Vinh Định Ngạn đi lên lầu hai, Tiểu Mãn Tử đứng chờ ngoài cửa, đang lúc không biết phải làm sao mới phải thì hắn giống như trông thấy vị cứu tinh mà cung kính chạy lên phía trước, lo lắng nói: “Vinh thiếu gia, ngài mau đi xem công chúa đi, công chúa uống rất nhiều rượu rồi, nô tài khuyên như thế nào cũng vô dụng, đành phải1mời ngài đến.”
Vinh Định Ngạn nhíu mày, không nói lời nào liền tiến vào gian phòng chỗ Sở Cửu Nhi ở, Tiểu Mãn Tử cũng theo sát phía sau.
Vừa đẩy cửa phòng ra, mùi rượu nồng nặc liền xộc thẳng vào mũi, lông mày đang nhíu lại của Vinh Định Ngạn lại càng nhíu chặt hơn.
“Công chúa...” Tiểu Mãn Tử trông thấy công chúa đã uống say bí tỉ, vội8vàng chạy tới. Nhưng còn chưa đến gần, đã bị Sở Cửu Nhi rống lên giận dữ ngăn hắn tiến lên: “Cút ngay, ngươi cút ra ngoài ngay cho bản công chúa.”
Sở Cửu Nhi ôm bình rượu trực tiếp đổ vào miệng, sau khi uống ừng ực được vài ngụm, liền gục xuống bàn rồi lại lẩm bẩm tự nói: “Ta có cái gì không tốt? Vì sao hắn không2thích ta.”
Sau khi ôm bầu rượu uống vài ngụm nữa, nàng lại nói: “Cho dù hắn không thích ta, cũng không sao cả, dù sao hắn cũng là hòa thượng, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thích ai cả, phải không?”
Sau khi yên lặng một lát, nàng lại khóc lóc nói: “Thế nhưng, tại sao hắn lại thích người khác, vì sao hắn không tiếp tục làm hòa thượng đi,4làm sao ta có thể chịu đựng nổi chuyện này?”
Vinh Định Ngạn nghe thấy lời gào khóc thảm thiết của nàng, nhẹ buông một tiếng giễu cợt, hắn khoanh hai tay lại giống như xem diễn xiếc khỉ vậy.
“Công chúa... Vinh thiếu gia, ngài mau khuyên nhủ công chúa đi.” Tiểu Mãn Tử nhìn Vinh thiếu gia đứng đó khoanh tay trước ngực dường như đang xem cuộc vui vậy, khuôn mặt Tiểu Mãn Tử mếu máo muốn khóc, không biết phải làm sao mới được?”
Duờng như xem kịch vui đủ rồi, Vinh Định Ngạn lạnh nhạt nói: “Tiểu Mãn Tử, ngươi ra ngoài trước đi.”
Tiểu Mãn Tử chần chừ một lúc, sau đó mới cung kính nói: “Vâng, thưa Vinh thiếu gia.”
Vinh Định Ngạn nhìn Sở Cửu Nhi đang say như chết nằm gục trên bàn, khoé miệng hắn lạnh lùng cong lên, sau đó vén tay áo lên, rồi bê chiếc chậu từ cái giá giặt đồ mà Sở Cửu Nhi dùng để rửa tay đã sớm không còn hơi ấm đặt trên bàn.
Sau đó, giống như đại bàng bắt gà không chút lưu tình nắm lấy đầu nàng nhấn vào nước lạnh thấu xương.
“A... phì...” Sở Cửu Nhi hít một ngụm khí lạnh, tai mắt mũi miệng đều bất thình lình uống phải một lượng lớn nước lạnh. Tứ chi nàng hoảng loạn, theo bản năng liền giãy giụa, nàng không thể phản kháng vì lực đạo nhấn đầu nàng của Vinh Định Ngạn quá lớn, nàng muốn thoát thân nhưng thoát không được. Mãi cho đến khi chậu nước nổi lên bong bóng, Sở Cửu Nhi cũng không còn sức lực giãy giụa nữa, Vinh Định Ngạn mới buông lỏng bàn tay đang ấn đầu Sở Cửu Nhi, rồi nâng đầu nàng lên.
“Khụ khụ... khụ...” Sở Cửu Nhi như tìm được đường sống trong cõi chết, phun ra ngụm nước lạnh như băng, ho đến nỗi như muốn ho cả phổi ra.
Vinh Định Ngạn thấy nàng ho khan mãnh liệt kèm nước mắt nước mũi giàn giụa, lúc này mới sửa sang lại ống tay áo, lạnh nhạt nói: “Tỉnh chưa?”
Sở Cửu Nhi chật vật lau những giọt nước lạnh còn đọng lại trên mặt, hàm răng run lập cập lập cập, lạnh chết đi được, lại vừa tức chết, nàng gầm lên: “VINH ĐỊNH NGẠN, ngươi không muốn sống nữa phải không?”
Vinh Định Ngạn ngồi xuống chiếc ghế mềm, lạnh nhạt liếc nàng một cái: “Nhìn xem ngươi thật có tiền đồ, Sở Cửu Nhi, lúc đi ra khỏi đây, đừng có nói ngươi với ta cùng nhau lớn lên.”
“Ngươi... Ngươi biết cái gì? A, ngươi thì biết cái gì?” Sở Cửu Nhi vừa lấy tay gạt lệ, vừa tê tâm liệt phế nói, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Vinh Định Ngạn chán ghét nhìn nàng một cái, chỉ vào chậu nước ở trên bàn: “Nhìn xem bộ dáng bây giờ của ngươi đi, thật xấu xí.”
Sở Cửu Nhi bưng lên chậu nước ném về phía người đang châm chọc khiêu khích nàng: “Ngươi đi chết đi.”
Thân thể Vinh Định Ngạn nhanh như tia chớp, tránh được nước Sở Cửu Nhi ném qua. Sau đó, hắn đứng ở một bên, không kiên nhẫn lên tiếng: “Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, lại làm ngươi muốn sống muốn chết, thật không có tiền đồ.”
Ngón tay Sở Cửu Nhi run lên, chỉ vào hắn rồi gào thét: “Nguơi thì biết cái gì? Hắn không chỉ là một người đàn ông, hắn là tình yêu của ta.”
“Hừ, tình yêu cái mông, nói trắng ra, ngươi chỉ muốn ngủ cùng hắn.”
Sở Cửu Nhi tức sùi bọt mép, trợn trắng mắt.
Thấy đủ rồi, lúc này Vinh Định Ngạn mới ngồi xuống ghế, sau đó cầm vuốt ve chiếc ly có hoa văn tinh xảo, rũ mắt lạnh nhạt nói: “Tối mai, ta nhất định cho ngươi được như ý nguyện.”
Sở Cửu Nhi ngây ra, rất lâu sau cũng không kịp phản ứng.
Vinh Định Ngạn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngây ra của nàng, hắn tà mị cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
…
Trà lâu Tín Dương, trên căn phòng ở lầu hai.
Ninh Thanh đưa chén nước trong tay cho Lam Vân rồi nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Vân đệ, phong cảnh suốt chặng đường này, đệ có hài lòng không?”
Lam Vân cầm lấy ly nước hắn đưa, cảm nhận được nhiệt độ còn vương lại trên thân ly, thành thật trả lời: “Không hài lòng lắm.” Lộ trình mà nàng thích là đi chậm rãi tùy ý không mục đích. Khi gặp được thành, trấn áp nhỏ có không khí trong lành hay thôn trang hoang vu hẻo lánh, dừng lại ở ba, năm tháng, đợi đến lúc hết cảm giác mới mẻ thì lại tiếp tục lên đường. Còn lần lần này, quân đội mênh mông cuồn cuộn lên đường, quả thực không hề thú vị.
Ninh Thanh hiểu rõ nên bật cười một tiếng, cũng không cảm thấy ngạc nhiên với câu trả lời của hắn. Sau đó, hắn ngồi xuống phía đối diện Lam Vân, chìa tay ra nói: “Hôm nay có hứng muốn cùng vi huynh đánh cờ vây không?”
Lam Vân nhìn bàn cờ trên bàn, bất đắc dĩ ngước mắt: “Thành thật mà nói, tiểu đệ đối với việc đánh cờ vây không thực sự hứng thú lắm. Nhưng mà, tiểu đệ với Ninh huynh hiểu nhau không cần nói, từ chối nữa cũng thật không phải, mời.” Nàng thích dùng tâm, dùng trí tuệ cùng người khác đánh cờ vây, chứ không phải chỉ giới hạn trong một thế cờ.
“Hay là thôi đi, chờ khi nào Vân đệ thực sự có hứng thú, lại cùng ta đánh cờ.” Ninh Thanh khẽ cười rồi đẩy bàn cờ trên bàn ra.
Lam Vân nhíu mày, khẽ mỉm cười: “Như vậy đi, để bày tỏ sự áy náy, tiểu sư đệ gảy một bản cho Ninh huynh, không biết Ninh huynh có đồng ý?”
Ninh Thanh ngước mắt có chút kinh ngạc, sau đó lại chậm rãi cười một tiếng, trong mắt thoáng qua tia hứng thú cùng chờ đợi: “Ta xin rửa tai lắng nghe.”
Lam Vân đứng dậy bước tới trước cây đàn, sau đó ưu nhã ngồi xuống. Nàng nhìn hắn một cái, khoé môi khẽ cong lên, hai tay khẽ giơ lên rồi đặt xuống dây đàn, tiếng đàn du dương từ từ vang lên.
Ninh Thanh mỉm cười nhắm mắt lại yên lặng lắng nghe, nghe theo sự dẫn dắt của tiếng đàn.
Hắn phảng phất như chìm nổi giữa bầu trời cao, thảm cỏ xanh trải dài, con ngựa tung vó chạy như bay trên thảo nguyên rộng mênh mông. Trong làn sóng vô biên xanh thẳm, hắn không ngừng thúc ngựa tiếp tục chạy đến điểm cuối cùng. Lúc hắn ngẩng đầu, lại nhìn thấy mặt trời đỏ rực phía đằng tây, những rặng mây đang dần dần lan rộng khắp bầu trời, vô cùng rực rỡ, xinh đẹp chói lòa, trong lòng lại nổi lên một nỗi cô đơn khó nói thành lời.
Còn chưa chờ hắn ngẫm kĩ nỗi cô đơn thoáng qua kia, tiếng đàn lại chuyển biến.
Giống như dòng suối trong xanh, biến hoá khôn lường thoát khỏi phàm tục hồng trần khiến tâm tư của con người dần dần hoà chung thành một thể với nó. Có cảm giác tâm ngưng hình thích, dư vạn hoá mình hợp*, nhưng dưới cảnh sắc tươi đẹp từ những đóa sen trong hồ đang nở rộ, nước hồ xanh bích trong đáy mắt hắn dần dần chuyển sắc. Đầu tiên là màu đỏ như máu, sau đó lại là màu đen ma mị. Hắn cứ trợn to mắt mà đứng nhìn nước trong hồ thay đổi màu sắc đang nuốt chửng lấy tất thảy mọi thứ, cuối cùng...
(*) Tâm ngưng hình thích, dư vạn hoá mình hợp: nội tâm thanh tịnh hình thể thả lỏng và sự biến hoá lẫn dung hợp của vạn vật trên thế gian.
Ninh Thanh đột nhiên bừng tỉnh, mắt hắn mở to hết cỡ, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Một luồng không khí phi đến chỗ Lam Vân, âm thanh “phựt” bỗng dưng vang lên, từng dây đàn của cây huyền cầm dưới tay Lam Vân đứt đoạn hết thảy. Khi cây huyền cầm đứt dây đã tạo ra một lực đạo cực lớn cứa vào tay Lam Vân, từng giọt máu tươi rơi xuống trên huyền cầm tạo nên một đóa hoa máu đỏ đến nhức mắt.