Trong lúc Chu Lam Nhi đang ngồi ngay ngắn ở Quảng Ninh Cung, Tiểu Đậu từ ngoài trở về không thấy nàng đâu, liền vô cùng sốt ruột tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được, bèn vội vã chạy đi tìm Tần Hằng đã phục hồi chức Thống lĩnh cấm quân như cũ. Vừa nghe nói không thấy Chu Lam Nhi đâu, Tần Hằng vừa gặp mặt hoàng thượng trở ra liền trở nên sốt ruột.
Khi Chu Lam Nhi đang do dự1không biết có nên lên tiếng hay không thì nàng phát hiện vị thị vệ dẫn nàng đến Quảng Ninh Cung biến mất lúc nãy lại xuất hiện rồi.
“Chủ tử, Tần Hằng đang dẫn người lục soát tìm công chúa khắp nơi ở bên ngoài.”
Chu Lam Nhi nghĩ đến bầu không khí áp lực khi mình và Tam hoang huynh chỉ ngồi nhìn nhau mà không nói gì, nàng vội đứng dậy nói: “Tam hoàng huynh, do Lam Nhi chưa dặn dò mình đi8đâu mới dẫn đến hiểu lầm, mong Tam hoàng huynh chớ trách. Hôm nay, Lam Nhi xin cáo từ trước.”
“Nếu đã như thế thì ta không giữ hoàng muội ở lại nữa. Thay ta tiễn công chúa.” Chu Thanh Sắc căn dặn.
“Vâng.” Vị thị vệ ấy cung kính hành lễ, sau đó lại nói với Chu Lam Nhi: “Công chúa, mời!”
Chu Lam Nhi đi được hai bước mới nhớ ra mục đích đến Quảng Ninh Cung ngày hôm nay, vội vàng xoay người trịnh2trọng hành lễ với Chu Thanh Sắc đang ngồi yên nơi đó, nàng nói trong cảm kích: “Đại ơn đại đức của Tam hoàng huynh, Lam Nhi sẽ ghi sâu trong lòng mãi không quên.”
Chu Thanh Sắc thản nhiên lên tiếng: “Lam hoàng muội quá lời rồi, muội không cần để trong lòng đâu.”
Chu Lam Nhi mỉm cười nhưng không nói gì, chỉ nhún gối hành lễ một lần nữa: “Lam Nhi cáo từ.”
Nhìn thoáng qua bóng lưng rời đi của Chu Lam Nhi,4Chu Thanh Sắc buông mắt, vị muội muội này thật ra cũng khá đáng yêu đấy.
“Lam Nhi này quả thật là một đứa bé làm người ta yêu thích.” Ninh Thị đứng dưới mái hiên, nhẹ giọng nói.
Chu Thanh Sắc đặt tách trà trên tay xuống, rồi đi đến dìu bà vào đại điện ngồi.
Nhận lấy tách trà hắn đưa qua, Ninh Thị khẽ nhấp một ngụm nhỏ rồi nâng mắt nhìn nhi tử đứng ở bên cạnh bà. Quan sát thấy một chút lo lắng nhàn nhạt hiện lên trong mắt hắn, bà lập tức hiểu ý mỉm cười, sau đó vươn tay kéo Chu Thanh Sắc ngồi xuống bên cạnh mình, vỗ vỗ tay hắn rồi thở dài một tiếng: “Qua nhiều năm như vậy, nương đã thông suốt từ lâu rồi. Thời gian trôi qua, dù không thể đem đi tất cả, nhưng cũng phai nhạt được phần nào, nương đã không còn cố chấp nữa, nếu không năm ấy làm sao nương có thể tùy ý để con dẫn thái tử vào đây chứ?”
“Xin lỗi nương, năm ấy hài nhi vô tri, không hiểu cho tâm tình của người nên đã dẫn thái tử vào đây, khiến người nhìn mà đau buồn.” Sở dĩ nương và phụ hoàng đi đến nông nỗi không thể vãn hồi, chính là bởi vì những nhi tử nối dõi này của phụ hoàng.
“Nhi tử ngốc này, nương không những không buồn, trái lại còn rất vui mừng, bởi vì có thêm sự xuất hiện của thái tử thì ít nhất con cũng có một người bồi bạn, không quá mức cô đơn. Bắt đầu từ giây phút con sinh ra, nương đã buông bỏ được rồi, có thể có một người con trai như con, nương đã rất thỏa mãn, làm gì có tâm tư suy nghĩ về những chuyện không cần phải nghĩ lại nữa?”
Chu Thanh Sắc híp mắt lại, cố ý làm ra vẻ nghiêm túc nhìn bà chăm chú. Ninh Thị thấy hắn như vậy liền mỉm cười, cũng học theo dáng vẻ nghiêm túc của hắn mà trừng to đôi mắt, còn không quên quay mặt sang trái rồi sang phải: “Nhìn rõ chưa? Có đau lòng hay thất vọng gì không nào?”
Chu Thanh Sắc cười khẽ, vươn tay ôm lấy bờ vai gầy yếu của Ninh Thị, sau đó lại nghiêng đầu dựa vào vai bà, lười biếng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Thấy hắn vẫn ỷ lại người mẫu thân là bà như một đứa trẻ, ánh mắt của Ninh Thị dịu xuống, nhi tử trưởng thành rồi, nên buông tay để nó đi con đường nó muốn đi. Thời gian qua, bà đã làm những chuyện có thể làm, quãng đường còn lại phải dựa vào chính nó thôi.
“Nương à, vì quá yêu người và sợ mất người, nên phụ hoàng mới không dám để người mạo hiểm sinh con.”
Ninh Thị chau mày lại, ngoảnh đầu nhìn người đang gối trên vai bà, nét mặt không chút thay đổi hỏi: “Con đang nói tốt cho phụ hoàng của con sao?”
Chu Thanh Sắc giơ tay chuẩn xác nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn giữa mày của bà, sau đó nói một cách kiên định: “Không phải, hài nhi tuyệt đối không phải đang nói tốt cho phụ hoàng, thật đó.”
“Vậy con nói lời này là có ý gì?” Nếp nhăn giữa mày của Ninh Thị được hắn xoa giãn ra, nhưng vẫn nguy hiểm nheo mắt lại.
Chu Thanh Sắc mở to mắt, thấy ánh mắt nguy hiểm của Ninh Thị liền vội vàng thối lui, nhưng bị Ninh Thị một tay nhéo chặt lỗ tai.
Chu Thanh Sắc kêu lên: “Mẫu thân đại nhân bớt giận.”
“Nói mau, con có ý gì? Xem ra con ra ngoài chẳng qua chỉ mới một năm, mà đã quên sạch những gì nương nói rồi phải không?” Ninh Thị híp mắt lại, vừa nói vừa không quên dùng sức nhéo mạnh hơn.
Chu Thanh Sắc giơ cao hai tay qua đầu: “Nương, oan uổng con quá, hài nhi chưa bao giờ dám quên lời dạy bảo của nương. Lúc nãy, nhi tử thật sự chỉ là chợt bộc phát cảm xúc mà thôi.”
“Bộc phát cảm xúc?” Ninh Thị nhướng mày.
Chu Thanh Sắc gật đầu lia lịa: “Thật sự là bộc phát cảm xúc thôi, mẫu thân đại nhân.”
Ninh Thị rút tay lại, lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Được thôi, nói xem, con có cảm xúc gì?”
Chu Thanh Sắc xoa xoa lỗ tai bị nhéo đỏ, rồi nói trong oan ức: “Người chưa nghe hài nhi nói xong đã ra tay rồi.”
Ninh Thị vươn tay lần nữa, Chu Thanh Sắc vội vã nhảy ra chỗ khác, cuống quýt lên tiếng: “Ý của con là, kỳ thực không cần hoài nghi chuyện phụ hoàng yêu người, nhưng ông đã phạm phải một sai lầm mà người không thể tha thứ được, ông ấy vừa sợ mất người, lại muốn có con nối dõi, ông ấy thật sự đã quá tham lam khi muốn có được cả hai. Thế nhưng, nếu năm xưa ông ấy không tham lam như vậy, có lẽ người và phụ hoàng cũng sẽ không đi đến nông nỗi nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành như ngày hôm nay.”
Đáy mắt Ninh Thị thoáng qua nỗi đau xót, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, bà quan sát hắn với ý tứ sâu xa: “Bộc phát cảm xúc? Đây quả thật là bộc phát cảm xúc? Nhưng Thanh Nhi à, con chỉ đơn giản bộc phát cảm xúc vì nương và phụ hoàng của con thôi sao, hay là đang bộc phát cảm xúc vì bản thân con nữa?”
Gương mặt của Chu Thanh Sắc khựng lại, sau đó nở nụ cười: “Có lẽ là cả hai. Hài nhi bỗng tò mò, nếu có ngày hài nhi cũng gặp được vấn đề khó có thể chọn cả hai như vậy, thì hài nhi có thể chọn lựa đúng đắn, không mắc phải sai lầm cũng không để lại nuối tiếc hay không.”
Đôi mày của Ninh Thị càng nhướng cao hơn: “Chỉ là bỗng nhiên tò mò thôi à?”
“Nương, thật sự chỉ bất chợt bộc phát cảm xúc thôi mà, cho nên, xin người đừng dùng ánh mắt như nhìn kẻ trộm mà nhìn con chằm chằm nữa.”
…
Ở bên này, Chu Lam Nhi đã trở lại nơi nàng đứng trước khi bước vào Quảng Ninh Cung.
Tiểu Đậu lo lắng đến mức òa khóc lên khi nhìn thấy Chu Lam Nhi, lập tức chạy vội đến: “Công chúa, người không sao chứ?”
“Không sao.” Chu Lam Nhi cúi đầu nhìn Tiểu Đậu, rồi ngẩng đầu nhìn Tần Hằng đang đứng yên dõi theo nàng bằng ánh mắt nóng rực.
Tiểu Đậu lau nước mắt, thấy công chúa im lặng bèn ngước lên nhìn, sau đó nàng hiểu ý mỉm cười, lập tức âm thầm lui về phía sau một bước, chỉ huy mọi người giải tán.
“Nàng...”
“Chàng...”
Hai người sửng sốt.
“Ta...”
Hai người lại đồng thanh một lần nữa, Tần Hằng ngượng đỏ cả tai.
Chu Lam Nhi thấy thế chợt hé miệng cười.
Thấy nụ cười của nàng, trong lòng Tần Hằng bỗng rung động, cái miệng ngày thường vẫn rất vụng về của hắn bỗng trở nên lưu loát khéo léo: “Nhị thúc của ta đã dâng tấu chương xin ban hôn. Lúc nãy sau khi hạ triều, hoàng thượng cũng đã đặc biệt triệu kiến ta.”
“Thật sao? Phụ hoàng của ta nói thế nào?” Chu Lam Nhi sốt ruột bước lên hỏi, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó mà hoãn lại, sau đó thấp giọng nói: “Người nhà của chàng đều đồng ý sao?” Tuy nàng vẫn còn trong trắng, nhưng người trong thiên hạ đều biết nàng đã từng xuất giá, cho dù vẫn giữ được trong sạch, nhưng danh tiếng cũng đã bị hủy hoại rồi. Hơn nữa, với địa vị tướng lĩnh trung thành của cả nhà Tần Hằng, chỉ cần Tần Hằng nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể cưới một vị công chúa khác.