“Đúng thế, cứ như vậy mãi, há chẳng phải chúng ta đã tỏ ra mình sợ nước Chu bọn họ sao?”
“Giặc Chu tưởng nước Đại Sở chúng ta là nơi nào cơ chứ?”
“Đúng vậy, tuyệt đối không được.”
“Xin hoàng thượng hay suy xét kĩ!”
Sắc mặt Sở Hồng trầm xuống, lạnh lùng nhìn xuống bọn họ. Âm thanh của mọi người nhỏ dần, cuối cùng không ai dám nói bậy nói bạ1nữa.
Sở Hồng nhìn Tĩnh vương: “Vương thúc nói lý do thử xem.”
Tĩnh vương nặng nề ngẩng đầu: “Ba điều kiện của hoàng đế nước Chu, điều thứ nhất bắt chúng ta cắt đất nhường cho chúng, chuyện này tuyệt đối không thể được.”
Tất cả mọi người đều gật gù, Sở Hồng cùng gật đầu. Việc này tuyệt đối không thể xảy ra được.
“Hoàng đế nước Chu đã nói thẳng trực tiếp8ý đồ của mình, vậy thì ông ta muốn được ăn cả ngã về không hay là trong đầu ông ta đã dự tính trước mọi việc cũng chẳng sao. Tóm lại, việc này đã nói rõ rằng, nước Chu không muốn tiếp tục hòa hảo với chúng ta nữa.”
Mọi người đều tiếp tục gật gù.
“Thần xin nói thẳng, nước Sở ta và nước Chu chiến loạn liên miên, Chiến vương2thống soái ba quân, trấn thủ biên cương, mấy năm nay cũng chưa từng để nước Chu dành được chút lợi ích nào, đều là nước Chu tự lui binh để kết thúc chiến tranh mà thôi.”
Khuôn mặt tướng sĩ vô cùng tự hào kiêu ngạo nhưng Sở Hồng lại nhíu mày.
Tĩnh vương đột ngột chuyển đề tài, giọng nói vô cùng sắc bén: “Nhưng, chúng ta cũng không hề kiếm4được lợi ích thực tế nào.”
“Ý của vương thúc là, lần này nước Chu mạnh mẽ, thậm chí là hung hăng ngang ngược như vậy là vì bọn họ đã quyết định dốc toàn bộ sức lực quốc gia để đánh lại chúng ta sao?”
“Thần e rằng đúng là như vậy.” Nếu như nước Chu lấy toàn lực để tấn công, vậy ắt phải là thế cục một mất một còn. Đến lúc đó, ai mà biết được tình hình chiến trận sẽ như thế nào? Sở dĩ ông đồng ý với ý kiến đưa Chiêu Bình công chúa trở về, là vì ông muốn chừa lại đường sống cuối cùng nếu lỡ xảy ra chuyện.
Chư thần đưa mắt nhìn nhau, ai ai cũng yên lặng không lên tiếng.
Sở Hồng híp mắt, dường như có ánh sáng rét lạnh lóe lên trong mắt hắn: “Theo ý kiến của vương thúc, nước Chu thật sự có kẻ có thể gánh vác trách nhiệm lớn lao này sao?” Nếu nước Chu không có thống soái thiên tài, thì cho dù nước Chu có ngàn vạn hùng quân đi chăng nữa, cho dù bọn chúng dốc toàn lực quốc gia đi chăng nữa, nước Sở cũng không sợ. Sở dĩ, nước Sở có thể xưng bá, tuyệt đối không chỉ ỷ vào binh hùng tướng mạnh không đâu, mà quan trọng nhất chính là bọn họ có vô số tướng sĩ có thể gánh vác đại sự.
Mà nước Chu chẳng qua cũng chỉ có thể dựa vào mỗi mình Tần gia mà thôi. Tần gia lão tướng quân đã mất, mặc dù người kế nhiệm bây giờ và những người ưu tú thế hệ sau có để gọi là tướng tài, nhưng bọn họ cũng chưa đến mức được coi là thiên tài xuất chúng được.
“Thần đúng là đề phòng chuyện này.” Lão hồ ly nước Chu dã tâm bừng bừng, ông ta đã nhiều lần ngông cuồng muốn đánh nước Sở rồi, sau này không hiểu vì sao lại dừng lại. Chẳng lẽ, ông ta quả thật đã chuẩn bị xong xuôi chỉ chờ thời cơ nữa thôi sao?
Sở Hồng trầm mặc. Không khí trong đại điện cũng trì trệ theo sự im lặng của hắn.
Nếu không đồng ý để Chiêu Bình công chúa về nước, vậy thì xét khí thế và động thái bên ngoài của nước Chu, nhất định sẽ nổ ra một trận đại chiến. Mặc dù bọn họ không hề sợ nước Chu, nhưng kế hoạch ban đầu của bọn họ không phải là đánh nhau với nước Chu, mà là âm thầm đưa đại quân chủ lực đi xuống phía nam, dự tính tiến đánh Đại Nguyên.
Nước Sở vẫn chưa chuẩn bị kĩ càng để đánh Chu, mà nước Chu thì đã chuẩn bị suốt nhiều năm trời rồi. Tùy tiện đánh nhau với đại quân nước Chu quả thật rất bất lợi với nước Sở.
Hơn nữa, nếu không đưa Chiêu Bình công chúa trở về, nước Chu sẽ có thể mượn đủ lý do... Chỉ xét riêng về lòng dân thôi, nước Sở đã rơi vào thế hạ phong rồi.
Nhưng nếu đồng ý đưa Chiêu Bình công chúa trở về... Trong đầu Sở Hồng vụt qua một ý nghĩ, khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười lạnh: “Vương thúc lại đi thêm chuyến nữa, để cho thái tử nước Chu giờ ngọ ngày mai vào thành đón Chiêu Bình công chúa đi.”
…
Thanh Huyên Uyển, Chiến Vương Phủ.
Tiễn thái giám trong cung đi xong, Chu Lam Nhi mỉm cười hạnh phúc nhưng nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
“Chúc mừng công chúa, chúc mừng công chúa, nô tì chúc mừng công chúa trở về quê hương.” Kim ma ma quỳ xuống, ánh mắt phức tạp nhưng vẫn lên tiếng chúc mừng nàng từ tận đáy lòng.
Tiểu Đậu không nhịn được mà nhảy cẫng lên vui sướng. Nhìn công chúa mừng đến rơi lệ, nàng vui vẻ nói năng lộn xộn: “Tốt quá rồi... công chúa... tốt quá rồi...”
Giây phút này đây, Chu Lam Nhi không còn tâm trạng nào để ý đến Tiểu Đậu nhảy nhót loanh quanh nữa mà chậm rãi đi về phía Tần Hằng – người đang vô cùng phấn khích nhưng chỉ biết im lặng đứng đơ tại chỗ.
Tần Hằng nhìn nàng, lòng hắn đang ngổn ngang ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại không thốt nên lời.
Nước mắt Chu Lam Nhi tuôn rơi lã chã. Nàng mông lung nhìn hắn, nghẹn nào nói: “Chàng có ruồng bỏ thiếp không?”
Mắt Tần Hằng đỏ hoe. Hắn không thốt nổi lên lời, chỉ có thể cố gắng lắc đầu mà thôi. Hắn làm sao chê nàng được? Hắn chỉ tự trách bản thân vô số lần vì đã khiến nàng chịu tủi nhục mà thôi.
Chu Lam Nhi cười rạng rỡ. Nếu hạnh phúc hôm nay chính là thành quả đạt được sau quãng thời gian chịu dày vò hành hạ, vậy nàng rất vui mừng vì mình đã vượt qua cửa ải khó khăn đau khổ này.
“Chúc mừng công chúa điện hạ!”
Âm thanh trong trẻo như tiếng ngọc vỡ vang lên, trong trẻo và kì diệu.
Chu Lam Nhi ngây người: “Là ngươi?”
Lam Vân mặc một bộ quần áo tăng ni đơn giản không cầu kì đang mỉm cười bước vào, Pháp Không đi theo sau.
Mặt Tần Hằng nghiêm lại, lập tức bảo vệ Chu Lam Nhi phía sau, lạnh lùng nói: “Sao ngươi lại vào đây được? Người của bọn ta đâu?” Bên ngoài có rất nhiều người canh giữ, ấy vậy mà người này lại xuất hiện ở đây, chỉ có thể là hắn ta đã xông vào thôi, nhưng hắn lại không nghe thấy tiếng động nào cả. Việc này khiến hắn không thể không bắt đầu cảnh giác.
Chu Lam Nhi nhíu mày nhìn chàng thiếu niên mặc quần áo Phật gia kia.
Lam Vân mỉm cười nhìn nàng: “Ta còn tưởng ta và công chúa đã là bạn của nhau rồi cơ đấy.”
Sắc mặt Chu Lam Nhi hòa hoãn hơn, nhẹ nhàng nói: “Tần Hằng, ngươi lui ra xem những người khác sao rồi.”
“Nhưng kẻ này ý đồ bất chính, ngộ nhỡ hắn làm hại công chúa thì sao?”
“Không có chuyện đó đâu, ta tin hắn.” Chu Lam Nhi nhẹ nhàng nói.
Tần Hằng im lặng, sau đó chậm rãi đi ra nhưng không đi xa quá, ánh mắt nghiêm nghị cảnh giác nhìn Lam Vân chằm chằm.
Lam Vân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Chu Lam Nhi ngồi xuống ghế chủ vị. Nhìn người ngồi trên ghế phía bên kia, trong mắt nàng ánh lên sự nghi hoặc nhưng vẫn không lên tiếng.
Khuôn mặt Chu Lam Nhi vẫn trầm tĩnh như trước nhưng trong đôi mắt lóng lánh lại dạt dào niềm hạnh phúc. Nhìn nàng, Lam Vân yên lặng mỉm cười. Chu Lam Nhi và Sở Cửu Nhi đều may mắn đến mức khiến nàng vô cùng xúc động!
“Ngươi... vì sao ngươi lại mặc quần áo tăng ni nữa rồi?” Mấy hôm nay, nàng đã quen thấy hắn mặc quần áo sặc sỡ quý phái, quen thấy hắn càn rỡ ngông cuồng rồi, đột nhiên thấy hắn lại mặc quần áo tăng ni, thần thái thuần khiết linh thiêng, nàng bỗng chốc không thể theo kịp.
“Quần áo tăng ni cũng được, áo gấm xa hoa cũng chẳng sao, chẳng qua cũng chỉ là quần áo bên ngoài mà thôi.”
Chu Lam Nhi nghĩ ngợi một lát, cảm thấy lời hắn nói cũng đúng: “Vậy hôm nay Quốc sư đến là vì...?”
“Nếu ta nói ta đến chỉ vì muốn chúc mừng công chúa đã đợi được đến lúc rẽ mây trông trăng tỏ mà thôi, liệu công chúa có tin không?”
Chu Lam Nhi ngây người. Đợi đến lúc rẽ mây trông trăng tỏ... Quảng Phi nương nương cũng từng nói với nàng như vậy, bây giờ Quốc sư lại nói thế với nàng nữa, chẳng lẽ tất cả mọi việc đều là ý trời thật sao?
Thấy sắc mặt nàng có phần khác lạ, ánh mắt Lam Vân khẽ dao động.
Chu Lam Nhi hoàn hồn, đôi mắt long lanh sáng ngời không ngừng đánh giá hắn, sau đó đột ngột nói: “Thánh tăng là cao tăng đắc đạo phải không?”
Lam Vân thờ ơ hỏi: “Công chúa nghĩ sao?”
Chu Lam Nhi nhìn hắn chăm chú đến ngơ ngác, rồi đột nhiên nói: “Bất kể sự thật ra sao thì ta cũng muốn nói một tiếng ‘cám ơn’ với thánh tăng.” Bây giờ nghĩ lại, nàng lại có cảm giác như hắn đang giúp đỡ nàng vậy. Mặc cho cảm giác này là đúng hay sai, cho dù là do nàng đã nghĩ quá nhiều đi chăng nữa, nàng vẫn muốn nói cảm ơn với hắn. Bây giờ có thể vượt qua cơn hoạn nạn rồi, nàng cũng rất cảm kích ông trời đã tạo cho nàng một con đường sống.
Lam Vân cúi đầu đùa giỡn chiếc nhẫn bạch ngọc trong tay, trong đầu lại không ngừng nghiền ngẫm suy nghĩ. Cái nhẫn bạch ngọc nàng khó khăn lắm mới tạo ra được dường như lại không phát huy công dụng rồi. Sự việc phát triển theo hướng thật thú vị, không phải sao?
Nếu theo đúng như kế hoạch ban đầu thì nàng còn phải tốn bao nhiêu ngày tháng đây? Chỉ riêng việc Sở Cửu Nhi hủy hôn thôi là chưa đủ, còn phải ép Chu Lam Nhi đến bước đường cùng buộc phải tháo chạy, thậm chí nếu không tháo chạy nàng ta có thể sẽ bị Sở Tuyệt giết chết nữa.
Rốt cuộc cục diện nước Chu đã thay đổi như thế nào rồi? Nàng rất tò mò, nhưng nàng không có thời gian tìm hiểu chân tướng nữa. Mặc dù không hiểu vì sao nàng lại bị người ta chặn đứng giữa đường như vậy, nhưng sự việc vượt qua ngoài sự khống chế lại đưa đến kết quả khiến nàng rất hài lòng.
Xem ra, việc nàng ta rời đi không còn là trốn chạy khỏi cái chết nữa, mà là đổi sang một tiết mục khác rồi.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Lam Vân vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ít nhất, nàng không phải mắc nợ Sở Tuyệt. Nàng thậm chí còn không mắc nợ bất kì ai!
…
Ngày hôm sau, cách giờ ngọ ba khắc.
Mười dặm đường phố Kinh thành chật ních người, Thuận Thiên Phủ đã điều động hết toàn bộ quan binh mà vẫn không sao duy trì được trật tự. Ngàn vạn dân chúng đứng xem xung quanh vô cùng phẫn nộ! Cuối cùng, trong cung phải điều động một toán cấm quân mới miễn cưỡng duy trì được sự canh phòng cần có.
Lúc còn cách giờ ngọ hai khắc nữa, thái tử nước Chu dẫn năm trăm binh mã tinh nhuệ vào thành. Thế nhưng khi vừa vào thành, bọn họ đã bị chìm ngập trong tiếng la hét phẫn nộ của dân chúng tứ phía ùn ùn kéo đến.
“Đã gả đến nước Sở chúng ta rồi thì nàng ta đã không còn là Chiêu Bình công chúa nữa.”
“Đúng vậy, xuất giá tòng phu, dù có chết thì nàng ta cũng phải chết ở đất Sở.”
“Rốt cục nước Chu có hiểu câu ‘con gái lấy chồng như bát nước hắt đi’ không vậy?”
“Đúng thế, nước Chu quả thật ngang ngạnh, ngu xuẩn, không biết lí lẽ!”
“Không đồng ý cho Chiến vương phi trở về. Nàng ta đi rồi, há chẳng phải làm mất hết mặt mũi Chiến vương sao?”
“Đúng, không đồng ý.”
Nghe tiếng kêu gào la thét phẫn uất của dân chúng Kinh thành nước Sở, thái tử nước Chu có chút ngại ngùng, cảm thấy vô cùng bất an. Hắn thật sự không ngờ dân chúng nước Sở lại sùng kính Sở Tuyệt đến như vậy.
Uy Vũ tướng quân nhìn dân chúng đang kích động phẫn nộ tứ phía, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị hẳn, thấp giọng dặn dò binh lính hai bên: “Để ý một chút, đừng để thái tử bị thương.”
Ở Kinh thành nước Sở, dưới chân thiên tử, nước Sở điều động quan binh và cấm quân đương nhiên cũng là để bảo vệ an nguy của thái tử nên khả năng khiến thái tử bị thương đến tính mạng là không cao, nhưng khiến người bị thương nhẹ chính là hi vọng của nước Sở. Đều là dân chúng bình thường cả, bảo bọn họ phải làm sao bây giờ?
Lúc này, Chiến Vương Phủ đã bị dân chúng chen lấn chật như nêm cối.
Trọng La đi trước mở đường. Sau một tràng tiếng cồng chiêng vang lên, dân chúng dần yên tĩnh trở lại. Xe ngựa của hoàng thượng đã đến rồi.
“Hoàng thượng giá đáo! Hoàng hậu nương nương giá đáo!” Một giọng nói the thé cất lên.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tất cả mọi người đều quỳ xuống, đồng loạt hô to vạn tuế!
Lúc này, thái tử nước Chu – người đến đón Chiêu Bình công chúa cũng vừa đúng lúc đi tới.
Chu thái tử cưỡi ngựa, người ngựa hai bên đứng sừng sững thẳng tắp, nhất thời không ai mở miệng lên tiếng.