Khi Cố Y Y bước lên định buông rèm xuống, thì Hoài vương bất chợt vươn tay ra nói: “Hạng cô nương muốn lấy máu của bản vương, xin cứ tự nhiên.”
Hạng Thanh Trần ngẩn ra, trong mắt Tiểu Lý Tử và Cố Y Y cũng đều hiện lên vẻ1kinh ngạc.
Hoài vương chậm rãi mở mắt nhìn sắc mặt hoặc giật mình, hoặc sửng sốt của ba người, khẽ nhíu mày: “Hạng cô nương?”
Hạng Thanh Trần bừng tỉnh, sau đó nhìn Hoài vương thật sâu rồi hỏi: “Vương gia đồng ý để ta lấy máu là bởi vì không8muốn ta đến làm phiền vương gia nữa? Hay nói cách khác, vương gia không muốn gặp ta?”
Hoài vương chau mày lại, nữ tử thẳng thắn một chút còn có thể chấp nhận, nhưng quá mức thẳng thắn thì sẽ thành hung hăng gây sự.
“Nếu Thanh Trần cô nương nghĩ2như vậy, cũng không hẳn là không phải.” Nét mặt Hoài vương không chút thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại trở nên xa cách.
Ngoài mặt Hạng Thanh Trần vẫn cười tươi như hoa, nhưng trong đôi mắt sáng ngời của nàng lại không hề có ý cười, mà4giá rét đến đáng sợ.
“Thanh Trần rất tò mò, vương gia sẽ đối với niềm yêu mến của Cố Thất tiểu thư dành cho người như thế nào? Dẫu sao đối với vương gia mà nói, dường như Cố gia vô cùng quan trọng.”
Ánh mắt Hoài vương trở nên lạnh buốt: “Hạng cô nương lỡ lời rồi.”
Lúc này Tiểu Lý Tử cũng nhíu mày lại, sao Hạng cô nương này lại không biết tiến thoái như thế chứ? Thảo nào vương gia thà bị nàng lấy máu cũng không muốn ngày nào cũng đối mặt với nàng, nhưng chuyện lấy máu này...
“Vương gia, chuyện này sẽ không có...” Chữ “nguy” còn chưa kịp thốt ra đã bị vương gia lạnh lùng liếc nhìn, khiến Tiểu Lý Tử không dám lên tiếng nữa.
Hạng Thanh Trần cũng biết mình thất lễ cùng lỡ lời, nàng hít một hơi thật sâu để đè lại cảm giác buồn bực trong lòng, cho rằng nỗi bực dọc không tên này là do không cam lòng mà thôi.
Nhưng thực sự là không cam lòng mà! Trước giờ chưa từng có ai dám đối xử với nàng như vậy.
Tốt lắm!
Nếu đây là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của Hoài vương, vậy thì hắn thành công rồi. Hắn đã thành công gợi lên lòng không chịu thua kém và háo thắng của nàng, vậy thì Hạng Thanh Trần nàng xin tiếp chiêu.
Hạng Thanh Trần dịu dàng mỉm cười: “Thật xin lỗi, ta nhất thời tò mò quá mức, mong Hoài vương thứ lỗi.”
Cố Y Y rũ mắt che giấu sự ngạc nhiên của mình, nàng không nghĩ giống Tiểu Lý Tử, mà ngược lại, Hạng Thanh Trần giờ phút này mới khiến nàng thực sự trở nên thận trọng. Các nàng đều là nữ tử, tuy nàng không quá thân quen với Hạng Thanh Trần, nhưng trong lòng vẫn có đôi chút hiểu biết về nàng ta.
Hạng cô nương này, bất luận xuất phát từ tâm lý gì, sợ rằng thực sự phải dây dưa với biểu ca một phen rồi!
Chỉ là…
Cố Y Y yên lặng liếc nhìn Hoài vương, âm thầm phỏng đoán trong lòng, cục diện như thế này là do cử chỉ vô tâm của biểu ca hay là hắn cố ý làm vậy?
…
Trong Hoài Vương Phủ đang lặng lẽ gợn sóng, thì trong cung lúc này, dường như cũng không hề yên bình.
Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu nhìn cung điện đã phủ đầy không khí lạnh lẽo nhưng vẫn uy vũ như xưa trước mắt mình, sắc mặt nàng cực kỳ bình tĩnh, không buồn cũng chẳng vui.
Thi Tề đứng cạnh âm thầm quan sát Nguyên Vô Ưu, mí mắt ông khẽ rung lên, sau đó lại rũ mắt xuống. Có đôi lúc nét mặt của Vô Ưu công chúa quả thật khiến ông khiếp sợ từ tận đáy lòng.
Gương mặt của Nguyên Vô Ưu bình thản, nhưng Ngọc Châu và Ngọc Thúy ở một bên đã xúc động đến không nói nên lời, vẻ mặt tràn đầy đau buồn thổn thức.
Mà nỗi xúc động của Ngọc Châu và Ngọc Thúy cũng làm cho ký ức của Thi Tề thoáng chốc trở về bảy năm trước. Ông hơi híp mắt lại, nhớ đến sau khi Thánh Nguyên hoàng hậu bị xử trí, Vô Ưu công chúa bởi vì quá đau buồn mà một lòng muốn chết, không ăn không uống quyết tuyệt thực suốt ba ngày, cuối cùng vì không chịu nổi mà ngất xỉu nên mới chấm dứt.
Sau khi trở về từ Quỷ Môn quan, Vô Ưu công chúa dường như đã trưởng thành chỉ trong một đêm, tựa hồ cũng trở nên lạnh lùng vô tình.
“Công chúa?” Phó tướng của cấm vệ quân ở bên cạnh cung kính lên tiếng.
Nguyên Vô Ưu dời tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Mở ra đi.”
“Vâng.” Sau khi nhận được lệnh, phó tướng vung tay ra hiệu cho cấm vệ quân bước lên mở ra cánh cửa đang bị phong tỏa.
Tiếp theo đó là thanh âm trầm thấp khi cánh cửa cung điện chậm rãi mở ra, vành mắt của Ngọc Châu và Ngọc Thúy đều đã ươn ướt, các nàng khó nén nổi cảm xúc, những hồi ức đã phủ đầy bụi kia bỗng chốc cũng quay về.
Thi Tề khẽ thở dài một tiếng. Lúc phong tỏa tòa cung điện này lại, không chỉ là ông ta, chỉ sợ rằng ngay cả chính chủ tử cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày lại mở nó ra một lần nữa?
Trong đầu ông chợt hiện lên bốn chữ: Việc đời khó lường.
Đối với hậu cung và triều đình mà nói, tin tức Khánh Đế ân chuẩn cho Nguyên Vô Ưu một lần nữa mở cửa Thánh Nguyên Cung đã phủ bụi bảy năm có thể xem như là một hòn đá gợi lên ngàn lớp sóng, ai nấy đều phỏng đoán ý của hoàng thượng là gì?
“Tiểu thư, bây giờ Vô Ưu công chúa đang dẫn cấm vệ quân mở cửa Thánh Nguyên Cung, người thấy chuyện này thế nào?” Thạch ma ma nhẹ giọng hỏi.
Mai phi lạnh lùng mỉm cười: “Mở ra thì làm sao?” Lưu Thị Oánh Hoa chết bảy năm rồi, bà ta đã sớm trở thành một bộ xương trắng.
“Nhưng thái độ của hoàng thượng đối với Vô Ưu công chúa quả thực khó tin.”
Mai phi im lặng, đối với những người phụ nữ trong hậu cung như bà mà nói, việc mở lại Thánh Nguyên Cung thực ra không có ý nghĩa quá to tát. Lưu Thị Oánh Hoa đã chết, không bao giờ có thể trở lại tình cảnh một mình bà ta độc sủng hậu cung như trước kia nữa.
Chỉ là, bà quả thực không đoán được suy nghĩ của hoàng thượng. Nếu nói Nguyên Vô Ưu hữu dụng với hoàng thượng, ông cần phải sủng ái nàng thì có rất nhiều cách khác, không cần lấy đá đập chân của chính mình như bây giờ, có lẽ chẳng những không thu hút được Nguyên Vô Ưu, trái lại còn sẽ khơi nên sự oán hận của nàng với ông ta.
Nhưng mà, hoàng thượng lại cứ khăng khăng làm như thế, đây cũng là chỗ khiến bà nghĩ mãi không ra, quả thực hết sức kỳ lạ.
“Tiểu thư?”
“Nãi nương*, ngươi đi gọi Ngũ hoàng tử lại đây.” Mai phi nghĩ hoài không ra, cũng đành phải tạm thời gác lại nghi vấn sang một bên.
(*) Nãi nương: bà vú.
Thạch ma ma hiểu tâm tư của Mai phi, tuy Ngũ hoàng tử đã chín chắn rất nhiều sau sự việc của Đại hoàng tử, nhưng chuyện này cho thấy rõ hoàng thượng đang sủng ái Vô Ưu công chúa, đều cùng là con của hoàng thượng, Ngũ hoàng tử sẽ thấp thỏm trong lòng cũng không phải là không thể.
Chỉ là, Thạch ma ma vừa định nhấc bước thì bỗng nghe thấy bên ngoài bẩm báo: Ngũ hoàng tử đã đến.
Thạch ma ma vừa sợ, vừa chúc mừng Mai phi: “Tiểu thư, Ngũ hoàng tử tâm ý tương thông với người đấy.”
Gương mặt Mai phi hé lộ nụ cười, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, cảm thấy vô cùng vui mừng. Bà vốn dĩ còn lo lắng cho Kiệt Nhi, xem ra bây giờ Kiệt Nhi đã thực sự hiểu chuyện rồi.
Ngũ hoàng tử Nguyên Kiệt Sinh bước vào điện, sau đó cung cung kính kính hành lễ: “Hài nhi tham kiến mẫu phi.”
Mai phi dường như nghĩ đến điều gì đó, bà vội dặn dò: “Thạch ma ma, ngươi đến phòng bếp dặn một tiếng, trưa nay Ngũ hoàng tử ở lại đây dùng bữa, bảo bọn họ chuẩn bị thêm nhiều món Ngũ hoàng tử thích ăn.”
Thạch ma ma vui vẻ đáp lời, sau đó lui xuống.
Trong điện chỉ còn lại hai mẹ con, Mai phi có chút xúc động xoa nhẹ gương mặt của Ngũ hoàng tử, rưng rưng nói: “Trong lòng Kiệt Nhi có oán giận mẫu phi đã lạnh nhạt với con không?”
Nguyên Kiệt Sinh cúi đầu im lặng, một lúc sau hắn mới nâng mắt nhìn Mai phi: “Lúc ban đầu, trong lòng hài nhi quả thực không thấu hiểu mẫu phi, nhưng hiện tại, hài nhi đã hiểu đôi chút rồi.”
Mai phi khẽ lau nước mắt, dịu dàng ôm đầu Ngũ hoàng tử vào lòng mình, nức nở nói: “Cuối cùng Kiệt Nhi cũng đã trưởng thành, mẫu phi rất vui mừng.” Sau chuyện của Hựu Nhi, bà không bao giờ còn dám vênh váo, không bao giờ còn dám xem thường, bởi vì bà thua không nổi nữa.
Hai mẹ con tâm tình với nhau một lúc, sau đó mới bàn đến chính sự.
“Mẫu phi à, đại cữu nói trong triều bắt đầu không yên ổn, dường như phụ hoàng đang có ý định trọng dụng Cố gia.” Nguyên Kiệt Sinh thấp giọng nói.