Cho dù có là Kinh thành dưới chân thiên tử thì cũng tồn tại những nơi tối tăm u ám, huống hồ nơi đây lại là thành Định Dương cách Kinh thành xa xôi vạn dặm.
Cách trục đường chính phồn hoa nhất thành Định Dương hai con phố, có một con hẻm rất nổi tiếng tên Đào Hoa Hẻm.
Hẻm Đào Hoa không sâu lắm, chỉ có khoảng bốn, năm hộ sống trong đó mà thôi. Mặc dù không tấp nập gì cho cam, nhưng đây1tuyệt đối không phải chỗ ở của mấy gia đình bình dân.
Hẻm Đào Hoa không hẹp nhưng miễn cưỡng lắm cũng chỉ vừa cho một cỗ xe ngựa đi lọt mà thôi, hơn nữa trong này lại không có chỗ quay đầu xe, vì vậy xe ngựa không thể đi vào được. Đa số mọi người đều dừng xe trước hẻm hoặc ngồi kiệu đi vào.
Đào Dao dừng xe ngựa trước hẻm. Bây giờ đã quá giờ ngọ rồi, trong hẻm Đào Hoa lại không8hề có bóng người, nhà nhà đều đóng kín cửa ra vào.
Trong xe ngựa, Nguyên Vô Ưu nhấc rèm lên đưa mắt quan sát xung quanh. Nàng liếc mắt nhìn Văn Vô Hà – người đang ngồi trước bàn uống trà đối diện nàng: “Chính là nơi này sao?”
Văn Vô Hà gật đầu: “Chính là nơi này.”
“Ta nghĩ, từ lâu ngươi đã muốn gửi tặng ta chút ân tình này rồi.”
Văn Vô Hà đột nhiên bật cười trước lời nói của nàng: “Ta không hề2làm gì, cũng chẳng muốn kể công gì với công chúa cả.”
Nguyên Vô Ưu thờ ơ nhìn hắn mấy giây rồi mỉm cười: “Ta hiểu.”
Văn Vô Hà chắp tay với nàng rồi nói: “Công chúa hiểu thì tại hạ yên tâm rồi. Tại hạ cáo từ.” Ngừng một lát, hắn lại nói: “Hẹn sau này có ngày gặp lại.”
“Sau này gặp lại.” Nguyên Vô Ưu thản nhiên gật đầu.
Văn Vô Hà xuống khỏi xe ngựa của Nguyên Vô Ưu rồi leo lên một chiếc xe4ngựa khác rời đi.
Nguyên Vô Ưu đội một cái đấu lạp* màu đen rồi xuống xe. Nàng dẫn theo Đào Dao đi bộ vào hẻm Đào Hoa, đến trước căn nhà cuối cùng trong hẻm thì dừng lại.
(*) Đấu lạp: mũ trúc có may vải lụa hoặc vải sa xung quanh để che mặt.
Căn nhà mái cong liên kiều, tường xanh ngói đen, không hề có treo bảng hiệu, cũng chẳng có bất cứ hình vẽ trang trí nào, màu sắc đơn điệu và âm u, khiến người ta chỉ đứng dưới mái hiên thôi cũng đủ cảm thấy dồn nén rồi.
Đào Dao tiến lên trước cầm lấy tay nắm rồi gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong đã vang lên tiếng trả lời: “Ai vậy?”
Đào Dao không lên tiếng mà chỉ tiếp tục gõ cửa hai tiếng nữa.
Cánh cửa hông bên cạnh cửa chính “lạch cạch” một tiếng rồi mở ra, một cái đầu ló ra nhìn. Đó là một cậu thiếu niên mặt mũi thanh tú. Ánh mắt nhìn Đào Dao của hắn đầy vẻ cảnh giác: “Ngươi là ai?”
Nguyên Vô Ưu bước lên phía trước, thản nhiên nói: “Tại hạ muốn làm ăn. Đi bẩm báo với chủ tử có quyền hạn của các ngươi đi.”
Đào Dao móc một tờ ngân phiếu từ trong ngực ra rồi đưa cho hắn, mặt mũi vô cảm nói: “Đây là quà gặp mặt của chủ tử nhà ta.”
Vị thiếu niên kia nhận lấy tờ ngân phiếu của Đào Dao. Nhìn mệnh giá bên trên, đôi mắt hắn trợn trừng trừng.
“Sao thế, không đủ sao?” Giọng Đào Dao trầm xuống.
Rõ ràng giọng nói trầm tĩnh như nước của người này không thay đổi gì, nhưng khi nghe vào tai lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi. Thiếu niên thầm giật mình. Hắn không dám ngây người tiếp nữa, vội vàng nói: “Không, không, xin hai vị khách quý chờ một lát, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo ngay.”
Cửa ngách lại đóng lại. Cách một lớp cửa có thể nghe thấy tiếng bước chân kích động và vội vã.
Đợi khoảng năm phút sau, cửa lại được mở ra. Cậu thiếu niên ban nãy dẫn theo một người đàn ông trung niên bước ra.
Người đàn ông trung niên xoi mói nhìn hai người một cái, chắp tay nói: “Không biết hai vị tên là gì?”
“Làm ăn ở hẻm Đào Hoa còn phải hỏi cả tên tuổi quê quán của khách nữa sao?” Nguyên Vô Ưu hờ hững lên tiếng.
Sắc mặt người đàn ông trung niên nghiêm lại, ánh mắt nhìn hai người có chút do dự không quyết. Quả thật, ông không thể đưa ra phán đoán chính xác về hai người trước mắt này, bởi ông không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đội đấu lạp này, chỉ nghe được giọng nói của hắn ta mà thôi. Tuy nhiên, giọng nói trong vắt như nước suối lững lờ chảy trong sơn động này quả thật khiến người ta rất có thiện cảm.
Mà ánh mắt vô cảm của ông lão ăn mặc như tổng quản trước mắt này lại khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Ông thật sự không thể phán đoán lai lịch của hai người này, nhưng nhớ đến lễ ra mắt mà hai người vừa đưa lúc nãy... Người đàn ông trung niên cắn răng, giơ tay mời: “Mời hai vị vào trong.”
Vừa bước vào bên trong thì cửa liền đóng lại ngay lập tức. Băng qua tiền viện theo người đàn ông trung niên, tất cả mọi thứ trước mắt liền rộng mở sáng sủa hẳn. Cảnh tượng trước mắt chỉ có thể dùng từ “xa hoa, diễm lệ” để hình dung mà thôi.
Nguyên Vô Ưu không hề ngạc nhiên khi bên trong có chốn bồng lai tiên cảnh thế này. Nàng ung dung đi theo người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên thầm đánh giá hai người này. Ông ta không thể thấy rõ khuôn mặt và biểu cảm của người đội đấu lạp đen, nhưng người quản gia kia lại không hề đổi sắc, thậm chí còn không chớp mắt lấy một cái, hiển nhiên là người từng trải rồi. Ngay cả người hầu cũng đã không tầm thường như thế này, ông ta càng không dám lơ là bất kính với vị công tử kia, thái độ ông ta trở nên cung kính hơn.
“Xin quý khách đợi một lát, để tiểu nhân đi mời chủ tử ra đây.”
Nguyên Vô Ưu ngồi xuống ghế. Sau lớp vải sa mỏng, nàng đưa mắt đánh giá cách bày trí căn phòng.
“Quý khách đến nhà, không biết là vì muốn làm ăn gì đây?”
Người đến là một tiểu cô nương tầm mười bảy, mười tám tuổi, trên người nàng ta mặc một bộ váy màu hồng phấn, xinh đẹp thoát tục động lòng. Người như thế này lại là bà chủ của viện nam kỹ*, việc này quả thật khiến Nguyên Vô Ưu bất ngờ, nhưng đây cũng chỉ là việc trong chốc lát mà thôi.
(*) Nam kỹ: trai bao.
“Ta muốn mua một người.”
Tiểu cô nương gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế chủ vị, ngẩng đầu đánh giá Nguyên Vô Ưu một cách thích thú, đáy mắt lóe lên suy nghĩ không chắc chắn. Nàng ta thờ ơ hỏi: “Ngài đã đến được chỗ ta rồi thì đương nhiên không thể không biết, từ trước đến nay, ta không bao giờ bán nam kỹ của mình.”
“Quy định là do người đặt ra.”
Sự hứng thú trong mắt tiểu cô nương càng nhiều hơn: “Rất nhiều người nói những lời này với ta giống như ngài vậy, nhưng cũng chỉ mỗi ngài khiến ta có cảm giác đặc biệt mà thôi.”
Nguyên Vô Ưu cười nhạt: “Nếu đã vậy, ngươi có hứng thú với cuộc mua bán này không?”
“Thế này đi, ngài nói cho ta biết ngài là nam hay là nữ trước rồi ta sẽ nói cho ngài hay ta có hứng thú với cuộc mua bán này hay không.”
Đào Dao không lên tiếng mà chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi trên ghế chủ vị.
Nguyên Vô Ưu thong thả nói: “Giống như cô nương vậy.”
Ánh mắt tiểu cô nương như muốn nói “ta biết ngay mà“. Sắc mặt nàng dịu đi: “Quy tắc chỉ là vật vô tri, cũng không phải là không thể thay đổi được, nhưng phải xem ngài đồng ý bỏ ra cái giá nào để khiến ta chấp nhận cuộc mua bán này đã.”
“Cô nương không hỏi ta muốn mua ai sao?”
Khóe môi tiểu cô nương nhếch lên: “Đã vào nhà ta thì chính là người của ta. Bán hay không bán, mình ta quyết là được.”
“Việc này cũng đúng. Hôm nay thấy không vui thì có thể nói không bán, ngày mai vui vẻ rồi lại nói có bán cũng nên.” Nguyên Vô Ưu hờ hững nói.
Hai mắt tiểu cô nương sáng bừng. Thoắt một cái, nàng đã chạy đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nguyên Vô Ưu: “Ta cảm thấy chúng ta có thể làm bạn đấy. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bốn.”
“Ta lớn hơn ngươi, ta mười tám.” Tiểu cô nương đắc ý, lại hỏi tiếp: “Ta tên là Đào Hoa, ngươi tên là gì?”
“Cô nương tên Đào Hoa, vậy ta là tên là Lê Hoa rồi.”
Tiểu cô nương nhướng mày, liếc mắt nhìn nàng, rất chân thành nói: “Ta tên Đào Hoa thật mà.”