Tuy rằng không phải là hành thích hoàng đế, nhưng chuyện này, cũng không thể xem là nhỏ!
Ngay lúc bọn họ đều đang ngây người như pho tượng, hai người Lam Vân cùng Pháp Không đều rất bình tĩnh rời đi. Trước lúc rời1đi, Pháp Không cũng không quên giải huyệt đạo cho hai người đang nằm dưới đất kia.
Hai người bởi vì bị điểm huyệt mà đứng cứng ngắc duy trì một tư thế, theo bản năng khẽ chuyển động thân mình một chút, tiếp theo8đó, hai tiếng nghiến răng lạnh lẽo vang lên.
Hai người đồng thời sờ vào chỗ phía sau đầu rồi cắn răng cắn lợi, không dám đưa tay ra sờ vào lần nữa.
Sở Nghị và Nhiếp Trường Viễn đang thừ người ra lúc này mới2tỉnh táo lại, phát hiện không biết từ khi nào mà Quốc sư và Pháp Không đại sư đã rời đi rồi.
Trong một lúc nhất thời, hai người đều cảm thấy có một cảm giác không chân thực lướt qua trong lòng. Nếu như4không phải khung cảnh lúc nãy cứ chuyển động qua lại trong đầu không ngừng, nếu như không phải còn hai người nằm trên mặt đất nghiến răng kia, bọn họ sẽ cho rằng tất cả chuyện xảy ra lúc nãy chỉ là một giấc mơ.
Có điều, cho dù biết lúc nãy không phải là mơ, hai chân của bọn họ cũng mềm nhũn như đang đi trong tầng mây hư vô vậy, như là ảo giác.
“Đáng chết... Đỡ... Đỡ ta một chút.” Vinh Định Ngạn vừa nhúc nhích, phía sau lưng đau như rút gân vậy, hắn cắn răng nghiến lợi kêu cứu.
Vương Bát công tử sờ vào cái ót vừa sưng vừa chảy máu của mình, đau đến nỗi cả mặt đều méo đi, nước mắt chảy ra: “Vinh Định Ngạn, lão tử bị ngươi hại chết.”
Giờ đây, Vinh Định Ngạn không có thời gian để ý đến danh xưng “lão tử” của Vương Bát công tử mà ngay giờ phút này, hắn cũng muốn chửi trời.
Sở Nghị và Nhiếp Trường Viễn bước lên trước đỡ bọn họ ngồi xuống trước bàn.
“Nhẹ... Nhẹ chút, ngươi là heo sao, bảo ngươi nhẹ chút.” Vương Bát công tử không dám kêu lớn, bởi vì sau khi la hét lớn tiếng thì vết thương sau đầu sẽ đau, chỉ đành phải nuốt tiếng mắng chửi Nhiếp Trường Viễn đang đỡ hắn.
Nhiếp Trường Viễn liếc hắn một cái, nhàn nhạt quay sang chỗ khác, người bình tĩnh khoan hồng không so đo với người bình thường như hắn ta.
Có điều, nhìn tình trạng thảm hại của hai người họ, trong đầu Nhiếp Trường Viễn và Sở Nghị đều lướt qua một ý nghĩ, cũng may lúc nãy không phải hai người ra ngoài. Nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, Pháp Không đại sư nắm chân từng người bọn họ kéo vào, cả người hai người đều đổ mồ hôi hột, lạnh đến phát run.
Từ sân trước đến đây, đường tuy không dài nhưng lại chỉ toàn là những hòn đá cứng, hơn nữa lại bởi vì có hành lang liên tiếp nhau nên đến một chút tuyết đọng cũng không có.
Cho nên phía sau lưng còn có quần áo che chắn, nhưng đầu thì... Nhìn đầu hai người giống như là bị chó cắn, vừa sưng vừa to, máu chảy ra khiến tóc dính bết lại, hai người đang quay mặt nhìn nhau.
Vinh Định Ngạn sờ sờ nơi sưng lên một cục như cái bánh màn thầu phía sau đầu mình: “Gặp ma.” Nhìn Pháp Không đại sư mặt mũi từ bi, là người xuất gia, không ngờ ra tay lại ác như vậy.
Hai người không truyền thái y, mất mặt chết đi được.
Bọn họ phải giải thích vết thương này làm sao mà có? Người hiểu biết chỉ cần nhìn thôi cũng biết là chuyện gì, huống chi là thái y cao minh chưa có vết thương gì chưa gặp qua?
Thế là, Nhiếp Trường Viễn chỉ đành phái người đi Hồi Xuân Đường đạp cửa kéo một lão đại phu đến.
Vị lão đại phu Hồi Xuân Đường mới đầu bị mấy gia nhân đạp cửa kéo đến đây làm cho sợ muốn chết, còn không biết bản thân đã chọc đến ai, trên cả quãng đường cứ nơm nớp lo sợ không giữ được mạng nhỏ. Thế nhưng đợi đến khi ông nhìn thấy hai kẻ gây họa mà ông phải chữa trị, chân đã mềm nhũn đến mức đứng không vững nữa rồi.
Không phải là bởi vì vết thương trên đầu của họ đáng sợ, mà vì nguồn gốc của vết thương này. Nhìn vết thương trên người họ, rõ... rõ ràng là bị kéo lê trên mặt đất một đoạn đường dài nên mới hình thành vết tích như vậy được.
Đây chính là nguyên nhân khiến ông ta sợ đến nhảy dựng lên. Đưa mắt nhìn khắp Kinh thành, người dám kéo lê hai người bọn họ dưới đất mà đi không nhiều, hơn nữa, gần đây cũng không nghe tin đồn bọn họ làm ra chuyện gì thương thiên hại lí khó lòng tha thứ được, làm sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ?
Lại nữa, cho dù thật sự có người dám đấu với hai vị tiểu gia này thì cũng nên truyền thái y, nhưng hai người bọn họ lại trói ông mang đến đây, ý tứ rất rõ ràng rằng ông không được tiết lộ ra ngoài.
Có điều, dù trong lòng lão đại phu có rất nhiều nghi vấn và sợ hãi, nhưng trên mặt lại rất thông minh, không dám để lộ ra một chút nào. Ông cũng biết rõ, nếu như hỏi trúng điều không nên hỏi, không chừng đêm nay ông cũng không bước ra khỏi cái sân này được.
Chỉ là, vị lão đại phu của Hồi Xuân Đường này đã định sẵn là phải chịu mối họa này đến cùng rồi.
Khó khăn lắm ông mới bôi xong thuốc và băng đầu lại cho họ, sau đó kê đơn, còn việc đun thuốc đã có hạ nhân đang đun rồi. Lúc này, ông đang định hỏi có phải là bản thân đã nên rời đi rồi hay không, lại không ngờ tới...
Như một tiếng sấm vang lên giữa trời xanh, tiếp sau đó, một đội cấm quân cả người mặc áo giáp vàng xông vào, người dẫn đầu chính là Phúc công công.
Người có vẻ sợ hãi e dè đi phía sau là Tả đại nhân của Thuận Thiên Phủ, không chỉ như vậy, còn có cả Bạch Lang.
Sở Nghị nghe động tĩnh bên ngoài nên bước ra. Đầu tiên, hắn ngây người nhìn cấm binh và quan binh của Thuận Thiên Phủ bao vây sân nhà lại, đợi đến sau khi hắn tỉnh táo lạo, sắc mặt trầm xuống: “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Bạch Lang nhìn thấy bốn người Sở Nghị bước ra từ trong phòng, đầu mày bắt đầu nhíu chặt lại. Có điều, người dẫn quân hôm nay lại không phải là hắn, cũng không phải là Tả đại nhân, đương nhiên hắn không cần lên tiếng.
Phúc công công gáp gáp như ngồi trên đống lửa, cũng không nói nhiều, trực tiếp mở miệng nói thẳng: “Tiểu vương gia, Quốc sư có phải đang ở đây?”
Bốn người yên lặng liếc nhìn nhau, tiểu hòa thượng? Hắn không phải đã về rồi sao?
Hơn nữa, cho dù không về thì theo như kế hoạch bọn họ định sẵn ban đầu là giả truyền lời của Quốc sư, thì sớm đã phái người đi biệt viện Thưởng Nguyệt bẩm báo một tiếng nói hắn có thể sẽ qua giờ Hợi mới quay về, mà bây giờ còn chưa tới giờ Hợi mà?
Phúc công công này lại dám mang cấm quân tìm đến đây nhanh như vậy? Thực là kì lạ!
Thấy bốn người không lên tiếng, Phúc công công lại càng gấp gáp hơn, mồ hôi đã thấm ướt trán, cũng không quan tâm đến thân phận của bốn người này nữa, trực tiếp hạ lệnh: “Lục soát.”
Sau khi băng bó vết thương trên đầu, Vinh Định Ngạn không thể không đội một cái mũ thư sinh để che đi vết thương ấy, nghe thấy Phúc công công dám hạ lệnh lục soát sân nhà hắn, sắc mặt trầm xuống. Đúng lúc đang muốn lên tiếng trách mắng thì đã kịp suy nghĩ lại, dù sao thì Quốc sư cũng là tự mình rời đi, những người này có lục soát cũng chẳng thể tìm ra điều gì được! Quốc sư không ở biệt viện này, công chúa thì lại có một người.
Nhân cơ hội này, hắn nói không chừng còn có thể đem những lời hứa và trách nhiệm chưa hoàn thành được với Sở Cửu Nhi đẩy lên những người này.
Lại nghĩ đến bản thân đang mang vết thương, thôi đi, hắn cũng lười chấp nhặt với đám bọn họ, nên lùi ra sau một bước.
Thấy hắn không hề giận dữ, ba người bọn họ đương nhiên cũng im lặng lùi ra sau.
Tuy rằng thân phận bọn họ cao quý, nhưng Phúc công công này là người của hoàng thượng, hơn nữa lại dẫn cấm quân xông vào, nói thế nào thì bọn họ cũng phải cúi đầu.
Có điều, nhìn vào thế trận này, ánh mắt ba người còn lại đều âm thầm liếc Sở Nghị. Nếu như kế hoạch thật sự thành công rồi, A Nghị chơi tên Quốc sư kia, e là hiện tại liền bị cấm quân áp tải đi mất cũng không chừng.
Lại nghĩ đến tiểu hòa thượng khoác áo Phật nhưng thực chất là một tên yêu nghiệt kia, trong lòng ba người bọn họ cũng có một loại cảm giác tâm phục khẩu phục như gặp được người cao tay hơn bản thân mình vậy.
Bởi vì năng lực và công phu mê hoặc người đời của tiểu hòa thượng, không phải chính là mục tiêu mà bọn họ cố gắng cả đời hay sao?
Sở Nghị không để ý đến ánh mắt kì lạ của ba người họ. Hắn nhìn Phúc công công gấp đến độ cả trán toàn là mồ hôi, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút kì lạ, chuyện này dường như có gì đó không đúng? Trong đầu hắn chợt xẹt qua một ý nghĩ…
“A...” Từ trong phòng Sở Cửu Nhi vang lên những tiếng thét điên cuồng, thê lương, theo đó mấy tên cấm quân xông vào trong đều bị một chưởng quét ra ngoài, ngã đè lên cửa khiến cánh cửa sập xuống.
Mọi người đều kinh ngạc, Phúc công công phản ứng nhanh nhất, hắn là người đầu tiên chạy qua đó.
Bạch Lang nhăn mày nhìn bốn người đứng ngây ra đó, lẽ nào bốn người này thật sự làm chuyện hồ đồ, tác thành cho Quốc sư và công chúa rồi?
Bốn người quay mặt lại nhìn nhau, Sở Cửu Nhi từ khi nào lại có được khả năng một chưởng quét đám cấm quân ra ngoài thế này? Nghĩ như vậy, sắc mặt bốn người đại biến, sau đó liền chạy vào trong, trong đầu đều là ngạc nhiên và nghi ngờ... Quan trọng nhất là, nàng uống mê hồn dược, sao lại tỉnh lại nhanh như vậy, còn kêu lên nữa?
Tả đại nhân đứng bên cạnh vẫn luôn khom người cúi đầu lau mồ hôi thấy vậy, ngay lúc trong đầu đang chần chừ không biết mình có nên bước lên trước không, hai cái chân đã hành động nhanh hơn suy nghĩ của hắn mà chạy thẳng vào trong.
Nhưng vừa chạy vào bên trong, Tả đại nhân chỉ hận không thể chặt đôi chân của mình đi, hoặc móc hai con mắt của mình ra mà thôi.
Trong sương phòng bởi vì mấy cấm quân bị một chưởng quét ra lúc nãy, nên tất cả các cấm quân đều chạy vào trong như ong vỡ tổ, nhưng sau đó lại đồng loạt quỳ xuống đất không dám ngẩng đầu lên nữa.
Phúc công công ngây ra như phỗng.
Bạch Lang cũng ngây người, sau đó đầu mày nhíu chặt lại: “Dã Lang, ngươi... ngươi...”
Tả đại nhân theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, cả người như bị điện giật, chân mềm nhũn, quỳ bịch xuống đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn thêm một giây nào.
Tấm màn trong suốt bị mấy binh sĩ vừa rồi vào lục soát xé rách một chút, điều đó cũng khiến cho người khác có thể nhìn thấy rõ tình cảnh bên trong giường kia.
Sở Cửu Nhi vội vàng cầm lấy quần áo ngủ bằng gấm rơi dưới đất rồi hét lên, nước mắt tràn đầy mặt. Dã Lang cũng không mặc gì, cả người trần truồng trừng to mắt với mọi người, rõ ràng là vô cùng khiếp sợ nhưng rất nhanh sau đó liền tỉnh táo lại, sắc mặt lạnh lùng vô cùng, từng câu từng chữ như rít qua kẽ răng: “Tất, cả, ra, ngoài, ngay, lập, tức.”
Bốn tên yêu nghiệt nghẹn họng trân trối nhìn một cảnh này đều ngây người ra, đây rốt cuộc là chuyện gì? Dã Lang tướng quân sao lại ở đây?
Phúc công công nhíu mày lại, theo bản năng quay đầu liếc một cái, muốn xem xem có phải có cách nào... Không đúng, ông bây giờ phải nhanh chóng đi tìm Quốc sư.
“Vinh công tử, người mau nói cho nô tài biết, Quốc sư rốt cuộc là đang ở đâu?” Hoàng thượng đã nói rồi, nếu như không tìm thấy Quốc sư, e là đầu ông phải rơi xuống đất. Sớm biết thế này, khi Quốc sư ra ngoài thì ông đã sống chết đòi đi theo bên cạnh Quốc sư rồi.
Đầu mày Vinh Định Ngạn nhíu chặt: “Quốc sư đã về từ sớm rồi, sao vậy? Quốc sư còn chưa về phủ Quốc sư?
Phúc công công như sắp khóc, lúc ánh mắt liếc nhìn Bạch Lang thì đột nhiên híp mắt lại, Quốc sư không ở đây, lẽ nào... là đang ở Chiến Vương Phủ? Vương gia cố ý phái Bạch Lang tướng quân đi theo ông cùng tìm Quốc sư, không phải là kế để che mắt đó chứ?
Nghĩ đến đây, Phúc công công quay đầu liếc nhìn Sở Cửu Nhi một cái, cắn răng, chuyện này có đến tám chín phần là bốn vị tiểu Diêm Vương này nghe theo lệnh của thái hậu mà làm. Thế nên, hắn không thể làm chủ được, vẫn là nên quay về cung bẩm báo với hoàng thượng sẽ tốt hơn.
…
Nói đúng ra, đêm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ. Trong một sương phòng ở một góc nhỏ hẻo lánh của biệt viện, trong phòng rất yên tĩnh, màn che trên giường nửa che nửa hở, không khí đầy rẫy hương vị mờ ám.
Đợi đến khi La Nhã Nhi có ý thức thì điều đầu tiên lướt qua não là đau, điều thứ hai là...
Nàng vội mở mắt ra rồi quay đầu nhìn, La Kiếm tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề ngồi bên mép giường, ba hồn dường như đã mất đi hai hồn.
“A...” Tiếng thét thê lương tuyệt vọng này thực tế chỉ kêu được một nửa, nửa còn lại bị La Nhã Nhi giữ chặt trong miệng, sau đó nuốt xuống bụng.
Nước mắt nàng rơi xuống như tràn bờ đê, hai tay bịt chặt lấy miệng, nước mắt rơi không ngừng. Bên trong đôi mắt nàng cũng bắn ra tia lửa của thù hận, Vinh gia... Vinh gia như thế này là rắp tâm muốn hủy nàng, không chỉ như vậy, còn muốn nàng liên lụy, hủy cả La Kiếm.
La Nhã Nhi run rẩy bước xuống giường, run rẩy nhặt quần áo tán loạn dưới đất lên, gương mặt trắng bệch, tay chân vô cùng run rẩy, nước mắt thi nhau rơi xuống, trong miệng không ngừng thét gào: “Vinh gia, Vinh gia, Vinh gia,...”