Khóe miệng Chu Lam Nhi nhếch lên vô cùng nhạt, ai lại nghĩ rằng một người đàn ông giống như Chiến thần thống lĩnh ba quân kia lại là... Chả trách hắn lại bằng lòng cưới mình!
Nếu nàng là hắn, nàng sẽ cưới, vừa được việc công lại được việc tư, việc gì không làm chứ?
Từ sau khi rời khỏi ngôi miếu nát ấy, trên cả đoạn đường, nàng có ý tiếp cận tiểu hòa thượng1tuổi còn nhỏ mà đã được phong làm Quốc sư kia. Tuy rằng là nàng có ý khác, nhưng sau khi nói chuyện, lại khiến nàng cảm thán vô số lần!
Tài năng xinh đẹp, thế gian không ai sánh bằng, khó trách hắn có thể khiến cho Sở Tuyệt mạo hiểm đắc tội với cả thiên hạ!
Nhưng thông qua cuộc thăm dò trên suốt cả chặng đường dài, nàng phát hiện hắn rất đơn thuần, không8hiểu tình, không biết yêu, không rõ sự đời, chưa từng nghi ngờ nàng!
Chu Lam Nhi khẽ ngẩng đầu vờ như không để ý liếc mắt qua Sở Hồng đang ngồi trên ngôi bảo tọa cao cao kia, lại liếc qua Vinh thái hậu, đầu mày nhịn không được nhíu chặt lại.
Tất cả những thứ này đối với thiếu niên tuyệt diễm kia mà nói, tuyệt đối không phải là phúc, e rằng còn là đại2họa!
Những ngày qua tiếp xúc với nhau, đối mặt với một người kinh tài tuyệt diễm lại ngây thơ không giả tạo như vậy, nàng rất thích hắn.
Đây là lần đầu tiên Lam Vân bước vào đại điện của nước Sở, cũng là lần đầu tiên lấy một dáng vẻ khiến người khác không cách nào có thể xem thường được bước vào đại điện này. Lần này cùng với lần trước, lúc nàng bước vào4để tham gia tiệc thưởng hoa kia, bậc thang bước vào cũng không phải là ngắn, bởi vì ngay lúc này, nàng đã bước chân vào trung tâm quyền lực của nước Sở, đã có năng lực khuấy động hồ nước yên bình này rồi.
Gương mặt ôn nhuận tinh xảo, nụ cười nhạt lộ lúm đồng tiền, lông mày đen nhánh tựa như vầng trăng, hơi cong cong, bên môi treo một nụ cười nhàn nhạt cuốn hút, bước chầm chậm trên mặt đất sáng, áo cà sa trên người lấp lánh tỏa sáng, từng hạt châu long lanh, khiến cho người khác si mê.
Nếu như nói vẻ đẹp của Chiêu Bình công chúa này khi nãy làm mọi người kinh ngạc, vậy người bước vào lúc này còn khiến sự kinh ngạc ấy tăng lên thêm ba phần nữa.
Sắc mặt Vinh thái hậu không biểu cảm, hai bàn tay giấu dưới tay áo rộng lại bởi vì móng tay dài cấu vào mà phát đau. Dường như phải hao tổn hết tất cả sức lực tự khống chế, bà mới có thể khiến bản thân tiếp tục bình tĩnh không đem hai từ “ban chết” vọt tới bên khóe miệng thốt ra.
Trác ma ma khẽ đưa mắt nhìn công chúa đang dõi theo Quốc sư đến mất hồn, âm thầm lắc đầu. Thật là tạo nghiệt mà, chẳng trách chủ tử không cách nào bình tĩnh được, yêu vật này vậy mà lại dám làm hại đến hai đứa con trai và một đứa con gái của chủ tử, thật là khiến người khác lo âu!
“A di đà Phật. Tiểu tăng tham kiến hoàng thượng, tham kiến thái hậu, tham kiến hoàng hậu.”
Giọng nói nhẹ nhàng, âm lượng không lớn nhưng trong chốc lát khiến cho những người đang si mê đến mất hồn kia bỗng hoàn hồn lại.
Nhìn kĩ lại thì Quốc sư không biết từ khi nào đã yên lặng đứng vững ở nơi đó như một ngọn núi rồi. Quốc sư giống như một hồ nước vô biên, tất cả mọi người đều cảm thấy bầu trời sáng bừng, tinh thần thoải mái. Người ta chỉ có thể thấy được là Quốc sư này không phải người phàm trần, nếu như lòng nảy sinh bất cứ suy nghĩ không đúng đắn nào với Quốc sư là đại bất kính!
Cái gọi là ngẩng đầu cao ba thước có thần linh là gì? Hơn nữa, cho dù không có thần linh thì ngay lúc này ở Kim Loan đại điện, hoàng thượng thái hậu đều đang nhìn, lỡ như không khống chế được để lộ ra một chút sắc mặt không nên để lộ, vậy là tiêu rồi.
Sở Hồng nhìn bộ áo cà sa sáng lấp lánh mà Lam Vân đang mặc trên người, trong con ngươi thấp thoáng nét cười: “Chớp mắt đã vài tháng, trẫm đã lâu không nghe Quốc sư giảng kinh Phật, thật là có chút nhớ.”
Lam Vân cười nhạt, hai tay hợp thành chữ thập, cúi người nói: “A di đà Phật. Lần này, tiểu tăng xuống núi, có thể khiến hoàng thượng hiểu thấu hết đạo Phật, tiểu tăng công đức vô lượng, cũng nên rời đi rồi.”
Không chỉ nụ cười của Sở Hồng cứng lại ngay trên mặt, mà Sở Tuyệt, Vinh thái hậu cũng phải chấn động mà ngẩng đầu lên nhìn nàng, đến cả đáy mắt của Chu Lam Nhi cũng xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Cái gì? Ngươi muốn rời đi? Vì sao?” Sở Cửu Nhi là người không nhịn được nhất, buột miệng hỏi.
Mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ vì sự lên tiếng của nàng, bởi vì những người đang ngồi ở đây có ai không biết Cửu công chúa có tình cảm đặc biệt với Quốc sư chứ?
Lam Vân khẽ cười, lại cúi người nói: “A di đà Phật. Tiểu tăng là phụng lệnh của sư phụ xuống núi ngộ duyên, ngẫu nhiên gặp được Hoằng Pháp đại sư của chùa Hộ Long, có được sự giúp đỡ của người, mới đến Kinh thành một chuyến. Hiện nay, thái hậu và hoàng thượng đều đã hiểu biết Phật pháp, tâm nguyện của tiểu tăng đã hoàn thành, đương nhiên là muốn đi.”
“Nhưng... Nhưng mà...” Sở Cửu Nhi gấp gáp thốt lên, nhưng nàng lại chẳng biết nói gì mới tốt.
Vinh thái hậu gắt gao nắm chặt lấy ghế dựa, rất bình tĩnh hỏi: “Tâm ý thánh tăng có phải là đã quyết?”
“A di đà Phật. Tâm tiểu tăng...”
“Quốc sư phụng mệnh sư phụ xuống núi ngộ duyên, vậy Quốc sư đã ngộ được duyên gì rồi?” Giọng nói lạnh lẽo của Sở Hồng cắt đứt lời Lam Vân.
Đầu mày Sở Tuyệt nhíu chặt, phụng lệnh sư phụ xuống núi ngộ duyên? Hoàng huynh từ khi nào trở nên thân thiết với hắn như vậy? Hơn nữa, Lam Vân không chịu ở lại Đồng Quan là bởi vì muốn rời đi? Hay bởi vì tâm ý của hắn đối Lam Vân, nên Lam Vân mới muốn rời đi?
Vinh thái hậu rũ mắt xuống, bàn tay đặt trên ghế dựa đã nắm chặt đến mức lộ cả gân xanh. Bà tưởng rằng có cách để xoay chuyển tình thế rồi, không ngờ Hồng Nhi vậy mà lại ngắt lời của bà, rõ ràng là có ý ngắt lời không muốn để bà nói tiếp.
Nếu như lúc này Sở Cửu Nhi để ý, nàng nhất định sẽ phát hiện ra sự khác thường của mẫu hậu mình, nhưng hiện giờ tâm trí của nàng đều dồn hết vào việc Lam Vân rời đi rồi.
Nàng làm cho bản thân không thể không thừa nhận, không thể không từ bỏ, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng quên đi tình cảm mà nàng dành cho hắn.
“Quốc sư, ngươi vẫn chưa trả lời trẫm.” Hai tay của Sở Hồng cũng gắt gao nắm chặt lấy tay vịn của long ỷ. Những ngày qua, trong lòng hắn đã nghĩ qua vô số lần, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc Lam Vân sẽ rời đi.
Lam Vân chắp hai tay hình chữ thập, bình tĩnh mà thản nhiên: “Tiểu tăng đã ngộ được duyên.”
“Cái gì?” Sở Hồng gần như mất bình tĩnh mà đứng dậy. Nhưng cuối cùng, hắn lại cưỡng chế bản thân ngồi xuống, cũng đem hai chữ “là ai” sắp vọt ra khỏi cổ họng kia nuốt ngược vào.
Sở Hồng hít sâu một hơi, không nhìn hắn nữa, sắc mặt không cảm xúc nói hai chữ “Giải tán đi!”, sau đó liền đứng dậy rời đi.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, trong đáy mắt mỗi người đều có nghi vấn. Tuy rằng bọn họ cũng đều là vì Quốc sư đột nhiên muốn rời khỏi Kinh thành mà kinh ngạc, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì cũng là lẽ đương nhiên, Quốc sư là thế ngoại cao nhân, lại làm sao có thể ở lại lâu được?
Chẳng qua, hoàng thượng dường như không nghĩ như vậy?
Yến tiệc còn chưa bắt đầu, hoàng đế đã bảo giải tán rồi khiến tất cả quần thần đều cảm thấy ngơ ngác, Tiểu Vinh hoàng hậu nhíu mày không hiểu, Sở Cửu Nhi cũng mang một bộ dáng hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Vinh thái hậu rũ mắt, giấu đi một tia âm hiểm xẹt qua trong ánh mắt.
Lễ quan và Lễ ti tiễn dâu của nước Chu cũng cảm thấy kì lạ. Có điều từ tình hình khi nãy, xem ra Sở Đế này như vậy cũng không phải là chống đối bọn họ, càng không phải là cố ý trêu đùa bọn họ.
Có điều... hai người không hẹn mà cùng nhau liếc mắt về Chiến vương phi đã nhận ngọc ấn sắc phong của nước Sở, sau đó liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khổ. Đừng nói là Sở Đế không có ý làm bọn họ chậm trễ, cho dù là có, bọn họ cũng không thể làm gì được bởi giờ đây, công chúa đã không còn là công chúa nước Chu nữa, mà đã là vương phi nước Sở rồi.
…
Biệt viện Thưởng Nguyệt.
Lam Vân nhìn Sở Cửu Nhi gắng sức xông vào Phật đường, khẽ cúi người với Phúc công công chạy theo phía sau. Phúc công công có chút phiền não lui ra ngoài.
“Tại sao phải rời đi?” Sở Cửu Nhi nhìn hắn chằm chằm.
Lam Vân xoay người, đi đến bên cạnh chiếc đệm lót mềm ngồi xuống, sau đó hai tay chắp thành hình chữ thập, ngẩng đầu nhìn về Phật trên cao, ngây người nói: “Tiểu tăng tất nhiên phải quay về, công chúa hà tất phải hỏi tiểu tăng vì sao?”
Sở Cửu Nhi bước nhanh lên trước, đứng thẳng trước mặt Lam Vân, những lời sắp nói ra lại bởi vì ánh mắt có chút hoang mang và ngây ngẩn của hắn mà bị nén chặt lại trong cổ họng.
Lam Vân xoay đầu lại rồi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh đạm bạc lại dần dần hiện lên một cảnh xuân tươi đẹp.
Sở Cửu Nhi không tự chủ được lui về sau một bước: “Ngươi...” Nhưng những lời muốn nói lại bởi vì cổ họng quá khô mà không cách nào có thể thốt lên được.
Lam Vân nở một nụ cười hiểu rõ: “Công chúa, tiểu tăng cuối cùng cũng hiểu rồi.”
Sở Cửu Nhi chầm chậm lắc đầu, lại càng lui về sau: “Không...” Là ai? Là ai đã bước vào trong ánh mắt ngươi, là ai? Trong lòng liều mạng thét gào, nhưng cổ họng lại không cách nào thốt lên được. Nàng vốn dĩ là không thể hỏi được, nàng không muốn nghe đáp án, nàng cự tuyệt không muốn biết đáp án.
Sở Cửu Nhi chạy ra ngoài như phát điên. Đả kích như vậy, đau khổ như vậy, đối với nàng mà nói, quá đột ngột, nàng không cách nào chấp nhận được.
Pháp Không ngồi thiền ở một góc nhỏ khuất tầm mắt dần dần mở mắt ra. Nhìn Sở Cửu Nhi bị đả kích lớn mà chạy đi, sắc mặt ông ta không biểu cảm, hai tay chắp thành hình chữ thập, trong miệng dường như đang lẩm bẩm niệm kinh, trong lòng lại âm thầm thở dài, không có nghiệp chướng, chỉ có nghiệp chướng hơn mà thôi.
Sau khi Sở Cửu Nhi rời đi khoảng nửa canh giờ, sắc trời dần tối, gió lạnh tận xương tủy, Sở Tuyệt bước từng bước lớn vào. Phúc công công thấy hắn bước vào, sắc mặt khẽ ngây ra, vội vàng cười cười bước lên trước ngăn cản: “Vương gia, Quốc sư đang ngồi thiền, dặn là không cho...”
“Tránh ra.” Sở Tuyệt mặt không biểu cảm, giọng cũng chưa lên cao, nhưng lại khiến Phúc công công không thể không im lặng, sau đó lui ra nửa bước.
Sở Tuyệt bước vào Phật đường. Trong Phật đường, ấm áp như gió xuân, bộ áo tăng trên người Lam Vân trắng như tuyết, sáng như sao, lại càng thêm kinh diễm khiến người khác động lòng, phảng phất như có một tầng ánh sáng trong suốt sáng chói bao quanh hắn vậy.
Hắn đang ngồi thiền lại như không ngồi thiền, bởi vì hắn đang ngây người ngắm nhìn Phật trên đỉnh đầu, bờ môi nở nụ cười, giữa đầu mày tràn ngập sự ấm áp, ánh mắt lấp lánh nhanh nhẹn, như đã giác ngộ ra điều gì.
“Vì sao phải rời đi?” Sở Tuyệt nhìn chằm chằm, sắc mặt không cảm xúc hỏi câu hỏi giống như Sở Cửu Nhi.
Hơn nữa, không biết có phải là do huynh muội rất ăn ý với nhau hay không, hắn cũng đứng thẳng trước mặt Lam Vân, cúi xuống nhìn nàng.
Ánh mắt nhìn Phật của Lam Vân cũng từ từ dời đến trên mặt hắn, khẽ mỉm cười: “Đêm nay là đêm đại hôn của vương gia, tiểu tăng kính chúc vương gia…”
Sở Tuyệt híp mắt: “Vì sao phải rời đi?”
“Rời đi vốn là chuyện đương nhiên, vương gia cần gì phải hỏi vì sao?”
Sở Tuyệt rũ mắt: “Ngươi không muốn ở Đồng Quan, là bởi vì ngươi không muốn ở lại bên cạnh bản vương?”
“Vương gia nói đùa rồi, tiểu tăng vốn không phải người của tục thế này, không hiểu được hai chữ “ở lại” này.”
“Là bởi vì bản vương đã bày tỏ tâm ý của mình và... tâm tư của hoàng huynh, nên ngươi mới nảy ra ý nghĩ rời đi?”
Bên ngoài cửa, bước chân của Sở Hồng bởi vì một câu nói “tâm tư của hoàng huynh” của Sở Tuyệt mà dừng lại, im lặng đứng bất động bên ngoài.
“Hôm nay, ngươi ở trên đại điện nói ngươi đã ngộ được duyên, ngươi đã ngộ được duyên gì?”
Lam Vân khẽ mỉm cười: “Sai duyên.”
Sắc mặt Sở Tuyệt khẽ biến.
“Không là mối nhân duyên có thể khiến tiểu tăng động lòng, thì đều là sai duyên cả.”
“Vậy nhân duyên mà ngươi động lòng?” Sở Tuyệt híp mắt nhìn chằm chằm Lam Vân, lạnh giọng hỏi.
“Là nhân duyên đã bị bỏ lỡ.”
Theo bản năng, Sở Tuyệt lùi về sau một bước, đôi mắt lạnh lẽo kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi...” Từ sau khi ở ngôi miếu nát đó, Lam Vân và Chiêu Bình công chúa rất thân thiết với nhau, người mà hắn động lòng là...
“Vậy... vậy người đó là Chiêu Bình công chúa?”
Sắc mặt Lam Vân cũng không trở nên xấu hổ vì bị người khác nhìn thấu tâm tư, ngược lại khẽ mỉm cười: “Người xuất gia không nói vòng vo, Chiêu Bình công chúa quả thực khiến tiểu tăng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nhưng tiểu tăng cũng hiểu rõ, mối duyên giữa tiểu tăng và Chiêu Bình công chúa, là mối duyên sai lầm. Điều này cũng nói rõ ràng kiếp trước, Chiêu Bình công chúa không phải người chôn tiểu tăng, mà là người cởi áo đắp cho tiểu tăng.”
Sở Tuyệt lại lùi về sau thêm một bước. Tuy rằng hắn không hiểu rõ Lam Vân đang nói gì và việc cởi áo đắp cho là có ý gì, nhưng nghe Lam Vân thừa nhận bản thân có rung động trước Chiêu Bình công chúa, hắn không cách nào có thể hình dung được tâm trạng sợ hãi và kinh ngạc không dám tin của mình ngay giây phút này!
Lam Vân cười cười, không định giải thích nữa bởi vì nàng biết, hắn nghe cũng không hiểu, nhưng Sở Hồng nhất định sẽ hiểu. Nàng muốn ở lại Kinh thành, nhưng nguy hiểm thì trùng trùng khắp nơi.
Không lùi, lấy gì để tiến?