Bạch Y Nguyệt hơi nhíu mày. La Nhã Nhi lại dám lợi dụng nàng để dời sự chú ý của Di Tịnh. Nếu là ngày thường, chắc chắn Di Tịnh sẽ không cho nàng ta được toại nguyện, nhưng bây giờ nàng thậm chí còn không làm chủ được chính mình.
Vương Di Tịnh cũng liếc nhìn khuôn mặt lo âu thấp thỏm1của Bạch Y Nguyệt, lông mày nàng âm thầm nhíu lại một chút. Bằng một cách nào đó, Bạch Sơ Nguyệt đã trở thành nhất phẩm Hiền phi. Quan hệ giữa hai nhà Bạch - Vinh không còn như trước nữa, hơn nữa còn trở nên đối địch nhau, đây là sự thật không cần phải bàn cãi.
Vương gia và Vinh gia8có chung dòng máu với nhau, nàng đương nhiên cũng không thể thân thiết với Y Nguyệt được. Tuy nhiên, cho dù hai người có xa cách nhau đi chăng nữa thì cũng không tới lượt La Nhã Nhi đến li gián chia rẽ.
Dường như Triệu Phi Phi không hề nhận thấy bầu không khí đột nhiên trầm lặng khác thường, nàng2hơi mỉm cười nhìn La Nhã Nhi, cất giọng ấm áp nói: “Đúng rồi, muội còn chưa chúc mừng Nhã tỷ tỷ nữa, mọi người còn đang hâm mộ Nhã tỷ tỷ sắp được gả vào Chiến Vương Phủ làm trắc vương phi đấy.”
Vương Di Tịnh bật cười, như thể trước đó không lâu nàng không hề nói câu “La Nhã Nhi4sắp gả vào Chiến Vương Phủ” giống Triệu Phi Phi vậy. Nàng rất bình tĩnh nói: “Phi Phi, chuyện này còn chưa đâu vào đâu mà muội đã tưởng thật rồi à?”
La Nhã Nhi muốn gả vào Chiến Vương Phủ sao? Vậy còn phải xem xem Vinh gia có đồng ý không đã? Hơn nữa hôm nay, A Ngạn còn mời tỷ đệ nhà La Thị đến, chắc hẳn sẽ gây ra chuyện gì đó đây.
“Quốc sư đến!”
Mọi người đều đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thông báo này, tất cả bèn yên lặng nhìn qua.
Sở Cửu Nhi từ nãy giờ vẫn luôn hồn vía lên mây, vừa nghe thấy hai chữ “Quốc sư” thì cả người cứ như bị kim châm. Nàng bất chợt đứng dậy rồi lại đột nhiên ngồi xuống, vô cùng thấp thỏm khiến người khác cảm thấy kì lạ.
Vinh Định Ngạn đi từ tầng hai xuống, vừa hay bắt gặp dáng vẻ rối bời vì xấu hổ của Sở Cửu Nhi, hắn không nhịn được trợn trắng mắt khinh thường. Còn nói là ngang ngược hống hách cơ đấy, hống hách cái con khỉ. Cái dáng vẻ này của nàng ta mà gả đi nước Chu thật thì chắc chắn sẽ bị người ta bắt nạt đến chết, ngay cả nơi để khóc cũng còn không có.
Trong đầu thì nghĩ thế nhưng ngay lập tức hắn liền nở nụ cười tươi tắn tiến lên phía trước nghênh đón, chắp hai tay hành lễ với Lam Vân - người vừa mới đi vào: “Quốc sư chịu đến đây, tại hạ thật may mắn ba đời. Quốc sư, mời ngồi.”
Nói xong, hắn đích thân mời Lam Vân ngồi xuống bàn tròn, vị trí vừa khéo ngay bên cạnh Nhiếp Trường Viễn.
“Pháp Không đại sư, mời ngồi bên này.”
“Không cần, lão nạp hầu hạ bên cạnh Quốc sư là được rồi.”
Ánh mắt Vinh Định Ngạn hơi thay đổi nhưng cũng không tiếp tục cưỡng ép nữa. Hắn cười nói: “Nếu đã như vậy thì ta cũng không ép đại sư nữa. Xin đại sư cứ tự nhiên.” Xem ra Trường Viễn nói đúng rồi, Pháp Không đại sư có lẽ là cao thủ chuyên bảo vệ cho vị tiểu hòa thượng này. Nhưng mà, vậy thì đã sao chứ? Hắn đã trù tính kế hoạch đêm nay suốt nửa năm trời rồi, tất cả đều được chuẩn bị cẩn thận không chút sai sót.
La Nhã Nhi để ý đến hành động khác thường ban nãy của Sở Cửu Nhi. Nàng âm thầm liếc mắt nhìn Quốc sư đang ngồi vào chỗ rồi khẽ híp mắt. Tối nay... chắc không phải do thái hậu bày mưu tính kế đấy chứ? Nhìn tình huống này, chẳng lẽ thái hậu đã thay đổi suy nghĩ, không còn quan tâm đến La gia nữa mà chỉ lo lắng Quốc sư muốn rời đi, nên đành nghĩ cách gạo nấu thành cơm để tác thành cho trái tim cuồng si của công chúa sao?
Trời dần dần tối hẳn, tuyết cũng bắt đầu rơi, gió rét gào thét bên ngoài cửa sổ nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, cảnh tượng nhộn nhịp phồn hoa vô cùng.
Vinh Định Ngạn không nói nhiều lời khách sáo nữa mà chỉ cười cười đứng dậy vỗ tay, thức ăn được bưng lên, yến tiệc bắt đầu.
Từng món chay tinh tế có thể sánh ngang món ăn ngự trù* làm ra lần lượt được đặt lên bàn, quả thật khiến cho những người đã quen ăn sơn hào hải vị phải ngạc nhiên tròn mắt. Nếm thử một chút, mùi vị ngon đến mức khiến người ta muốn ăn mãi không thôi.
(*) Ngự trù: nhà bếp nấu ăn cho vua chúa.
Hôm nay là tiệc chay, mặc dù biết là yến tiệc Vinh Định Ngạn tổ chức sẽ không qua loa sơ sài, nhưng bọn họ lại cho rằng đồ chay có ngon thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ thanh đạm nhạt nhẽo mà thôi. Đây chính là suy nghĩ chủ quan của nhiều người đối với tiệc chay.
Vì thế trước khi đến đây, tám chín phần mọi người đều đã ăn no lưng bụng rồi mới tới dự tiệc. Bây giờ, bọn họ đã bắt đầu âm thầm hối hận rồi.
Lam Vân lại rất thích thú trước mâm đồ chay đầy bàn này, hơn nữa bụng cũng hơi đói rồi, vì vậy nàng nhanh chóng cầm đũa lên ăn rất nhiều.
Vinh Định Ngạn nhìn Lam Vân thích thú như vậy thì âm thầm trao đổi ánh mắt với Trường Viễn. Vinh Định Ngạn cười nâng ly với Lam Vân: “Quốc sư, ta kính người!”
Lam Vân mỉm cười. Lúc hắn đang định lên tiếng thì Nhiếp Trường Viễn đã bật cười cướp lời trước, đồng thời đặt vào tay hắn một chén nước: “Quốc sư, người yên tâm đi, đây là không phải là rượu, là nước đấy.”
Lam Vân cúi đầu. Mấy tên tiểu tử này thật không phụ lòng mong đợi của nàng, thậm chí họ còn biết rõ việc nàng chỉ uống nước chứ không uống trà nữa.
Hiếm khi bọn họ lại có lòng cố gắng như thế, nàng đương nhiên cũng phải phối hợp đôi chút rồi. Lam Vân chắp tay: “Vinh tiểu thí chủ, mời!”
Sở Nghị cầm ly rượu, hờ hững nhìn sự khác thường trong mắt hai người, ánh mắt lại như có như không đặt trên người Lam Vân. Nhìn thấy Lam Vân uống chén nước kia, lông mày hắn hơi nhăn lại. Đợi đã, hắn rốt cuộc là nên lạnh lùng bàng quan đứng nhìn hay nên... nên ngăn chặn việc này xảy ra đây?
Một người thần thánh như tấm lụa trắng bị nhiễm mực bẩn. Mặc dù chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta cảm thấy thích thú rồi, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại có chút phiền muộn không nói lên lời!
Hắn quy tất cả nguyên nhân đều do không muốn để Sở Cửu Nhi được hưởng lợi lớn thế mà thôi. Có lẽ lát nữa, hắn nên thưởng thức món ngon này trước rồi tặng cho Sở Cửu Nhi sau vậy?
Đúng rồi, cứ làm như thế đi!
Lúc tiệc chay kết thúc thì tuyết lớn đã tung bay bên ngoài cửa sổ rồi. Một vài thiên kim tiểu thư rời khỏi tiệc chay lên lầu hai ngồi, chuẩn bị nhâm nhi trái cây, quà vặt và trà ngon, ngồi từ trên cao nhìn xuống cảnh ca múa bên dưới.
…
Tầng một đại sảnh.
Sau khi dọn dẹp bàn ghế gọn gàng, mấy phường ca múa nổi tiếng của Kinh thành đều tranh nhau tiến lên chúc mừng sinh nhật Vinh tiểu công tử. Các ca kĩ càng cố gắng phô diễn hết tài nghệ của mình, mong mỏi sẽ được vị quý nhân nào đó yêu thích, sau đó sẽ thoát khỏi bể khổ, bay lên đầu cành làm phượng hoàng, sống một cuộc sống sung túc giàu có, ăn sung mặc sướng.
Những vị công tử quần áo lượt là vô cùng hào hứng. Bọn họ đều là công tử nhà đại thế gia, mặc dù không thô tục đến mức chơi trò đánh đố phạt rượu, nhưng cười tít mắt xem mấy tiểu mỹ nhân ca múa cũng là một việc vui vẻ mà. Nếu thích người nào đó thì lát nữa lúc rời đi, bọn họ hoàn toàn có thể thuận tay đưa mỹ nhân đó đi theo.
Lam Vân đứng dậy cáo từ thì bị mấy người Vinh Định Ngạn, Nhiếp Trường Viễn, Bát vương, mỗi người nói một câu ngăn lại. Hắn đành phải ngồi xuống, hai tay chắp lại, cúi đầu buông mắt, bờ môi hơi lẩm nhẩm, hình như hắn đang niệm kinh.
Sở Cửu Nhi ngồi trên tầng hai nhìn xuống Lam Vân, rồi lại nhìn Vinh Định Ngạn. Nghĩ đến việc hắn ta nói tối nay sẽ đưa Lam Vân đến cho mình, trái tim nàng liền bắt đầu đập “thình thịch” loạn nhịp.
Thật ra, nàng cũng không muốn làm gì hắn cả. Nàng có ngang ngược, ương bướng đi chăng nữa thì vẫn là con gái, mà nàng cũng biết rằng danh tiết rất quan trọng với những người như nàng. Mặc dù bây giờ, nàng đã mất hết hi vọng, mất hết niềm tin, cũng chẳng quan tâm có mất danh tiết hay không nữa, nhưng... nàng có sự kiêu ngạo của nàng. Nàng không cách nào chấp nhận sự thật hắn không yêu nàng. Việc cưỡng ép để có được hắn này là áp bức và lăng nhục đối với hắn, là kết quả tai hại, đau khổ khôn nguôi đối với nàng. Việc gì phải thế cơ chứ?
Sở dĩ nàng không lên tiếng phản đối, cũng không lên tiếng ngăn chặn là vì nàng cũng muốn được yên tĩnh ở bên hắn một đêm. Chỉ một đêm thôi, không làm bất cứ việc gì, nàng chỉ muốn nằm chung giường với hắn, ngả vào lòng hắn yên bình ngủ một đêm, hoàn thành giấc mơ của mình, để rồi sáng hôm sau, nàng sẽ bắt đầu ép bản thân phải quên hắn đi!
Chỉ có vậy mà thôi!