lúc, nơi hắn bước vào vẫn không phải là Lạc Tâm điện.
Cuối cùng, hắn quả thật không còn cách nào khác đành phải bất chấp nguy hiểm bị người khác bắt gặp mà lôi ống giữ lửa trong ngực ra, quét mắt nhìn nhanh phương hướng, ngay lập tức dập tắt ống lửa, co người lại rồi lướt đi như một con mèo.
Mãi đến khi vào được Lạc Tâm điện - tẩm cung của Vô Ưu công chúa khi xưa, Tiểu Hoa Tử mới dám thắp sáng ống giữ lửa lại lần nữa.
Dưới ánh sáng yếu ớt, hắn xem xét điện Lạc Tâm rộng rãi nhưng hoang vu không người, đầy bụi bặm trước mắt. Nghĩ đến lời dặn dò của công chúa Vô Ưu, hắn lần mò gõ nhè nhẹ lên tường nhưng không mảy may có chút tiếng động nào.
Công chúa nói nếu trên tường không có ngăn bí mật, vậy thì... Tiểu Hoa Tử trực tiếp đến bên giường, lấy giường làm trung tâm, cả người nằm mọp dưới đất, mò mẫm gõ từng tấc từng tấc một.
Lần mò gõ hết tất cả các viên gạch dưới giường rồi mà hắn vẫn không có chút phát hiện nào. Thời gian từng giây một đang qua đi, trên trán Tiểu Hoa Tử đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn không cam tâm công cốc chấp nhận nguy hiểm tính mạng chạy đến đây một chuyến, càng không cam tâm khiến công chúa thất vọng.
Hắn biết rằng, công chúa sai hắn đến đây là đã ôm rất nhiều hi vọng.
Tiểu Hoa Tử nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, rồi lại lấy giường làm trung tâm, gõ toàn bộ những viên gạch dưới nền lần thứ hai nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
Chẳng lẽ công chúa nhớ sai sao? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì ngay lập tức bị hắn tự phủ định. Không thể nào, công chúa tuyệt đối không thể nhớ sai được.
Ngay khi Tiểu Hoa Tử quyết định tìm lại lần thứ ba thì động tác của hắn chợt dừng lại, cơ thể từ từ lui ngược về, nhìn vào viên gạch đầu gối hắn vừa quỳ lên. Hắn lấy tay nhẹ nhàng gõ thì nghe thấy âm thanh của ngăn rỗng, không hề giống với những chỗ khác. Hắn mừng như điên, nằm sấp cả người, cẩn thận từng chút một nạy viên gạch lên, lấy ống lửa soi qua. Ngăn bí mật rất nhỏ, bên trong chỉ có một cuốn sách.
Cất cuốn sách cẩn thận, đặt lại viên gạch về chỗ cũ, Tiểu Hoa Tử nhanh chóng thổi tắt lửa, bước ra khỏi Lạc Tâm điện, nhìn sắc trời bên ngoài đoán chừng sắp đến giờ Dần rồi.
Hắn âm thầm nghiến răng. Lúc này, chắc chắn cấm quân tuần tra rất nghiêm ngặt. Hắn muốn thuận lợi âm thầm trốn về được như lúc đến đây chỉ e rất khó.
Nếu như hắn bị phát hiện, chắc chắn phải chết thì cũng thôi đi, nhưng đồ vật trên người hắn mà bị phát hiện thì sẽ liên lụy đến công chúa mất.
Cả người Tiểu Hoa Tử nép sát vào tường, nghe thấy tiếng cấm quân thường xuyên đi qua bên ngoài tường, hắn sốt ruột đến đỏ mắt nhưng hắn cũng biết rằng càng nôn nóng càng dễ xảy ra chuyện.
Cẩn thận di chuyển sát tường, gió lạnh thổi vù vù trên người khiến cơ thể đang vã đầy mồ hôi của Tiểu Hoa Tử rét run cầm cập.
Tiếp tục đợi như vậy cũng không phải là giải pháp, trời cũng sắp tảng sáng rồi.
Tiểu Hoa Tử vừa bám lên tường đã nhìn thấy một đội cấm vệ đi qua, hắn lập tức rụt đầu. Mặc dù, Vô Ưu Cung bị phong tỏa nhưng Vô Ưu Cung rất gần với Thánh Dương Cung, phòng bị ở nơi này nghiêm ngặt như thành lũy vậy.
Chân trời dần dần sáng, trong tầm mắt không còn là một mảng tối đen nữa. Tiểu Hoa Tử cắn răng, dứt khoát cởi bộ đồ dạ hành bám đầy bụi ra, làm lộ ra bộ đồ thái giám của cung nội vụ mà Tiểu Cao Tử làm cho hắn. May mà công chúa liệu sự như thần, nàng ấy vậy mà lại có thể dự tính tới khả năng xuất hiện tình huống này.
Lại một đội cấm quân vừa đi tuần tra qua khỏi bức tường hắn đang bám lên. Nhân lúc không có ai chú ý đến, hắn làm như không có việc gì mà đi trên đường.
Đang đi trên đường rời khỏi Vô Ưu Cung thì bắt gặp một đội cấm quân đang đi tuần tra.
Tiểu Hoa Tử âm thầm chỉnh đốn lại trang phục, cố gắng kiềm chế tay chân ngừng run rẩy, chủ động đi lên phía trước chào hỏi, giọng nói căng thẳng căn bản chẳng cần hắn phải giả vờ: “Quan sai đại... đại nhân, xin hỏi Lương Cảnh Cung đi về hướng nào?”
Ánh mắt cấm quân dẫn đầu sắc bén nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoa Tử: “Cung nào? Đi Lương Cảnh Cung làm gì?”
“Nô tài là thái giám tạp vụ của cung Nội Vụ. Hôm qua tổng quản của Lương Cảnh Cung - Hứa công công Hứa Nhân sai người đến chuyển lời, gọi nô tài sáng sớm qua chỗ hắn một chuyến. Nhưng... nhưng nô tài đi tới đi lui mà vẫn không tìm được đường. Bây giờ trời vẫn còn sớm, lại không có người, chỉ đành đánh bạo hỏi đường mấy vị quan sai đại nhân rồi.”
“Hứa công công tìm ngươi lúc này làm gì?”
Trên mặt Tiểu Hoa Tử lộ ra dáng vẻ khó xử, lấm lét nhìn thoáng qua sắc mặt nghiêm túc của cấm quân, giọng nói nhỏ như không thể nhỏ hơn: “Nô... nô tài là đồng hương của Hứa công công. Nghe... nghe nói Lương quý nhân muốn tuyển chọn một tốp thái giám tạp vụ mới. Hắn... hắn liền gọi nô tài đến Lương Cảnh Cung tìm hắn, nói đợi... đợi chút nữa cho Quế cô cô - người bên Lương quý nhân đến xem... xem qua.”
“Ngươi chưa bao giờ đến Lương Cảnh Cung sao?” Cấm quân nghi ngờ hỏi.
“Đi... đi qua một lần rồi. Lần trước là có người dẫn... dẫn đi, nô tài cũng không nhìn đường.”
“Lương Cảnh Cung không ở đây.”
“Hả, không ở đây sao? Vậy...” Tiểu Hoa Tử trợn tròn hai mắt, sau đó bắt đầu hoảng hốt sợ hãi.
Cấm quân dẫn đầu liếc nhìn tiểu thái giám ngây thơ trước mắt, mặc dù trong lòng đã tin lời của cậu thái giám bị lạc đường này nhưng hắn vẫn có sự cảnh giác cần có.
“Như thế này đi, ngươi đi theo bọn ta, chút nữa bọn ta cũng đi ngang qua Lương Cảnh Cung.”
Tiểu Hoa Tử vui mừng như điên: “Thật sao? Cảm ơn quan sai đại nhân, cảm ơn...”
Nhìn thấy tiểu thái giám không mảy may do dự chút nào, một chút cảnh giác cuối cùng trong lòng cấm quân dẫn đầu cũng đã buông lỏng rồi.
Tiểu Hoa Tử cung cung kính kính theo bọn họ đi về hướng Lương Cảnh Cung, trái tim lại vọt lên tận cổ họng. Nhìn dáng vẻ của cấm quân này thì hắn ta chắc chắn phải dắt hắn đến tận nơi của Hứa Nhân mới yên tâm được.
Suốt quãng đường, trong đầu hắn đã nghĩ ra vô số phản ứng lát nữa có thể sẽ xuất hiện của Hứa Nhân. Công chúa chỉ nói gặp phải tình huống cấp bách có thể dùng cách này, nhưng vấn đề là Hứa Nhân lại không biết gì cả, lỡ như trên đường gặp phải thái giám cung Nội Vụ thì phải làm thế nào?
Hoặc là lát nữa, tiểu thái giám trực ca của Lương Cảnh Cung vạch trần hắn không phải người của cung Nội Vụ mà là của Nhân Lãnh Cung thì biết ứng phó ra sao? Còn chưa nói đến lỡ như Hứa Nhân không có phản ứng hoặc căn bản không chịu giúp hắn thì biết phải làm thế nào?
Ngay lúc đầu óc Tiểu Hoa Tử đang suy nghĩ liên tục nhanh chóng thì nghe thấy vị cấm quân dẫn đầu lạnh lùng nói: “Phía trước chính là Lương Cảnh Cung.”
Lòng Tiểu Hoa Tử run lên một cái, ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt, vội vàng cúi người cảm kích nói: “Cảm ơn quan sai đại nhân.”
Chỉ nghe thấy cấm quân dẫn đầu quay đầu lại nói một câu: “Các ngươi ở đây một lát, ta dẫn tiểu thái giám vào Lương Cảnh Cung một chuyến.”
Trong lòng Tiểu Hoa Tử run rẩy, mồ hôi lạnh sau lưng đổ ào ào nhưng trên mặt lại vừa cảm kích vừa kinh hỉ: “Đây... đây... làm sao không biết xấu hổ như vậy được?”
“Đi thôi.” Người kia chỉ nói hai chữ, lấy ánh mắt ra hiệu cho hắn đi trước.
“Vâng vâng, cảm ơn quan sai đại nhận, người quả thật là người tốt!” Tiểu Hoa Tử liên mồm nói cảm ơn rồi mới đi vào Lương Cảnh Cung.