Chuyện hai vị tiểu thư của Cố thị ở Viễn Tây vào Kinh dẫn đến không ít tin đồn trong Kinh thành.
Có người nói, hai vị tiểu thư Cố gia lên Kinh là vì Cố gia suy nghĩ cho Hoài vương, muốn để Hoài vương1chọn một trong hai tỷ muội để thành thân, mong rằng có thể lưu lại con nối dõi cho Hoài Vương.
Cũng có người nói, Cố gia cố ý để hai vị đại tiểu thư này lên Kinh, là muốn để họ tìm được một bị8hôn phu thích hợp, mở rộng nhân mạch* của Cố Thị ở Kinh thành, giúp Cố Lăng ngày càng đứng vững.
(*) Mở rộng nhân mạch: ý chỉ mở rộng mối quan hệ.
Càng có người nói, thực ra hai vị đại tiểu thư này chỉ là2phụng mệnh của Cố lão phu nhân, đến thăm huynh trưởng lên Kinh đã hơn hai năm nhưng vẫn chưa từng trở về nhà chính ở Viễn Tây mừng năm mới, chứ không có ý gì khác.
Mọi người đều bàn luận sôi nổi, thế nên4ở Kinh thành, danh tiếng của Cố Thất tiểu thư và Cố Bát tiểu thư không cần nói ai ai cũng biết.
Mà điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là ngày hôm sau, Vô Ưu công chúa tự mình giá lâm Thị Lang Phủ, đón hai vị tiểu thư vào vương phủ ở mấy ngày.
Toàn bộ Kinh thành bởi vì Vô Ưu công chúa tự mình rời phủ mà trở nên rầm rộ.
Cũng khó trách mọi người xôn xao, bởi sau chuyện Vô Ưu công chúa rời Kinh gặp thích khách bị thương và kinh sợ vào năm ngoái thì nàng vẫn luôn dưỡng bệnh ở Hoài Vương Phủ, nàng chỉ xuất hiện vào những dịp lễ lớn trong cung mà thôi.
Lúc ban đầu, các cáo mệnh phu nhân* của những phủ lớn quyền quý trong Kinh thành đều sẽ thường xuyên đến thăm Vô Ưu công chúa đang dưỡng thương. Dĩ nhiên, ngoài vài vị phu nhân có thân phận đặc biệt được gặp Vô Ưu công chúa ra, thì những người khác đến phủ Vô Ưu công chúa đều sẽ không tiếp kiến, tất cả đều do quản gia của vương phủ - Cao công công chiêu đãi hoặc mời về. Dù rằng như vậy, người đến thăm vẫn nối liền không dứt, cho đến khi...
(*) Cáo mệnh phu nhân: là danh vị có từ thời nhà Tống, dùng để phong cho các phối ngẫu hay thân mẫu của quan lại trong triều đình. Do để phong tặng, đều phải thông qua cáo thư do hoàng đế phê chuẩn, nên các vị phu nhân này đều được gọi cáo mệnh phu nhân để biểu thị tính trịnh trọng và sự chính danh của mình. Họ có áo mũ, bổng lộc dựa vào tước quan của chồng, con nhưng không có thực quyền chính trị nào cả.
Sau tiệc rượu đón Tết trong cung năm ngoái, những cáo mệnh phu nhân kia bỗng ít đến thăm nữa. Ngoài mặt là vì thái y chẩn đoán vết thương của Vô Ưu công chúa đã khỏi, nhưng lý do thực tế ra sao thì quan lại quyền quý ở Kinh thành đều hiểu rõ trong lòng. Từ thái độ của hoàng thường đối với Vô Ưu công chúa, họ có thể nhìn ra được chút ít manh mối: Vô Ưu công chúa tám chín trên mười phần là lại bị thất sủng rồi.
Điều này cũng khó trách, trong tiệc mừng thọ của hoàng thượng vào mùa đông năm ngoái, Vô Ưu công chúa vì bị thương nên không thể vào cung chúc thọ. Tuy dâng lên không thiếu lễ vật, nhưng so với sự nổi bật khi đó của Tam công chúa, Vô Ưu công chúa lại bởi vì tìm thuốc cho Hoài vương mà bị thương nên không thể đến tiệc mừng thọ của hoàng thượng quả thật đã khiến người không vui. Chính vì thế, trong tiệc năm mới của một tháng sau, ngài đã lạnh nhạt với Vô Ưu công chúa, dù có gắng gượng tham gia nhưng vẫn khó mà giấu được nét bệnh tật cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Có lẽ là vì nhận thấy được sự lạnh nhạt của hoàng thượng với mình, nên từ sau tiệc mừng năm mới trong cung, Vô Ưu công chúa trên cơ bản rất ít vào cung. Hơn nữa, cả năm nay vẫn luôn ở trong Hoài Vương Phủ, mà hoàng thượng cũng chẳng hỏi han gì đến nàng.
Mọi người trong cung cùng quý tộc ở Kinh thành đều là người cuốn theo chiều gió, lại thêm hoàng thượng mạnh mẽ uy hiếp, ai mà dám làm trái tâm ý của hoàng thượng chứ?
Vì thế, sau khi náo nhiệt được một khoảng thời gian, Hoài Vương Phủ lại trở về với sự vắng lặng hơn nửa năm nay.
Mà Vô Ưu công chúa cũng hoặc cố ý hoặc vô tình bị người ta xem nhẹ.
Sự yên lặng của Vô Ưu công chúa lại làm hiện rõ vẻ nổi bật của Tam công chúa, tuy Tam công chúa vẫn chưa được hoàng đế yêu thích sủng ái, nhưng ít nhất không bị hoàng đế chán ghét không phải sao?
Hơn nữa, địa vị mẫu thân Ninh phi của Tam công chúa trong cung rất vững chắc, nàng lại có đệ đệ là Tam hoàng tử làm chỗ dựa.
Phải biết rằng, từ biến cố trong cung vào năm ngoái, thế lực của Ngọc phi trong Tứ phi đã bị nhổ cỏ tận gốc, đến cả mảnh vụn cũng không còn sót lại.
Tuy Mai Phi chưa bị giáng chức, còn có Ngũ hoàng tử làm chỗ dựa, nhưng cái chết của Đại hoàng tử vẫn là đả kích rất lớn đối với bà, nên hơn một năm nay vẫn rất im lặng trong cung.
Vì vậy, Ninh phi và Lương phi cứ thế mà đứng đầu.
Còn bốn vị công chúa: Đại công chúa đã qua đời, Nhị công chúa tức Vô Ưu công chúa bị lạnh nhạt, Tứ công chúa tư chất ngốc nghếch không được hoàng thượng yêu thích, thế nên cùng một đạo lý, Tam công chúa Nguyên Tích Trân nghiễm nhiên trở nên nổi bật.
Vì thế, tin Vô Ưu công chúa lại ra khỏi Hoài Vương Phủ đích thân đến phủ đệ của Cố đại nhân đón hai vị tiểu thư của Cố gia vào phủ ở mấy ngày vừa được truyền ra, lập tức khiến trong lòng những người có vẻ bình tĩnh lại nổi sóng, ngay cả người trong cung cũng bắt đầu dao động.
Thị Lang Phủ của Cố Lăng vẫn chưa có tư cách xây trong nội thành mà nằm trên đường Trường Bình, cách nội thành một bức tường.
Thế nên, khi xe phượng của Nguyên Vô Ưu xuất hiện trong tầm mắt mọi người, thám tử được các gia tộc quyền quý trong nội thành phái ra thăm dò kinh ngạc đến mức nhịn không được phải thầm thốt lên.
Chẳng phải nói Vô Ưu công chúa bởi vì thất sủng nên mới luôn rúc trong Hoài Vương phủ sao?
Nhưng xem khí thế mạnh mẽ và ngạo nghễ của Vô Ưu công chúa, đây hoàn toàn chẳng phải dáng dấp khiêm tốn hay yên lặng mà một công chúa thất sủng nên có.
Cố Lăng dẫn tất cả người hầu, tự mình cung kính chờ đợi ở ngoài cửa phủ.
Sau khi xuống xe phượng, Vô Ưu công chúa rất bình tĩnh miễn lễ cho tất cả mọi người, rồi dời bước vào Thị Lang Phủ.
Vừa vào Thị Lang Phủ, Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử lập tức trở nên kích động, bởi từ ngày biết tin công chúa về Kinh, hai người nhịn không được mà đêm nào cũng phải giơ tay đếm xem rốt cuộc chừng nào công chúa có thể trở lại.
Vào hôm qua, khi biết được sáng nay công chúa sẽ đến Thị Lang Phủ đón hai vị tiểu thư của Cố gia, hai người mới ý thức được chuyện này có nghĩa gì? Ngay cả người trầm ổn như Ngọc Châu cũng kích động không biết nên làm sao mới tốt, khiến cả ngày hôm qua Ngọc Thúy liên tục nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.
Tiểu Hoa Tử cũng phấn khích đến mức mất ngủ cả đêm, cứ giơ tay đếm canh giờ chờ trời sáng.
Vô Ưu công chúa chỉ dẫn theo Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu vào phòng khách ở hậu viện.
Ngọc Châu gần như vội vã xông thẳng vào, Tiểu Hoa Tử cũng nối gót theo sau.
Vừa bước vào phòng, nhìn thấy người đang biếng nhác dựa vào tháp mỹ nhân đọc sách, hai người đều kích động đến mức nước mắt lưng tròng, chân bỗng mềm nhũn. Sau đó, họ quỳ thẳng xuống đất, thanh âm cung kính vẫn dạt dào xúc động: “Nô tỳ/nô tài tham kiến công chúa.”
Vô Ưu công chúa giả ở phía sau cũng bước vào, kính cẩn quỳ xuống: “Ảnh vệ tham kiến chủ tử.”
Nguyên Vô Ưu đóng sách trên tay lại, con ngươi chứa đựng ý cười nhìn ba người: “Những ngày này cực khổ cho các ngươi rồi, các ngươi quả không làm bản công chúa thất vọng.”
Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử đều cảm động không nói nên lời, chỉ biết quỳ rạp xuống dập đầu thật mạnh.
Nguyên Vô Ưu cũng biết tâm trạng của hai người, nàng khẽ cười một tiếng, nâng mắt nhìn ảnh vệ mang dung mạo giống nàng gần như đúc sau lưng Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử, ý cười trong đáy mắt càng sâu hơn: “Ảnh vệ, đi thôi.”
“Vâng.” Ảnh vệ cung kính lui xuống.
“Công chúa...” Ngọc Châu ngẩng đầu, nghẹn ngào lên tiếng: “Người thật sự gầy đi rất nhiều.”
Tiểu Hoa Tử cũng rưng rưng: “Chủ tử, người chịu khổ rồi.”
Khóe miệng Nguyên Vô Ưu co rút lại, hai người này... nàng nhất thời vẫn có chút không quen, chỉ có điều, cảm giác dường như cũng khá tốt đấy.
“Được rồi, đều đứng lên đi.”
“Vâng.” Hai người cung kính đứng lên, họ đều biết công chúa không hề thích việc chuyện gì cũng quỳ xuống của họ.
Nguyên Vô Ưu đặt cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy đi đến ngồi trước bàn trang điểm. Hai người thấy thế liền vội vã bước lên hầu hạ nàng thay đồ trang điểm, chỉ là...
Ngọc Châu không dám tin khi nhìn dáng vẻ sau của công chúa nhà mình khi gỡ tóc giả xuống, trái tim nàng thoáng chốc thắt chặt lại, nước mắt im lặng tuôn rơi như mưa. Nàng cố nén tiếng khóc của mình, thân hình nhẹ nhàng run lên, bàn tay cầm lấy lược cũng run lẩy bẩy.