Cho dù Sở Tuyệt đã nói sự thật về tai họa ngầm với Lam Vân, nhưng hắn vẫn không chịu ở lại Đồng Quan. Lại nhớ đến chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào đêm qua, trong lòng1Sở Tuyệt nảy ra một ý nghĩ, trải qua cả ngày giám sát doanh trại, ý nghĩ này càng lúc càng vững chắc.
Nếu chính mình đã động lòng động tình với Lam Vân, mà hắn vẫn cố chấp8muốn trở về Kinh thành, vậy cũng tốt!
Lúc hoàng hôn buông xuống, một vị phó tướng bên cạnh Sở Tuyệt đến chuyển lời báo tin, rằng sáng mai sẽ khởi hành trở về Kinh, bảo Quốc sư hãy2chuẩn bị. Phúc công công nghe vậy thì mừng rỡ, còn Lam Vân lại âm thầm nhíu mày. Cả ngày hôm nay, nàng đều đang nghĩ có khi nào Sở Tuyệt sẽ dùng thủ đoạn mạnh mẽ để4ép nàng ở lại Đồng Quan, ngăn nàng trở lại Kinh thành hay không?
Nhưng không ngờ, Sở Tuyệt lại bỗng nhiên đồng ý cùng nàng về Kinh? Hắn đang nghĩ gì? Nàng quả thật nhất thời nghĩ không ra!
Chẳng qua, hắn không dùng thủ đoạn cưỡng chế cũng tốt, bất luận hắn đang nghĩ gì, nàng chỉ có thể “quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn” mà thôi.
…
Trong hậu viện chính, đèn hoa mới được thắp lên sáng bừng rực rỡ. Tiểu Đậu nhìn đồ ăn vẫn còn nguyên chưa được chạm qua trên bàn, sau đó nhẹ giọng khuyên nhủ: “Công chúa, người hãy ăn nhiều một chút đi.”
Chu Lam Nhi ngồi im lặng trước cửa sổ, cũng chẳng thèm quay đầu lại mà lạnh nhạt nói: “Đem xuống đi, ta ăn không vào.”
Đôi môi Tiểu Đậu mấp máy, lại không nói gì mà chỉ phất phất tay, ra hiệu cho tỳ nữ ở bên cạnh bưng thức ăn xuống.
Đúng lúc đó, Kim cô cô đi vào, liếc nhìn các thị nữ đang dọn cơm rồi khẽ thở dài một tiếng, sau đó bước lên trước nói: “Công chúa à, sáng mai sẽ khởi hành, tối nay người hãy nghỉ ngơi sớm đi.”
Chu Lam Nhi khẽ nhúc nhích, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Cũng tốt.” Chuyến đi đến Kinh thành lần này xa xôi trắc trở, nàng phải cố gắng giữ gìn sức khỏe. Nếu đã cam chịu số phận, thì nàng phải sống cho thật tốt.
Kim cô cô dõi theo công chúa đang được Tiểu Đậu đỡ về phòng trong, sau đó đưa mắt nhìn chung quanh, không nhịn được mà khẽ thở dài một tiếng. Chiến Thần vương lạnh như băng khiến người ta không rét mà run, nhưng khí chất của hắn xuất chúng, lại tuấn tú cương nghị, kết duyên với công chúa cũng không xem là chịu thiệt, chỉ là... ôi!
Bất luận là nước Chu hay là nước Sở, bất luận là Chiến Thần vương hay là công chúa đều biết chuyện hôn sự này chỉ là lợi dụng lẫn nhau, hai bên cùng được lợi, làm sao hai người họ có thể nảy sinh tình cảm được chứ?
Chẳng hạn như hôm nay, đây là lần đầu tiên công chúa đến nơi này, xa rời quê hương, đi vào Đồng Quan mà cả một ngày, lại chẳng thấy bóng dáng của vị Chiến Thần vương này đâu cả. Không chỉ như vậy, ngoài các ma ma và thị nữ được phái đến để hầu hạ công chúa, thì bọn họ giống như là người vô hình vậy, không một ai hỏi han!
Đây quả thật là ức hiếp người quá đáng mà, nhưng lại có cách gì chứ, gả thì cũng đã gả rồi!
So với đội ngũ lúc đến, thì lần trở về này lại có thêm của hồi môn khổng lồ của công chúa nước Chu, ước chừng kéo theo ba mươi sáu chiếc xe ngựa, trên đó chất đầy đồ. Ngoài hai mươi bốn thị vệ ẩn giấu tinh nhuệ, thì người hầu đi theo công chúa còn lại đều là những thái giám tay trói gà không chặt cùng các cung nữ yếu đuối.
Hơn nữa, thời tiết càng ngày càng kém, trời đất giá rét, lại có mưa phùn rơi suốt mấy ngày liền, đoàn người thực sự không thể đi nhanh hơn được.
Lúc này, sắc trời đã gần đến chiều, đội ngũ hùng hậu di chuyển quanh co, tuy nhiên giữa gió lạnh rít gào, khiến người ta cảm tưởng đội ngũ dài đằng đẵng ấy đang bò trên đường núi.
Một vị phó tướng thúc ngựa đến cạnh Sở Tuyệt, lo lắng nói: “Vương gia, trời càng lúc càng lạnh, cách Thanh Trúc Thành còn gần năm mươi dặm lộ trình nữa, nếu cứ đi theo tốc độ như thế này, chỉ sợ chúng ta không thể đến được Thanh Trúc Thành trước khi trời tối. Thuộc hạ lo rằng gần tối sẽ có mưa hoặc tuyết rơi, đến lúc đó đường càng khó đi hơn nữa.”
Sở Tuyệt quay đầu nhìn về đội ngũ không thấy được phía cuối sau lưng mình, chân mày hắn cau lại.
Thấy vẻ mặt của Sở Tuyệt, phó tướng cũng ngoảnh đầu liếc nhìn, rồi suy nghĩ một lúc, sau đó kiên trì nói: “Nếu lát nữa có mưa hoặc tuyết rơi, thì phải cắm trại ở ngoài trời, nhưng Chu... vương phi cành vàng lá ngọc, sợ rằng chịu đựng không nổi.” Mấy người tướng sĩ như họ có thể chịu được, nhưng vương gia đừng quên, hiện giờ trong đội ngũ này không chỉ có binh lính.
Ánh mắt của Sở Tuyệt hơi lóe lên, đăm chiêu nói: “Điều này cũng phải.” Lam Vân không hề biết võ công, thân thể cốt cách lại mảnh mai, yếu mềm như nữ nhi. Từ Kinh thành đến biên quan, lại từ biên quan trở về Kinh thành, lặn lội đường xa, ngồi xe mệt nhọc, cho dù chỉ đi lúc mặt trời mọc, ngừng lại nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn, cho dù Lam Vân ngồi trên xe ngựa thoải mái, chỉ sợ sức khỏe của hắn cũng không chịu nổi.
“Truyền lệnh xuống, gấp rút lên đường, phải đến được Thanh Trúc Thành trước khi trời tối.”
“Vâng.” Thấy vương gia nhà mình cuối cùng cũng hiểu được thương hương tiếc ngọc, phó tướng giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng bởi vì vị vương phi này đến từ nước Chu, vương gia nhất định sẽ không chú ý đến nàng! Nhưng dù ra sao thì cũng phải cho thấy được sự quan tâm ở mặt ngoài, nói thế nào thì cũng là tình hữu nghị giữa hai nước mà phải không?
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Sở Tuyệt, đội ngũ đang đi thong thả bắt đầu tăng tốc. Nhưng sau một canh giờ, sắc trời lại thay đổi, trở nên âm u, gió lạnh đến buốt xương, không bao lâu thì trời bắt đầu mưa.
Mấy vị phó tướng nhìn sắc trời, sau đó thầm nhíu mày, xem ra khó mà có thể đến được Thanh Trúc Thành trước khi trời tối rồi. Tuy bây giờ mưa không lớn, nhưng khó đảm bảo lát nữa mưa vẫn nhỏ như thế này. Hơn nữa, cho dù mưa sẽ không lớn, nhưng cứ như vậy thì không bao lâu nữa đường sẽ trở nên trơn trượt, lộ trình tự nhiên không thể nhanh chóng được.
Cứ tiếp tục thế này, rất khó để vào được thành trước khi trời tối, lẽ nào thật sự phải hạ trại?
“Đi nhanh hết mức có thể.” Sở Tuyệt chỉ lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.” Mấy vị phó tướng nghiêm mặt lại, rồi thúc ngựa quay đầu chỉ huy đội ngũ dài đằng đẵng phía sau.
Khi tăng tốc trên đường núi, cho dù là xe ngựa hay là kiệu kéo đều không thể tránh khỏi việc bị xóc nảy.
Trong xe ngựa, Lam Vân quấn chăn bông thật dày đang nằm ngủ. Khi cơ thể vì lắc lư mà khó giữ được thăng bằng thì nàng không thể không mở mắt ra, nói với giọng vẫn chưa tỉnh hẳn: “Sao thế?”
Pháp Không đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chẳng mở mắt, dù sao nếu ông không lên tiếng, thì sẽ có người khác lên tiếng mà thôi.
Phúc công công ngồi ở bên ngoài xém tý nữa là rụt toàn bộ đầu vào cổ, cơn gió lạnh đang gào thét thổi qua cổ ông ta, quả thực lạnh vô cùng. Hơn nữa, Phúc công công lại đang ngồi ở ngoài nên cũng không có chỗ để chắn gió che mưa, hàm răng ông ta run lên lập cập, lại vẫn thính tai nghe được giọng nói truyền ra từ trong xe, lập tức cung kính trả lời: “Bẩm... Quốc sư, trời mưa rồi, vương gia ra lệnh gấp rút lên đường để vào thành.”
Lam Vân vén tấm màn chắn gió lên ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, bỗng một cơn gió thổi vào khiến nàng không nhịn được mà rùng mình một cái: “Lạnh quá.” Mùa đông đến thật rồi, không chừng tối nay sẽ có tuyết lớn, khó trách phải gấp rút lên đường vào thành.
Nghe Quốc sư bảo lạnh, Phúc công công cuống quýt lên, vội nói: “Quốc sư, nô tài nhóm lò sưởi nhé?”
Lam Vân hờ hững đáp: “Không cần đâu, tiểu tăng không quen dùng lò sưởi.” Một lúc sau, nàng lại gọi: “Phúc công công.”
“Có nô tài.”
“Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngươi hãy vào ngồi phía sau xe ngựa đi.”
“Chuyện này... nô tài có thể chịu được.” Ông cũng rất muốn ngồi xe ngựa, nhưng ông lại lo cho thân phận cận thị của Quốc sư mà khó khăn lắm mình mới giành được. Bởi nếu ông vào xe ngựa ngồi, há chẳng phải sẽ làm cho Pháp Không đại sư đoạt lại sao?
Lam Vân không lên tiếng nữa. Nếu Phúc công công đã vui lòng chịu đựng, nàng cũng không có ý định làm người tốt. Sau đó, nàng đưa mắt liếc nhìn Tiểu Đào Tử vẫn bình tĩnh bất động, khóe môi nàng mơ hồ cong lên, Tiểu Đào Tử học được phúc hắc* rồi.
(*) Phúc hắc: bụng dạ đen tối.