La Kiếm ngồi bên cạnh cả đêm không nhúc nhích gì cũng cứng ngắc chậm chạp ngẩng đầu lên.
Gian phòng này thật giống như nhà giam, cả cửa chính và cửa sổ đều bị khóa chặt ở bên ngoài. Trừ phi bọn họ có khả năng độn thổ, nếu không thì, cho dù là có lắp thêm cánh cũng1không bay ra ngoài được.
Một tên sai vặt mang một chiếc ghế dựa đặt ở giữa phòng, sau đó Vinh Định Ngạn mới bước vào trong.
Hôm nay, Vinh Định Ngạn ăn mặc nghiêm túc như một thư sinh văn nhã, trên đầu thậm chí còn đội một cái nón của thư sinh, nhã nhặn cao quý, một phong cách8thật khác lạ.
Hắn lười biếng ngồi lên chiếc ghế mà tên sai vặt đã chuẩn bị sẵn, nhấc hai chân lên, phạch một cái, chiếc quạt giấy xương rùa mạ vàng trong tay mở ra, thoải mái mà phe phẩy trong tay.
Khóe miệng hắn cong lên, ánh mắt cười như không cười nhìn La Nhã Nhi ngồi trên giường,2hai tay ôm lấy đầu gối. La Nhã Nhi nhìn hắn với ánh mắt hận đến thấu xương và La Kiếm cứng ngắc như quỷ với đôi mắt đỏ đến dọa người ngồi dưới chân giường.
Lát sau, hắn lại rất tự trách mà than nhẹ: “Nhìn xem, cái trí nhớ này của ta thật tệ quá đi, thế mà4lại quên mất thắp một cặp đèn cầy hỉ* cho các ngươi, thật là tiếc quá, tiếc quá!”
(*) Đền cầy hỉ: đèn cầy dùng trong hôn lễ của Trung Quốc thời xưa.
“Ta. Giết. Chết. Ngươi.”
La Kiếm điên cuồng lao lên trước, nhưng lại bị hai tên thị vệ phía sau Vinh Định Ngạn ngăn cản.
“La thiếu gia, bản công tử biết ngươi võ nghệ cao cường, chỉ là ngươi cần phải xác định rõ bây giờ ngươi còn sức để sử dụng không?” Ánh mắt Vinh Định Ngạn gian xảo liếc nhìn La Nhã Nhi trên giường, như có như không nói.
“Vinh Định Ngạn, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế.” Ánh mắt giận dữ của La Nhã Nhi nhìn chằm chằm vào hắn như muốn nứt ra.
Vinh Định Ngạn lén cười to vui vẻ, đột nhiên phía sau đầu phát đau nên thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: “Các ngươi muốn giết bản công tử, muốn gặm xương bản công tử, bản công tử sẽ chờ, chỉ có điều...”
Nụ cười của Vinh Định Ngạn cực kì hỗn xược, hắn gấp lại cái quạt trong tay, chỉ hai tỷ đệ nói: “Cả đời này, e là các ngươi cũng không thể làm gì bản công tử được.”
“Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi, ta phải giết...” Thần trí La Kiếm dường như đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Vinh Định Ngạn cười khẽ: “Dễ phát điên như vậy sao? Thật là không hứng thú gì cả.”
“Ta nhất định nhất định sẽ khiến ngươi chết không toàn thây, cả Vinh gia sẽ cửa nát nhà tan.” Giọng nói âm hiểm của La Nhã Nhi truyền ra từ kẽ răng nghiến chặt.
Vinh Định Ngạn sợ hãi co người lại, khoa trương nói: “A, ta sợ quá đi.”
“Ngươi...” Trước mắt La Nhã Nhi tối sầm lại, hận không thể chết đi cho xong.
Vinh Định Ngạn nở nụ cười lạnh lẽo: “La Nhã Nhi, ngươi ham mê phú quý tiếp cận Cửu Nhi cũng không sai, nhưng ngươi sai là sai ở chỗ lại một lòng muốn ám hại Cửu Nhi. Cái đồ ngốc Cửu Nhi đó đúng là ngốc đến hết thuốc chữa, lại bị ngươi lừa cho xoay vòng vòng, bản công tử thực là không vui.”
Hai mắt La Nhã Nhi mở lớn, cực kì dọa người.
“Thời gian cả một đêm qua, ngươi có biết bao nhiêu là thời gian và cách để tự kết liễu, chỉ cần ngươi chết, nói không chừng ta sẽ tha cho La Kiếm, tha cho La gia. Nhưng ngươi không chết, ngươi muốn sống, cho dù ngươi và đệ đệ ruột của ngươi...”
“Im miệng, im miệng, đừng nói nữa...” La Nhã Nhi bịt chặt tai, điên cuồng hét.
Vinh Định Ngạn hừ lạnh một tiếng: “Nếu như ngươi đã tham sống sợ chết, vậy bản công tử sẽ thành toàn cho ngươi. Ta không chỉ muốn chơi chết hai tỷ đệ nhà ngươi, ta còn muốn chơi cho cả nhà ngươi cùng chết, đây chính là kết cục cho việc si mê vọng tưởng của ngươi.”
“Đưa bọn họ về đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
…
Vĩnh Lạc Cung.
Sở Cửu Nhi mở cửa sổ ra. Nhìn một màu trắng thu hút bên ngoài, nàng quay đầu lại nghĩ, tuyết này vậy mà lại chói mắt như thế, khiến nàng thấy căm ghét.
“Công chúa, bên ngoài gió lạnh nhiều, người...”
“Im miệng, cút ra ngoài hết.”
“Công chúa...”
Sở Cửu Nhi giận dữ quay đầu, hét lên: “Không nghe thấy sao? Cút hết ra ngoài cho bản công chúa.”
“Vâng.” Tất cả các thái giám cung nữ đều lui xuống dưới.
Sở Cửu Nhi chầm chậm trượt trên mặt đất, bốn bề vắng lặng. Trên thế gian này, rốt cuộc điều gì là thật? Tất cả đều có một khoảng thời gian không chân thực như đang mơ. Rốt cuộc là nàng đang sống trong mơ, hay tất cả những gì xảy ra bây giờ là mơ? Nàng không phân biệt rõ nữa rồi.
Tất cả đều nực cười như vậy, nàng thậm chí còn không biết bản thân tồn tại có ý nghĩa gì?
Là nàng ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa, không nhìn rõ sự thực sao? Hay là lòng người đáng sợ? Nàng không nghĩ ra, tại sao đến bọn A Ngạn cũng đối xử với nàng như vậy?
“Tham kiến thái hậu.”
Sở Cửu Nhi nghe thấy âm thanh bên ngoài điện, nhưng lại không có cách nào nhúc nhích được.
Vinh thái hậu bước vào. Nhìn Cửu Nhi ngồi trên đất dựa vào cửa sổ, bà dừng chân lại, phất tay bảo tất cả mọi người lui xuống.
Trong điện rất yên tĩnh, Vinh thái hậu đi đến bên khung cửa sổ mở toang, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Lúc này, gió lạnh đã giảm bớt nhưng Sở Cửu Nhi vẫn không nhúc nhích như cũ.
Nếu như là trước đêm qua, Vinh thái hậu sẽ nổi giận không lên tiếng, nhưng trải qua một đêm, bà bỗng nhiên phát hiện hóa ra bản thân lại vô năng đến vậy. Bà thậm chí còn không thể đến trách Cửu Nhi hay Tuyệt Nhi.
“Dã Lang hôm nay đã cầu thân với hoàng thượng trong buổi thượng triều.”
Sở Cửu Nhi nhắm mắt lại, không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của nàng, nhưng lại nghe thấy giọng nói yếu ớt của nàng: “Đây không phải là điều mẫu hậu luôn trông mong đó sao? Hay là...”
Sở Cửu Nhi chầm chậm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Vinh thái hậu: “Điều này thực ra là do mẫu hậu tác thành.”
Vinh thái hậu bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên cười: “Ai gia không có gì để nói.” Nuôi Cửu Nhi lớn như vậy, đến giờ phút này, bà thực sự không có gì để nói.
Vinh thái hậu không giận dữ, thậm chí còn cười mỉm, nhưng nụ cười của bà lại thê lương đến tận xương tủy. Sở Cửu Nhi nhìn rồi ngây người, nhưng rất nhanh lại nhắm mắt lại vờ như không nhìn thấy.
Ánh mắt Vinh thái hậu mờ đi, như chợt nhận ra được điều gì mà tự nói: “Nhân của kiếp trước, quả của kiếp này. Có lẽ là kiếp trước ta đã nợ các con, nên hôm nay ta phải trả cho con các con.” Ngay từ khi bà vì quyền lực mà chính tay bóp chết đứa con gái lớn của mình rồi giá họa cho Huyên phi, từ lúc bà vì củng cố quyền thế mà mặc nhiên cho phép tiên hoàng đưa đứa con trai thứ của mình ra chiến trường tự sinh tự diệt, thì cả đời này, bà đã không còn xứng để làm một người mẫu thân nữa rồi.
Nhưng mà, bà có lỗi với con gái lớn, có lỗi với con trai thứ, nhưng bà chưa bao giờ làm gì sai với đứa con gái nhỏ này.
Là bù đắp cũng được, là thứ tội cũng được, bà thật lòng thật dạ, cố gắng hết mình cho nàng những điều tốt nhất. Thế nhưng, Cửu Nhi lại không muốn, bà còn gì đáng buồn hơn nữa?
“Con oán cũng được, hận cũng được, ai gia đều không quan tâm, ai gia đã hạ ý chỉ cho con thành hôn với Dã Lang tướng quân, con đợi đến ngày đại hôn xuất giá đi.”
Nói xong, cũng không đợi Sở Cửu Nhi phản ứng lại, thân hình vốn thẳng tắp của Vinh thái hậu bỗng nhiên còng đi trong chốc lát.
Mà lúc này, Thụy Dương Cung.
Trên giường chính trong nội điện, sắc mặt Sở Hồng âm trầm nhìn Bạch Sơ Nguyệt đang quỳ trước mặt hắn, không nói một lời.
Bạch Sơ Nguyệt quỳ rạp dưới đất, tâm tư trong lòng thay đổi nhanh chóng, nghĩ làm sao để giải thích tất cả những việc xảy ra trước mắt này.
Sáng sớm hôm nay, nàng mới nghe tin, hóa ra cả thành chấn động đêm qua là vì Quốc sư mất tích!
Nhưng nàng lại không hiểu, tại sao Quốc sư mất tích mà có thể khiến cả thành náo loạn lớn như vậy chứ?
Sáng sớm hôm nay, nàng mới hiểu ra, hóa ra còn xảy ra chuyện của Cửu công chúa và Dã Lang tướng quân. Trong buổi triều sớm hôm nay, Dã Lang tướng quân vậy mà lại dám đích thân nói muốn chịu trách nhiệm và xin được cưới Cửu công chúa trước toàn thể văn võ bá quan trong triều...
Cũng khó trách hoàng thượng giận dữ như vậy!
Kí ức của cả đời nàng trong giấc mơ ấy, nàng thật sự không biết còn xảy ra chuyện như vậy nữa. Lẽ nào một kiếp ở trong mơ ấy cũng từng xảy ra chuyện này, chỉ là không có làm lớn chuyện lên?
“Hoàng...”
Chữ “hoàng” vừa bay ra khỏi miệng, cằm của Bạch Sơ Nguyệt đã bị bàn tay của Sở Hồng nắm chặt lấy: “Ngươi không có nói với trẫm, còn xảy ra những chuyện như thế này.”
Bạch Sơ Nguyệt không dám nhúc nhích, Sở Hồng đá nàng một cước, trầm giọng nói: “Tốt nhất là ngươi có thể thuyết phục được trẫm.”
Bạch Sơ Nguyệt bị dọa đến không dám nhúc nhích, quỳ rạp xuống đất: “Thần thiếp không dám giấu gì hoàng thượng, thần thiếp thật sự không biết chuyện này.”
Sở Hồng híp mắt: “Không biết?” Là không biết hay là không có?
“Quốc sư không có trong mơ. Hiện nay, tất cả mọi thứ xảy ra là bởi vì Quốc sư, nếu như không phải do tìm kiếm Quốc sư, thì há nào lại có thể lộ ra chuyện của Cửu công chúa trước con mắt của mọi người chứ?” Có lẽ, nàng có thể nhân cơ hội này diệt trừ vị Quốc sư khiến nàng sợ hãi kia.
Trong mắt Sở Hồng lướt qua một tia sáng, hắn mở miệng nhưng lại không nói được gì. Bởi vì những lời mà Bạch Sơ Nguyệt nói đều đúng, tất cả là bởi vì Quốc sư mất tích mà gây ra. Nếu như không phải do Quốc sư mất tích, bản thân hắn nóng như lửa đốt lo lắng Quốc Sư sẽ bị mẫu hậu hãm hại, thì há nào lại để Phúc công công dẫn cấm quân và Thuận Thiện Phủ đi tìm?
Không nghe thấy tiếng của hoàng thượng, trong lòng Bạch Sơ Nguyệt âm thầm thở ra một hơi. Nàng biết bản thân đã cược đúng rồi nên tiếp tục nói: “Trong giấc mơ, có lẽ cũng xảy ra chuyện của Cửu công chúa. Chỉ là bởi vì không có Quốc sư nên không có lục soát, cũng không bị bại lộ, Dã Lang tướng quân cũng không vì chịu trách nhiệm mà thượng triều xin tứ hôn như vậy.”
Sở Hồng rũ mắt xuống, sắc mặt trở nên ngơ ngẩn, thực ra những gì nàng nói quả thực cũng đúng.
Chuyện tối qua đã xảy ra như vậy, nếu như trong buổi thượng triều sáng nay, Dã Lang không có xin tứ hôn cùng công chúa, vậy thì quả thực là đang thách thức quyền uy của hắn.
Nếu như sự việc đêm qua không bị bại lộ, chỉ cần hắn xử lý kịp thời ổn thỏa thì vì đại cục, Dã Lang tất nhiên sẽ không có gan làm khó hoàng đế như hắn.
Nói như vậy, Quốc sư... Trong đầu lại nghĩ đến những lời tối hôm qua của Thất đệ, trong lòng Sở Hồng có chút xúc động.
Ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã biết mình không nên nảy sinh ý nghĩ không thuộc về tục thế như vậy. Hắn là đế vương, đế vương thì không nên có đại kỵ.
Nếu như khi vừa mới bắt đầu nảy sinh ý nghĩ đó, hắn quyết đoán giải quyết chuyện này thì có lẽ cũng sẽ không trở thành cục diện như bây giờ.
Nói đi nói lại, cuối cùng lỗi cũng là do hắn. Nếu hắn không giữ Lam Vân lại, Thất đệ cũng sẽ không lún sâu vào, càng sẽ không vì Lam Vân mà không chịu nhường bước, thái độ rất kiên quyết.
Nghĩ đến đây, Sở Hồng đứng dậy thật mạnh, phiền não đi tới đi lui.
Đầu của Bạch Sơ Nguyệt càng cúi thấp hơn, khóe mắt liếc nhìn người mặc áo hoàng bào thêu rồng bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hoàng thượng gặp phải chuyện gì to lớn đều đến tìm nàng, nàng đã thành công rồi.
Mà nàng không cần làm gì cả, chỉ cần đợi chờ và nhẫn nại, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ giành được những gì mà nàng muốn.
Cuối cùng, Sở Hồng bước lớn ra ngoài. Tiểu Mạc Tử đứng canh bên ngoài thấy vậy thì liền hít một hơi lạnh, đến thở mạnh cũng không dám.