Tiếng gió xào xạc, vui mừng hạnh phúc, ánh lửa bay lên sáng bừng cả bầu trời, càng đốt càng rực rỡ, xua đi cái lạnh, ngọn lửa nhảy múa theo làn gió, đêm đen hòa cùng đống lửa, sáng rực đến chói mắt.
Vừa ca hát vừa nhảy múa, thân hình cung nữ mềm mại uyển chuyển, ống tay áo phất1phới tung bay, vũ điện mê hoặc lòng người, đẹp như tiên cảnh.
Mỹ tửu, mỹ thực, mỹ quả, còn có những thanh thiếu niên xinh đẹp, anh tuấn, đây quả thật là một thế giới cực lạc làm cho người trong đó nguyện ý say mãi cũng không muốn tỉnh lại.
Sở Hồng uống cạn chén rượu trên tay, liếc nhìn qua8Sở Tuyệt đang ngồi ở một bên.
Cảnh tượng sáng sớm hôm nay đã mê hoặc biết bao người?
Nhưng tại thời điểm này, hắn lại ngồi ở chỗ này điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, một mình thưởng thức tửu rượu.
Sở Hồng càng để ý càng cảm thấy, thật ra hắn không thực sự hiểu người đệ đệ này,2có lẽ là từ năm đó, hắn thay đổi, người đệ đệ này cũng thay đổi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Quốc sư đã đến.”
Dù giọng nói của Tiểu Mạc Tử không lớn, nhưng những người xung quanh Sở Hồng đều nghe thấy được.
Những người nghe thấy đều dừng mọi động tác lại, thản nhiên đưa mắt nhìn qua.
Bạch Sơ Nguyệt rũ mắt,4hai tay thầm siết chặt. Nàng vẫn chưa quên buổi sáng hắn hung hăng càn quấy lớn tiếng la lối, còn bắt nàng phải chịu khuất nhục. Nàng cũng biết bản thân mình còn hữu dụng với hoàng thượng, cho nên bất luận như thế nào, người cũng sẽ bảo vệ nàng.
Cho nên, dù Lam Vân có muốn đối phó với nàng, nàng cũng tuyệt đối không sợ hắn.
“Truyền.” Sở Hồng lạnh lùng nói.
“Dạ... truyền Quốc sư!” Tiểu Mạc Tử cao giọng hô lớn.
Một lát sau, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh như tờ, ngoại trừ có vài tiếng “tí tách” ngẫu nhiên của đống lửa bập bùng, ngay cả nhạc sư cũng dừng việc tấu nhạc lại.
Những ánh mắt tò mò đều ngước lên nhìn qua.
Lam Vân vừa xuất hiện liền khiến bao người vừa ngạc nhiên kinh sợ, lại vừa si mê đây?
Thiếu niên hào hoa phong nhã, mang vẻ đẹp tuyệt trần đang chầm chậm bước tới. Hắn không mặc tăng y mà mặc một thân hoa phục gấm vóc.
Hắn không còn khoác tăng y trên người, giây phút này không có một từ ngữ nào có thể diễn tả sự quyến rũ toát ra từ người hắn, nói không rõ, đoán không ra, nếu như phải dùng một từ để hình dung, đó chỉ có thể là, yêu nghiệt.
Rõ ràng thanh tịnh, trong sạch như Phật, lại mang vẻ đẹp diễm lệ như yêu, Phật - yêu, hoặc là nói, yêu - Phật.
Thế nhưng, phàm là những người bị gọi là yêu thì không khỏi làm người khác nhượng bộ mà nhường bước. Họ chỉ sợ sẽ nhiễm phải khí chất yêu mị đó, có lẽ là xinh đẹp, cũng có lẽ là mê hoặc, nhưng sau khi vẻ xinh đẹp diễm lệ ấy đi qua, cho dù xinh đẹp diễm lệ hơn chăng nữa thì trên thân thể yêu nghiệt vẫn có một loại ma mị hoặc cám dỗ.
Vậy mà hắn lại không có.
Không chỉ như thế, nhìn hắn, không có ai muốn nhượng bộ nhường bước cũng chẳng sợ nhiễm phải yêu khí từ hắn, ngược lại càng làm cho người khác kìm lòng không đặng mà tình nguyện thần phục dưới chân hắn. Bất luận hắn là Phật hay là yêu, bọn họ đều cam tâm tình nguyện dâng lên hết thảy những gì bản thân có, chỉ cầu mong hắn sẽ đón lấy.
Tại thời điểm này, trong lòng Sở Hồng cực kỳ bí bách khó chịu, bởi hắn biết Lam Vân không hề hứng thú với những cảnh tượng náo nhiệt như thế này. Tối qua hắn rời đi sớm, nhưng cũng chính vì tối qua hắn rời đi sớm, nên sáng nay mới có cảnh tượng quái lạ không giải thích được khiến Sở Hồng hắn hết hồn hết vía... hoặc là nói đây là một thử thách.
Hắn không rõ tối qua rốt cuộc Lam Vân và Thất đệ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng thông qua phản ứng của hắn vào sáng nay, chỉ sợ Thất đệ muốn được ăn cả ngã về không.
Cho nên, lúc hắn cùng với Thất đệ từ khu săn bắn trở về, hắn cũng không nóng lòng muốn gặp hắn ngay.
Nhưng hắn không ngờ rằng, Lam Vân hắn thích làm gì thì làm đó, ngay đến cả đại hội khao thưởng tối nay, nói không đến liền không đến. Điều này có phần quá đáng rồi, chính vì vậy mà Sở Hồng mới phẫn nộ hạ chỉ cho Tiểu Mạc Tử truyền hắn đến.
Nhưng lúc thấy Lam Vân tiến vào, đột nhiên Sở Hồng cảm thấy, hắn bằng lòng để cho Lam Vân ỷ lại vào sự ân sủng mình ban cho mà kiêu ngạo, cũng như bằng lòng để hắn hưởng lấy vinh sủng cùng đặc quyền này.
Vinh Định Ngạn sợ ngây người, sững sờ hỏi: “A Nghị, đó là... y phục của ngươi hả?”
Mắt Vuơng Tu Cảnh sáng lên, vẻ mặt si mê: “Thật đẹp.” Hắn đã nhìn qua vô số người đẹp, thật tình vẫn chưa gặp được người có vẻ đẹp không sao tả xiết thế này, hơn nữa lại không phải là con gái mà là một thiếu niên.
Dù có trăm ngôn vạn ngữ cũng không thể thốt nên lời. Vào lúc này, Sở Nghị không nói nên lời, chỉ có thể si ngốc nhìn người trước mặt đang mặc y phục của hắn. Chàng thiếu niên ôm lấy con cáo tuyết do Sở Nghị hắn tặng tiến đến gần, đang tiến vào trong mắt hắn, tiến vào trong lòng hắn. Lam Vân hắn liệu có biết hay chăng, hắn bằng lòng vì Lam Vân mà điên cuồng! Chỉ cần hắn bằng lòng nhìn Sở Nghị hắn lâu thêm một chút mà thôi.
Chu Lam Nhi lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt liếc qua Sở Tuyệt đã sớm si ngốc ở bên cạnh, lại đảo mắt nhìn xung quanh mọi người đều trố mắt nhìn đến choáng váng, cười lạnh trong lòng. Nàng cũng biết, có được vẻ ngoài như vậy, không phải phúc mà chính là họa!
Quả thật, hắn hại người cũng coi như là hại chính bản thân mình, làm cho bản thân hắn rơi vào trong nghiệt họa.
“Lam Vân tham kiến bệ hạ.”
Mọi âm thanh đều tiêu biến.
Sở Hồng cảm thấy cổ họng khô rát như sắp bốc khói đến nơi. Để tránh cho bản thân trở nên thất thố, hắn không lên tiếng mà chỉ khoát tay, ý bảo hắn ngồi xuống.
Nhưng, Lam Vân không ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Sở Hồng tại chiếc bàn dài, mà trực tiếp đi tới bên cạnh Sở Tuyệt.
Ánh mắt Sở Tuyệt di chuyển theo bóng hình đang bước tới của Lam Vân, đánh giá hắn từ đầu đến chân, nhìn bộ hoa phục trên người hắn.
“Thế nào?” Một tay Lam Vân ôm cáo tuyết vào trong ngực, tay còn lại giơ ra, hướng về phía hắn mà nhướng mày hỏi.
Sở Tuyệt ngơ ngác nói: “Tốt.” Đột nhiên, hắn cảm thấy so với việc hắn thành Phật, hắn thành yêu lại thích hợp hơn, có lẽ như vậy mới thực sự là hắn.
Lam Vân nở nụ cười, tầm mắt rơi xuống người Chu Lam Nhi ngồi bên cạnh Sở Tuyệt, khẽ mỉm cười: “Vương phi, người cảm thấy như thế nào?”
Khi ánh mắt Lam Vân rời khỏi gương mặt mình, đột nhiên Sở Tuyệt cảm thấy trong miệng mình trào lên từng tia khổ sở.
Chu Lam Nhi nhìn vào hắn ta một hồi lâu, eo thon xương mảnh, dung mạo khuynh thành, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đen như mực, lông mi cong vút, môi hồng răng trắng, cao quý, phong thái tài hoa.
“Lộng lẫy, cao quý, phong thái của Quốc sư chỉ có thể dùng từ hào hoa phong nhã để miêu tả.”
Môi đỏ mọng hé mở, nụ cười khuynh thành, dường như cực kỳ vui vẻ, nhưng một khắc sau, hắn làm tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Hắn ở ngay trước mắt Chiến vuơng phi, trước tất cả mọi người, ngồi lên đùi Sở Tuyệt, tiến sát vào trong ngực hắn.
Loảng xoảng, bình rượu trong tay Sở Tuyệt rơi xuống bàn, sững sờ nhìn hắn ta.
“Rắc”, một âm thanh vang lên.
“Hoàng thượng...” Tiểu Mạc Tử sợ xanh mặt.
Mọi người giống như vừa hoàn hồn từ trong mộng. Theo tiếng động mà nhìn lại, chỉ thấy chén rượu trong tay Sở Hồng bị bóp nát, dòng máu đỏ tươi theo lòng bàn tay chảy xuống, không ít người đều hít một ngụm khí lạnh, kinh hô tiến lên phía trước.
“Hoàng thượng.”
“Mau truyền thái y.”
“Hoàng thượng...”
“Lui ra hết cho trẫm, thái y băng bó là được rồi.” Sở Hồng lạnh lùng nói.
Những quan lại ban đầu định xông lên phía trước bị quở trách, đều không thể không trở về chỗ ngồi của mình.
Thái y nơm nớp lo sợ tiến lên băng bó vết thương cho Sở Hồng, tay run lẩy bẩy. Đôi mắt thâm trầm và tối đen của Sở Hồng nhìn thẳng vào Lam Vân đang ngồi trong lòng Sở Tuyệt, hắn không lên tiếng, cũng chỉ mình hắn biết trong lòng hắn có bao nhiêu phẫn nộ cùng đau khổ mà thôi!
Sở Tuyệt không có tâm tư nào để ý đến vết thương của hoàng đế. Thực ra trong lòng hắn, vết thương nhỏ đó của hoàng huynh có đáng là gì.
Hắn cúi đầu nhìn người đang nằm trong ngực mình, trái tim đập thình thịch liên hồi.
Bạch Sơ Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mặt, đột nhiên lên tiếng: “Quốc sư là thánh tăng được dân chúng tôn kính như thần Phật, lại đột nhiên cả gan làm loạn như thế, lễ tiết... lễ giáo... Phật... Phật lý... ở... ở nơi nào?”