Bởi vì Lam Vân nghiêng người về phía trước, nên một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua môi hắn, không, không phải là hôn, Lam Vân chỉ chạm đầu môi mình lên môi hắn mà thôi. Cặp mắt đẹp hút hồn trợn tròn, tựa như hiếu kỳ, tựa như khó hiểu, lại giống như hoang mang.
Sở Hồng trừng mắt thật lớn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng1tuyệt mỹ, tinh xảo gần ngay trong gang tấc. Cùng với sự kề sát của hắn là mùi đàn hương phảng phất từ trong mũi xộc thẳng lên não khiến đầu óc tê rần. Tất cả những xúc động cùng ác niệm biến mất không thấy bóng dáng, cả người đều ngây dại.
Lam Vân từ từ lui xuống, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, hết sức kiên8định nói: “Nội tâm tiểu tăng không rung động, chứng minh rõ tiểu tăng không có tình cảm với bệ hạ.”
Sở Hồng nhìn hắn, ánh mắt ngẩn ngơ dần dần tập trung trở lại. Sau đó, ánh mắt hắn lại trở nên điên cuồng mà hung ác nham hiểm nhìn Lam Vân chằm chằm. Ngay tại thời điểm hắn động lòng, Lam Vân lại nói cho hắn biết, hắn2ta không rung động cũng chẳng động lòng?
Ngay lúc hắn muốn tức giận thì lại nghe Lam Vân hỏi: “Vương gia nói, tình cảm của vương gia đối với tiểu tăng hoàn toàn khác so với tình cảm của bệ hạ với tiểu tăng. Tình cảm của ngài ấy là chân tình, còn tình cảm của bệ hạ lại là dục vọng. Tiểu tăng không động lòng với bệ4hạ, bệ hạ liền muốn làm hại tiểu tăng hay sao?”
Sở Hồng rũ mắt, tốt, rất tốt, cực kì tốt, không ngờ rằng Thất đệ vậy mà lại đối xử với Lam Vân như thế. Sở Hồng không tin là Sở Tuyệt không nhìn ra thái độ khác thường của hắn đối với Quốc sư đã đạt đến sự chân thành rồi hay sao? Vậy mà ở thời điểm hắn không biết, đệ ấy lại ngáng chân hắn, thật đúng là vương đệ tốt.
Chẳng lẽ trong lòng hắn, người Nhị ca thân là hoàng đế này vô tình tàn nhẫn đến vậy sao?
“Khi nào thì ngươi biết?” Sở Hồng lạnh lùng nhìn hắn trân trân. Hắn cũng chẳng phủ nhận, sự tình đã đến nước này, chỉ có người hèn yếu mới phủ nhận mọi việc mà thôi.
Lam Vân thẳng thắn, thành khẩn nói: “Lúc ở Đồng Quan, vương gia khuyên tiểu tăng nên ở lại nơi đó, tiểu tăng cảm thấy khó hiểu bèn hỏi, vương gia liền nói cho tiểu tăng biết tâm tư của bệ hạ.”
“Khi nào thì ngươi phát hiện ra hắn có tình cảm với ngươi?”
“Lúc lên đường ra khỏi Kinh thành, đột nhiên vương gia tỏ tình với tiểu tăng.”
Sở Hồng đứng dậy quay trở lại ngồi xuống chiếc giường gấm, khuôn mặt âm u nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi không có tình cảm với trẫm?”
Lam Vân vẫn như cũ, hết sức bộc trực thành khẩn: “Không có.”
“Ngươi cũng đã từng làm vậy với Chiến Thần vương?” Sở Hồng híp mặt hỏi.
Lam Vân lắc đầu: “Chưa từng.”
Gương mặt Sở Hồng dần dịu xuống, nhưng một lúc sau lại sa sầm: “Ngươi... thích công chúa Chiêu Bình?”
Lam Vân nhẹ gật đầu: “Vâng.”
“Thích kiểu như thế nào? Là giống như vừa rồi ngươi với trẫm sao?”
Lam Vân nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh có hơi chần chừ, nhưng vẫn thẳng thắn thành khẩn trả lời: “Không biết.”
Điều này chứng tỏ hắn ta chưa từng làm như vừa rồi. Hành động khi nãy, Lam Vân chỉ làm với một mình hắn mà thôi.
Sở Hồng rũ mắt trong chốc lát, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, hắn vốn đã hạ quyết tâm ban Lam Vân cho Thất đệ, nhưng lại không nén được khát vọng muốn gặp hắn một lần nữa. Có lẽ, trong thâm tâm hắn vẫn luôn hy vọng Lam Vân thay đổi ý định, bởi vì hắn không muốn ban Lam Vân cho Thất đệ, hắn muốn có được Lam Vân.
Lam Vân ngồi khoanh chân lại, ngước mắt nhìn lên người đàn ông ngồi trên giường gấm đang rũ mắt suy tư. Hàng lông mi vừa dày vừa dài chầm chậm rũ xuống, âm thầm nở một cười nụ cười. Với những tình huống khi gặp phải kẻ muốn tranh giành đồ vật hoặc tranh giành người với người khác thì đàn ông bẩm sinh đã có dục vọng muốn phân thắng thua!
Chính loại dục vọng muốn tranh giành này sẽ làm cho bọn họ bình tĩnh lại nhưng cũng cố chấp không thôi, không có ai nguyện ý thừa nhận bản thân mình thua kém hơn kẻ khác!
Hơn nữa bất luận là Sở Tuyệt hay Sở Hồng, chỉ số thông minh cùng kinh nghiệm tình trường của bọn họ so với đám người thường kia tuyệt đối cao thâm hơn hẳn. Cho nên trong tình huống như này, nàng ngược lại lại là người an toàn nhất, tỉ lệ xuất hiện tình huống cưỡng gian là cực kỳ bé nhỏ.
“Giả sử trẫm muốn ngươi ở lại bên trẫm thì sao?” Sở Hồng cuối cùng cũng ngẩng đầu, nheo mắt hỏi hắn. Lam Vân hắn không thích bất kỳ ai trong hai người bọn họ cả. Nếu như cố tình cưỡng cầu thì hắn sẽ rời đi, đến lúc đó, ngược lại càng làm cho bọn họ không cách nào buông bỏ được hoài niệm cùng nhớ mong, thậm chí tình huynh đệ giữa bọn họ cũng sẽ xuất hiện vết nứt. Xét về công hay về tư, hắn tuyệt đối không thể khinh thường điểm này được.
Nếu đã không thể ban hắn cho Thất đệ, lại không thể hoàn toàn từ chối Thất đệ...
Lam Vân lắc đầu: “Mặc dù bất luận là tình yêu hay là dục vọng, cũng đều không phải là thứ mà tiểu tăng muốn, nhưng những điều này đối với tiểu tăng mà nói, thì đây chẳng phải là một loại duyên ngộ hay sao? Cũng đến lúc tiểu tăng nên rời đi rồi.”
Ánh mắt Sở Hồng khẽ sáng lên: “Ngươi... lo rằng trẫm sẽ làm ngươi bị thương?” Mặc dù, hắn thực sự rất muốn trực tiếp giành lấy.
Lam Vân thành thật gật đầu: “Tiểu tăng không muốn kết nên nghiệt duyên.”
“Nếu như trẫm đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi không đồng ý, trẫm tuyệt đối sẽ không làm hại đến ngươi, thì ngươi có nguyện ý ở lại bên cạnh trẫm không?” Chuyện cấp thiết bây giờ là phải xử lý tốt chuyện kết đồng minh cùng với nước Chu, cũng chính là chuyện hòa thân của Cửu Nhi. Khi đó, không bao lâu sau, Thất đệ sẽ xuất chinh đánh nước Đại Nguyên, đến lúc đó... chính là cơ hội của hắn.
Lam Vân nhíu mày, lại không hề lên tiếng.
Sở Hồng nhìn hắn, trong lòng thả lỏng đôi chút. Mặc dù Lam Vân không rành thế sự, kinh nghiệm sống chưa nhiều, nhưng lại còn thông minh hơn người, hắn biết không thể ép buộc Lam Vân, vì vậy bèn chuyển sang chuyện khác, không đúng, nghiêm túc mà nói, phải là tiến vào vấn đề chính mới đúng.
“Rốt cuộc là tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi nghĩ thông vài chuyện, mặc dù vẻ mặt của Sở Hồng không còn khiến cho người khác khiếp sợ nữa, nhưng cũng không thể xem là ôn hoà được.
Lam Vân thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thở dài một hơi: “Ngày hôm qua, tiểu tăng từ Cư Diệu Ngư hồi phủ, nửa đường đột nhiên bị hôn mê, chuyện gì cũng không biết. Sư huynh tu hành nội công thâm hậu, dù chưa bị hôn mê nhưng lại trúng độc, vì cứu tiểu tăng, sư huynh đành phải án binh bất động rồi ngồi trong xe ngựa vận công trừ độc.”
Sở Hồng không lên tiếng, sắc mặt của hắn làm người khác không nhìn ra được liệu hắn có tin hay không?
“Xe ngựa chạy đến một khoảng sân nhỏ xa lạ. Tiểu tăng được sư huynh cứu nên đã tỉnh lại. Sư huynh rất tức giận, nói muốn xem là ai mà lại to gan lớn mật như vậy, sau đó phát hiện ra người bắt chúng tăng không phải ai khác, chính là Vinh công tử.”
Khuôn mặt Sở Hồng trầm xuống. Hắn phái Phúc công công đi chính là để trấn áp những kẻ này, không ngờ rằng vẫn có kẻ to gan lớn mật như vậy.
Lam Vân nói đến đây, khuôn mặt trở nên từ bi, hai tay hợp thập niệm: “A di đà Phật. Sau đó, sư huynh liền mang Vinh thiếu gia cùng một vị Vương thiếu gia xông vào bên trong muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, tại sao bọn họ lại muốn bắt chúng tăng? Thế nhưng ở trong phòng, chúng tăng còn trông thấy tiểu vương gia cùng Nhiếp thiếu gia.”
Lời Lam Vân vừa dứt, Sở Hồng liền đập sầm một tiếng lên bàn, lửa giận cuồng bạo, gần như là nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Bọn chúng thật là to gan.”
Dường như nhớ tới điều gì đó, Sở Hồng vội vàng ngẩng đầu lên hỏi: “Bọn chúng có làm gì không phải với ngươi không?”
Lam Vân làm như không nhìn thấy lửa giận của Sở Hồng, ngược lại dường như nàng lại nhớ tới chuyện gì đó rất thú vị, khẽ mỉm cười.
Sở Tuyệt ngẩn ra: “Làm sao vậy?”
“Bọn họ rất thành thực, nói rằng không ưa Phật vận của tiểu tăng, cũng muốn xả giận cho Cửu công chúa, cho nên mới cho người bắt tiểu tăng nhằm dọa tiểu tăng một phen.”
Sở Hồng rũ mắt, bọn chúng không phải chỉ muốn như thế thôi đâu? Thế nhưng, thật may mắn, bọn chúng vẫn chưa thực hiện được, nếu không, hắn nhất định không tha cho bọn chúng.
Nhưng mà, nếu bọn chúng không thực hiện được ý đồ, vậy thì sau đó có chuyện gì đã xảy ra? Vì sao mãi cho đến lúc bình minh gần ló dạng, hắn mới trở lại Thưởng Nguyệt Biệt Viện?
“Sau đó, tiểu tăng liền cùng sư huynh rời khỏi khoảng sân kia. Lúc đầu, phu xe đã bị Vinh thiếu gia đổi thành người khác, sư huynh đành phải tự mình đánh ngựa, nhưng vừa mới ra khỏi con hẻm đó, lại xuất hiện hai tên áo đen bịt mặt.”
Ánh mắt Sở Hồng căng lên: “Hai tên áo đen bịt mặt?”
Lam Vân gật đầu: “Bọn chúng có võ công cao cường, sư huynh đánh nhau với bọn chúng bất phân thắng bại nên đành phải mang theo tiểu tăng rời đi. Thế nhưng, hai kẻ đó ráo riết đuổi theo không chịu buông tha, cuối cùng sư huynh mang theo tiểu tăng xông vào một thôn trang, mới tránh khỏi truy đuổi của hai kẻ kia. Mãi cho đến lúc trời gần sáng, sư huynh mới biết quân binh bên ngoài đang tìm kiếm hai người chúng tăng, nhưng vì không muốn liên lụy đến những lão bách tính, sư huynh liền mang theo ta lặng lẽ tránh quan binh, trở lại biệt viện Thưởng Nguyệt.
Sở Hồng chau mày, chỉ sợ hai kẻ áo đen kia có tám chín phần là người mẫu hậu phái đến.
“Lúc ngươi ở biệt viện, không nhìn thấy Cửu công chúa sao?” Sở Hồng nhìn chằm chằm vào hắn rồi hỏi.
“Cửu công chúa?” Lam Vân kinh ngạc.
Nhìn thấy thần sắc như vậy của hắn, Sở Hồng chau mày. Mẫu hậu không động thủ, Vinh gia cũng không trực tiếp tham gia vào chuyện này mà chỉ đẩy Vinh Định Ngạn ra mà thôi. Nhưng Vinh Định Ngạn thông minh còn kéo thêm ba kẻ nữa, đây chính là trần trụi, kế họach và mưu đồ trần trụi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Hồng xẹt qua một tia nham hiểm cùng ý cười lạnh. Nếu như không phải hắn đánh giá sai võ công của Pháp Không, sợ là tối hôm qua kết cục của Cửu Nhi với Dã Lang không chỉ thành ra như vậy thôi đâu.
“Hoàng thượng, tổng quản cung Từ Diên truyền đến ý chỉ của thái hậu, mời người cùng Quốc sư qua cung Từ Diên.” Tiểu Mạt Tử bước chân nhẹ nhàng tiến vào, cúi đầu bẩm báo.
Sở Hồng hoàn hồn, lạnh nhạt đáp: “Bãi giá.”
“Vâng lệnh.” Lúc Tiểu Mạt Tử rời khỏi, khóe mắt liếc thấy hoàng thượng tự mình bước lên phía trước, sau đó chìa tay ra trước mặt vị Quốc sư đang ngồi khoanh chân dưới đất. Trong lòng Tiểu Mạt Tử run rẩy, vị Quốc sư này... thật sự là thành Phật rồi, Phật pháp vô biên, hoàng thượng thật sự không dễ dàng gì đưa ra quyết định, vậy mà lại bị hắn dễ dàng hóa giải, cũng không biết rốt cuộc là dùng biện pháp gì?
Đối diện với bàn tay của Sở Hồng, Lam Vân ngây thơ vô tư nở nụ cười, không hề do dự đưa tay mình cho hắn.
Nắm lấy bàn tay nhẵn mịn, Sở Hồng nheo mắt nhìn thoáng qua, cũng khó trách hắn khiến cho nhiều người vì hắn mà nhập ma chướng như vậy. Bàn tay như thế này thật sự không nên là tay của một thiếu niên, nếu hắn là một thiếu nữ, mọi chuyện đều không thành vấn đề rồi.
Lam Vân mượn sức Sở Hồng đứng dậy, sau đó rất tự nhiên mà bước lùi về sau một bước. Tuy nhiên, Sở Hồng vẫn không hề buông tay hắn ra.
“Bệ hạ?” Lam Vân cẩn thận dè chừng nhắc nhở.
Sở Hồng nhìn thấy ánh mặt dè chừng của hắn thì mím chặt môi, trong lòng lại phiền muộn nhưng dù vậy vẫn buông tay hắn ra, sải bước lớn rời đi.
Lam Vân theo sau chân hắn cách chừng bảy bước, chậm rãi hạ mắt xuống âm thầm suy nghĩ. Có một số vấn đề nhỏ thật sự không giống như nàng dự liệu chút nào, ít nhất là với phản ứng của Sở Tuyệt thì nàng vẫn có thể dự liệu được chút ít, nhưng phản ứng của Sở Hồng này...
Nghĩ đến tin đồn Hiền phi nương nương rất được sủng ái, nàng ta thật ra cũng được xem là thông minh hơn người, nắm rõ ý nghĩ của một đế vương cũng coi như đã nắm chắc quyền lực trong tay. Mặc dù Sở Hồng không phải tên ngốc, thế nhưng luộc ếch bằng nước ấm, quen dần thành tự nhiên... Trong mắt Lam Vân xẹt qua một tia lạnh lẽo, nàng vậy mà lại thực sự xem nhẹ nàng ta rồi!