Cách tấm mành mỏng, nhìn thấy dáng vẻ của hai người bên trong, Kim cô cô cúi đầu hung hăng nhéo cánh tay của Tiểu Đậu, hạ giọng nói: “Nha đầu này, thật to gan mà.”
Tiểu Đậu rũ mắt không nói. Nàng rất ngốc, không thông minh hiểu chuyện như công chúa, cho nên nàng vẫn luôn không hiểu được rõ ràng Kim cô cô là người của hoàng hậu nương nương, nhưng do thái độ với công chúa lại kì lạ và thăm dò, cảnh giác như vậy.
Bây giờ, nàng cuối cùng cũng hiểu rồi, công chúa1là do hoàng hậu nương nương sinh ra. Ban đầu, hoàng hậu nương nương có lẽ cũng không muốn công chúa đi hòa thân, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng, bà chấp nhận hi sinh công chúa, là bởi vì trong lòng bà, Ngũ hoàng tử quan trọng hơn.
Ngũ hoàng tử không chỉ là hi vọng của một mình hoàng hậu nương nương, mà còn là hi vọng của tất cả mọi người. Hơn nữa... hoàng hậu nương nương đâu phải chỉ có một mình công chúa là con gái, người còn có một Đại công chúa!
Cho8nên, hoàng hậu nương nương phái Kim cô cô đáng tin cậy nhất bên mình đi theo công chúa, một có lẽ là để bảo vệ công chúa, hai là giám sát công chúa, không để cho công chúa gặp mặt Tần tướng quân.
Đây cũng là lí do vì sao Tần tướng quân là hộ vệ được phái theo bảo vệ công chúa, nhưng lại chưa từng được nhìn mặt công chúa lấy một lần, bởi vì ở giữa có sự ngăn cản của Kim cô cô.
Sau màn sa, Chu Lam Nhi ngây ngẩn nhìn về phía Tần2Hằng, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
Chuyện đến nước này, nàng ngược lại lại chẳng hề sợ hãi.
Cho dù nàng và hắn không thể ở bên nhau, cho dù nàng và hắn rõ ràng gần nhau trong gang tấc như vậy nhưng lại chẳng thể gặp mặt, không cách nào liếc nhìn nhau một lần, nhưng nàng biết, những gì nàng nghĩ, hắn hiểu, những gì hắn nghĩ, nàng cũng hiểu.
Như vậy là đủ rồi!
Sự áy náy, tình yêu, nàng đều cất giấu tận đáy lòng mình.
Chu Lam4Nhi kiêu ngạo, Chu Lam Nhi bướng bỉnh, Chu Lam Nhi cố chấp, Chu Lam Nhi yêu sâu sắc, Chu Lam Nhi chưa từng hối hận, Chu Lam Nhi tuyệt vọng, Chu Lam Nhi đau khổ,... tất cả đều chỉ thuộc về một mình hắn.
Từ nay về sau, nàng sẽ đeo lên một lớp mặt nạ thật dày, không phải là Chu Lam Nhi nữa mà là Chiêu Bình công chúa, Chiến vương phi của nước Sở.
“Tần Hằng.” Cái tên này nàng đã từng gọi thầm trong lòng cả ngàn vạn lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên vuột ra khỏi miệng. Nàng cho rằng, cả đời này sẽ không có cơ hội gọi cái tên này nữa. Đây là lần đầu tiên, nhưng cũng là lần cuối cùng nàng gọi cái tên này.
Yết hầu của Tần Hằng chuyển động, hắn cố gắng hết sức mới có thể nuốt xuống viên đá kẹt cứng ở cổ họng kia. Ánh mắt hắn dần dần trở nên mờ đi, hắn nhớ đến lời nàng đã từng nói.
Nàng nói: Tần tướng quân, sẽ có một ngày, ta sẽ đợi đến ngày chàng phải lòng ta, đến ngày đó ta nhất định sẽ gọi tên của chàng. Chàng hãy nhớ lấy lời hôm nay mà ta nói, lúc đó chàng cũng phải gọi tên của ta.
Hắn chớp chớp mắt, đôi mắt mờ hơi nước, giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Cố gắng, cố gắng, lại cố gắng, hắn mới có thể nuốt xuống sự nghẹn ngào không ngừng kia, nhẹ nhàng gọi tên nàng: “Lam Nhi.”
Chu Lam Nhi nở nụ cười – một nụ cười mãn nguyện, cười đắc ý, nhưng cũng có sự áy náy và đau lòng.
“Xin lỗi.” Để chàng yêu ta, nhưng lại không thể cho chàng hạnh phúc, ngược lại còn mang đến đau khổ cho chàng.
Tần Hằng lắc đầu: “Người nên nói xin lỗi là ta.” Khiến cho nàng yêu ta, nhưng mãi đến lúc nàng rời xa, ta mới dám thẳng thắn với tình cảm của mình, để nàng rơi vào tận cùng đau khổ.
“Không sao.” Cho dù không thể bên cạnh nhau, chỉ cần có thể bảo vệ nàng như vậy, hắn cũng mãn nguyện rồi.
“Ta cũng không sao.” Chu Lam Nhi cười và rơi nước mắt.
Nghe cuộc nói chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn của hai người, Tiểu Đậu lại khóc như mưa, chỉ có Kim cô cô bên cạnh sắc mặt nhíu chặt bỗng giãn ra đôi chút. Sau khi biết Tần tướng quân xin ý chỉ tùy giá theo công chúa, hoàng hậu liền phái bà đi theo, chính là vì muốn ngăn chặn công chúa và Tần tướng quân gặp mặt.
Nếu công chúa đã chịu hi sinh, hà cớ gì lại bỏ hết tất cả theo tướng quân chứ?
“Tiểu Đậu, quan Lễ và quốc sư nước Sở cùng nhau đến trước đón công chúa lên đại sảnh.” Tiểu thái giám vội vàng chạy vào thông báo.
Kim cô cô biến sắc, vội vàng gạt tấm màn lên. Bà rất muốn đuổi Tần Hằng ra ngoài nhưng Tần Hằng lại đứng bất động ở đó, bà có cố thể nào cũng không đẩy hắn đi được!
Chu Lam Nhi nhìn người cứng nhắc đứng tại đó, chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói lành lạnh từ trong miệng nàng vang lên: “Tần thị vệ, đi chuẩn bị... khởi hành.”
Tần Hằng đau khổ nhắm mắt lại, phủi phủi quần áo, chậm rãi quỳ xuống: “Vâng, công chúa.”
Lam Vân dẫn đầu một đoàn người đến tĩnh viện mà Chiêu Bình công chúa ở. Nơi đây, từ xa đã nhìn thấy một đội thị vệ đứng canh giữ ở đó, dẫn đầu là một nam tử tuy đang cúi đầu nhưng vẫn không giấu được khí chất cao quý.
Ánh mắt Lam Vân nhàn nhạt lướt qua hắn. Tuy nàng nhìn không rõ diện mạo của người này, nhưng người này một thân áo đen, lại thêm bộ nhuyễn giáp màu đồng xanh sáng loáng, cùng loại với quân phục được may trong quân đội, vai rộng eo chắc, sống lưng thẳng tắp, hai chân cao gầy cùng với dáng vẻ đứng thẳng, mạnh mẽ mà lại tinh tế.
“Mời quốc sư, mời đại nhân.” Lễ quan và Lễ ti phụ trách việc xuất giá của Chiêu Bình công chúa nói.
Lam Vân im lặng thu lại ánh mắt, khẽ khàng cúi người với hai người, sau đó lại dẫn đầu đoàn người cất bước tiến vào phòng.
Trong phòng bố trí sáng chói hoa lệ, đủ để thể hiện và phô trương thân phận của công chúa.
Các thái giám, nô tỳ đang cúi đầu rũ mắt đi theo bọn họ bước vào đồng loạt quỳ xuống, động tác chỉnh tề, yên lặng không tiếng động.
Từ phía sau tấm màn sa, một vị phụ nhân* bước ra, dáng vẻ bình thường nhưng lại có khí chất cao quý. Bà không vội đánh giá sứ thần nước Sở đến nghênh thân, mà là cúi đầu rũ mắt hành lễ với hai vị đại nhân nước Chu: “Nô tỳ tham kiến đại nhân.”
(*) Phụ nhân: phụ nữ lớn tuổi.
“Kim cô cô khách sáo quá, xin đứng dậy.” Đại nhân Lễ ti của nước Chu vội đưa tay ra đỡ, sau đó giới thiệu: “Kim cô cô, đây là Quốc sư được hoàng đế nước Sở đích thân phong đến đón công chúa và hai vị đại nhân Lễ quan, Lễ ti.”
Kim cô cô khẽ cúi người, cung kính hành lễ với bọn họ: “Tham kiến Quốc sư, tham kiến hai vị đại nhân.”
Lam Vân chắp hai tay hình chữ thập, nhàn nhạt nói: “Mời đứng dậy.”
Sau khi Kim cô cô bình thân, mới chậm rãi ngẩng đầu. Bà ta vốn muốn âm thầm đánh giá người vừa đến, nhưng vừa ngẩng đầu thì đã ngây người. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, bà tỉnh táo lại, cúi đầu không ngây ngốc nhìn chằm chằm nữa, thầm nghĩ, nhan sắc của một nam nhi lại xuất chúng đến như vậy? Thực là sai trái mà.
“Kim cô cô, mời tôn giá của công chúa ra, đừng để Chiến vương gia đợi lâu.” Lễ quan cất giọng nói.
Kim cô cô thu lại nét mặt: “Vâng.”
Bà quay người bước vào phòng. Một lát sau, tiếng vang thanh thúy vui tai của mấy hạt châu vang lên, khiến cho người khác không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh vang lên đó.
Dưới sự dìu đỡ của một nô tỳ mặc cung trang màu hồng phấn, một giai nhân mặc một thân giá y* gấm hồng chỉ vàng thêu ngũ phượng ngọc ấn tinh xảo, đẹp đẽ, quý giá vô cùng bước ra. Nàng dịu dàng uyển chuyển, những xâu ngọc buông trước mặt nàng chỉ là một vật trang trí, không thể nào che lấp đi vẻ đẹp của nàng.
(*) Giá y: trang phục cưới thời xưa của Trung Quốc.
“Nô tỳ/ Nô tài cung tiễn công chúa xuất giá, công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Nàng vừa bước ra ngoài, mười hai thái giám và mười hai cung nữ đứng thẳng ở hai bên đều quỳ rạp xuống.
Lam Vân yên lặng đánh giá vị công chúa nước Chu này, Chiêu Bình công chúa trang điểm rất đậm, màu hồng đào, lại không tương xứng với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của nàng.
“Hạ quan tham kiến Chiêu Bình công chúa.” Hai vị đại nhân Lễ quan, Lễ ti nước Sở cung kính hành lễ.
Chiêu Bình công chúa nhẹ nhàng phất tay: “Hai vị đại nhân, mời đứng lên.”