Ninh Thanh không lên tiếng mà chỉ đứng lên.
Lam Vân liếc mắt dõi theo động tác của hắn, chỉ thấy hắn lấy ra một chiếc hộp đen nhánh từ trong tủ rồi đi tới trước nàng.
“Cũng nên phòng hờ lúc cần tới.” Ninh Thanh mở hộp, lấy ra một lọ thuốc, sau đó đưa1cho Lam Vân một viên thuốc: “Uống đi.”
“Đây là cái gì?” Lam Vân ngạc nhiên nhìn hắn.
“Cái này có tác dụng nâng cao tâm pháp khi con tu luyện khúc Bách Tâm.”
Lam Vân do dự một lát rồi mới đưa tay đón lấy. Nàng thầm cắn răng, miễn cưỡng nuốt xuống.
Thấy Lam Vân đã8uống xong, lúc này Ninh Thanh mới đưa cho Lam Vân lọ thuốc ban nãy: “Nửa tháng uống một viên. Nó có thể giúp con tập trung tụ khí.”
Lam Vân giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn sư phụ.” Sư phụ à, thứ nàng muốn là thuốc kéo dài tuổi thọ chứ không phải loại2thuốc này đâu.
Lúc Lam Vân đang sầu não thì Ninh Thanh lại lấy ra một lọ thuốc khác: “Trong này có một viên thuốc, có thể dùng để hộ tâm, bảo vệ tính mạng lúc nguy cấp. Con giữ nó bên người, đừng phụ tấm lòng của sư phụ.”
Lam Vân vui như mở cờ4trong bụng. Hộ tâm, bảo vệ tính mạng sao?
“Chỉ có một viên thôi ạ?” Thế có nghĩa là, chỉ dùng được một lần khi Hoài vương phát bệnh thôi sao?
Ninh Thanh nửa cười nửa không nhìn tiểu đồ đệ đang trăn trở suy nghĩ trước mắt: “Con có biết một viên thuốc này quý giá đến nhường nào không?” Ngàn vạn lượng vàng cũng khó mua được. Ngay cả mẹ hắn cũng chỉ còn có hai viên mà thôi.
“Không phải thế, sư phụ. Thuốc này tốt như vậy, đồ đệ chỉ nghĩ, nếu người còn nữa thì có thể cho đồ đệ thêm mấy viên không?” Lam Vân ngượng ngùng nói.
Ninh Thanh nhìn hắn, đột nhiên thò tay ra cốc nhẹ cái đầu nhẵn thín kia: “Uổng cho ta còn nghĩ để vuột mất đứa học trò như con thì đáng tiếc biết bao cơ đấy?”
Lam Vân bật cười khúc khích, vội vàng nhét bình thuốc vào áo cất kĩ càng: “Sư phụ đã nghe qua câu nói này chưa?”
Ninh Thanh nhướng mày, dùng ánh mắt để hỏi.
Lam Vân ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Đồ đệ đã lấy rồi, không bao giờ trả nữa.” Có lẽ, có một sư phụ cũng tốt lắm. Biết đâu một ngày nào đó, nàng sẽ lên núi Phiêu Miễu trong truyền thuyết ở ẩn thì sao?
“Sư phụ nói nếu không còn trần duyên nữa thì sẽ lập tức nhập thế. Chẳng lẽ chính là lúc phải quay về núi Phiêu Miễu ư?” Lam Vân thăm dò hỏi.
Ninh Thanh ngây người, sau đó bật cười, thản nhiên nói: “Sau này sẽ có một ngày con hiểu được thôi.”
Ánh mắt Lam Vân tối đi. Câu này có nghĩa là hắn không muốn nói về chủ đề này nữa.
Nàng đã nếm qua tất cả đắng cay ngọt bùi trên trần gian rồi. Không phải nàng không tò mò về thân phận của hắn, mà là kế hoạch của nàng đã đi đến phút chót, chỉ đợi nước Chu có phản ứng nữa mà thôi. Nàng không thể bỏ quá nhiều công sức trên người hắn được.
Lam Vân bái hắn làm sư phụ từ đêm giao thừa đến ngày mười lăm tháng giêng. Trong suốt nửa tháng này, nàng đi sớm về khuya, dành hầu hết thời gian để học hỏi Ninh Thanh ở trà lâu Tín Dương.
Ngoại trừ tâm pháp, kỹ năng cầm kỳ thi họa của nàng cũng tiến bộ vượt bậc, có lợi vô cùng.
Không thể không nói, tài năng của Ninh Thanh khiến nàng vô cùng kính phục. Nàng không phải chịu thiệt chút nào khi bái hắn làm thầy.
“Ngày mai chính là mười lăm tháng giêng rồi.” Ninh Thanh đứng trước cửa sổ, phóng mắt nhìn về nơi xa xăm.
Động tác chấm mực viết chữ của Lam Vân chợt dừng lại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ninh Thanh quay đầu lại nhìn Lam Vân, đôi mắt khẽ rung động.
“Sư phụ có lời muốn nói với đồ đệ sao?” Lam Vân gác bút không viết nữa.
“Con... có muốn theo sư phụ đi du ngoạn ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài không?”
Lam Vân ngây người!
Thấy Lam Vân ngây ngẩn, Ninh Thanh lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Hắn bước đến trước bàn, cầm cây bút của Lam Vân lên, ngẫm nghĩ một lát rồi đặt bút lên giấy.
Lam Vân sực tỉnh. Nàng đến bên cạnh hắn, nhìn bức tranh dần hiện ra giữa màu giấy trắng.
Trong tranh vẽ một cái viện bình thường, có một cô gái đang ngồi trên tảng đá dưới gốc cây hạnh. Người con gái đó đang chăm chú nhìn về nơi xa, dường như đang chờ đợi điều gì.
Vẽ xong nét cuối cùng, Ninh Thanh cầm bút nhìn chăm chú, trong mắt ẩn chứa thứ tình cảm phức tạp rối rắm. Thế nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt hắn đã quay về vẻ bình tĩnh, như thể cảm xúc phức tạp ban nãy chưa từng tồn tại vậy.
“Đây là?”
Ninh Thanh cất bút, đáp lời: “Mẹ ta.”
Lam Vân không lên tiếng. Ninh Thanh quay đầu lặng lẽ nhìn hắn: “Chuyện của con vẫn chưa xong sao? Có cần vi sư giúp đỡ gì không?”
Lam Vân lắc đầu: “Không cần đâu, chuyện của con sắp hoàn thành rồi. Sư phụ định về nhà thăm sư... sư bà sao? Đồ đệ cũng muốn về nhà thăm thúc phụ. Chắc hẳn thúc phụ cũng đang ở nhà trông mong con trở về.”
Đã đoán được điều này từ lâu nên Ninh Thanh cố gắng kìm nén sự lạc lõng trong lòng, mỉm cười dịu dàng: “Nếu đã như thế, vậy vi sư không miễn cưỡng con nữa.”
“Nếu sư phụ đã muốn về nhà, vậy đồ đệ cũng không dám trì hoãn cuộc hành trình của sư phụ. Những ngày này được sư phụ dạy bảo, đồ đệ may mắn vô cùng.”
Ninh Thanh im lặng mất một lúc, rồi lấy một con dấu in lên bức tranh. Hắn thản nhiên nói: “Ta cho con bức tranh này làm kỉ niệm.”
Lam Vân đón lấy, mỉm cười nói: “Cảm ơn sư phụ, đệ tử nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận. Đệ tử sẽ thường xuyên lấy nó ra ngắm để nhớ đến người.”
Tỉ mỉ ngắm nghía dấu ấn hắn vừa đóng lên, Lam Vân cười nói: “Thanh Sơn cư sĩ, rất hợp với sư phụ.”
Ninh Thanh mỉm cười. Không bao lâu nữa, hắn sẽ khiến người trong thiên hạ đều biết đến bốn chữ này.
…
Sáng sớm ngày mười lăm tháng giêng, sắc trời âm u. Cả đêm qua trời nổi gió lớn, nhiệt độ liên tục giảm xuống. Mặc dù không có tuyết hay mưa nhưng trời vẫn lạnh đến thấu xương, khiến người ta lầm tưởng mùa đông rét mướt tháng chạp đã quay lại rồi.
Bên ngoài trà lâu Tín Dương, Bình thúc và cha mẹ Tiểu Hổ Tử nhìn Đông Gia bước ra ngoài với ánh mắt lưu luyến không rời. Trên người hắn chỉ mặc một bộ đồ vải bình thường.
“Đông Gia...” Tiểu Hổ Tử tay dắt ngựa, vừa mở miệng nói thì mắt đã phiếm hồng.
Ninh Thanh mỉm cười nhìn mọi người. Hắn hơi chắp tay, mắt lại nhìn chiếc xe ngựa vừa chạy tới, ý cười hiện lên trong đáy mắt.
Lam Vân nhảy phắt xuống xe ngựa, bước đi vài bước rồi lại dừng lại, khẽ mỉm cười chắp tay nói: “Ninh đại ca, đi đường bảo trọng.”
Ninh Thanh mỉm cười bước lên trước, dịu dàng đưa tay ra xoa đầu hắn: “Sau này, con sẽ đến thăm vi sư chứ?”
Lam Vân bật cười: “Có cơ hội nhất định sẽ tới.”
Ninh Thanh cũng cười. Hắn thu tay lại, xoay người leo lên ngựa rồi vẫy tay với mọi người.
Nhìn bóng dáng càng ngày càng xa, cuối cùng dần khuất hẳn của hắn, ánh mắt Lam Vân ngơ ngẩn, sau đó dần bình thản trở lại. Có lẽ lần này chia xa, không biết tháng nào năm nào mới có thể gặp lại. Nước Sở không phải là nơi nàng trở về.
Tạm biệt Ninh Thanh xong, Lam Vân liền trở về biệt viện. Vừa về đến Thưởng Nguyệt Biệt Viện, nàng đã trông thấy Phúc công công dẫn theo đám thái giám cung nữ đứng đợi bên ngoài rồi.
Nhìn thấy Quốc sư rốt cuộc cũng trở về, Phúc công công - người hứng gió lạnh cắt da cắt thịt đứng đợi bên ngoài một lúc lâu suýt chút nữa đã mừng đến rơi lệ. Thật ra, trong bụng ông đã thầm kêu cha gọi mẹ rồi. Nếu Quốc sư vẫn không trở về, bọn họ cứ đứng như thế này tiếp, không lạnh chết thì cũng đổ bệnh mất.
“Quốc sư, mời người lên xe ngựa. Hoàng thượng sai nô tài đợi để đón người vào cung đấy.” Phúc công công lạnh đến đờ người, cố gắng cúi người hành lễ.
Lam Vân nhíu mày: “Cho bọn họ về cung trước đi, bản Quốc sư sẽ đi theo sau.”
“Nhưng... Vâng, nô tài tuân lệnh.” Phúc công công còn muốn nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt u ám của Quốc sư, ông không dám lên tiếng. Mặc dù thời gian gần đây, hoàng thượng có vẻ không quan tâm đến Quốc sư nữa, nhưng ông ta hiểu rất rõ, Quốc sư là người đã khắc sâu vào tim hoàng thượng rồi. Nếu bọn họ thật sự dám làm Quốc sư tức giận, hoàng thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua.