“Diệp Tuyết, ngươi tin nàng sao?”
Cố Lăng nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, lạnh giọng hỏi.
“Ta đương nhiên...”
Hai chữ “tin tưởng”
đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng Diệp Tuyết, trong lòng hắn dường như ngộ ra điều gì mà nhìn Cố Lăng.
Cố Lăng cười nhạt: “Vô điều kiện, không hoài nghi, không từ bỏ, thua rồi cũng cam tâm tình nguyện mà tin tưởng, ngươi đã từng hi sinh như vậy chưa?”
Điểm khác biệt duy nhất giữa hắn và Thanh Vân chính là chỗ này.
Đây cũng là điểm quan trọng nhất.
Rõ ràng hắn biết nhưng không cách nào làm được.
Vô điều kiện, không hoài nghi, không từ bỏ, thua rồi cũng cam tâm tình nguyện mà tin tưởng sao? Ta đã hi sinh như vậy chưa? Diệp Tuyết đặt tay lên ngực tự hỏi.
Nhìn thấy hắn ngây ngẩn chìm đắm trong mạch suy nghĩ của chính mình, Cố Lăng yên lặng vỗ vỗ vai hắn, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Đến phòng của Liêu Thanh Vân, Cố Lăng gõ nhẹ cửa, không đợi người bên trong trả lời đã tự đẩy cửa bước vào.
Lúc này, Liêu Thanh Vân đang ngồi dựa lưng trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Cố Lăng bước vào, hắn mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn Liêu Thanh Vân đã gầy sọp hẳn đi, Cố Lăng nhẹ than một tiếng: “Ngày mai phải lên đường hồi Kinh rồi, thương thế của huynh thật không sao chứ?”
Trong khoảng thời gian này, tất cả các đại phu có tiếng của Tấn Châu đều đã được mời đến Tri Châu Phủ.
Mặc dù bọn họ đã đảm bảo là sẽ không sao, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy không yên tâm.
Bởi vì vết thương của Thanh Vân gần như là một kiếm xuyên tim, nếu không phải kiếm bị lệch sang bên cạnh một tấc thì e rằng cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi mạng của Thanh Vân rồi.
Đến bây giờ nghĩ lại, trong lòng hắn vẫn còn khiếp sợ vô cùng.
Liêu Thanh Vân khẽ mỉm cười: “Không đáng ngại lắm đâu.”
Chỉ là tạm thời không thể cưỡi ngựa được thôi.
Cố Lăng nhìn hắn rồi trầm mặc mất một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ giơ tay vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, lấy hành động thay lời muốn nói.
Liêu Thanh Vân hơi ngây người, sau đó yếu ớt mỉm cười! Có một loại tình bạn, cho dù bạn đã làm việc gì khiến hắn không thể chấp nhận nổi đi chăng nữa thì hắn vẫn luôn tôn trọng quyết định của bạn như cũ! Tình bạn của hắn và Cố Lăng chính là như vậy.
… Thời gian trôi nhanh, chớp mắt chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày sứ thần nước Chu về Kinh rồi.
Theo lẽ thường, chậm nhất là đến ngày mai, Lễ Bộ và Công Sứ Viện phải trình lên thư cầu thân của sứ thần nước Chu.
Đến lúc đó, cho dù có đồng ý hay không thì hoàng thượng cũng ắt phải đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Việc này cũng khiến trái tim dân chúng khắp nơi trong Kinh thành đều trở nên vô cùng căng thẳng, bởi điều kì lạ và quái dị vô cùng là thái hậu mãi chẳng có chút động tĩnh nào, dường như bà đã phó mặc việc đưa Cửu công chúa đi nước Chu hòa thân rồi vậy.
Trên buổi thiết triều, Lễ Bộ Thượng Thư Bạch đại nhân và Công Sứ Viện đều lần lượt trình quốc thư của sứ thần nước Chu lên.
Toàn bộ quan viên phía dưới đều nín thở cúi đầu chờ hoàng thượng trả lời.
Kết quả dường như vượt ngoài dự đoán, lại dường như nằm trong tầm dự đoán.
Sở Hồng đã đồng ý mối hôn nhân này.
Tuy nhiên, hắn lại đưa ra yêu cầu, là đầu mùa xuân năm sau nước Chu mới được rước dâu.
Mặc dù trong lòng mỗi người đều cảm thấy rằng, việc thái hậu và Cửu công chúa không hề có chút động thái nào về việc hoàng thượng đồng ý lời cầu thân của nước Chu quả thật có chút quái lạ và kỳ dị; nhưng nghĩ lại thì, đối diện với toàn bộ văn võ bá quan, hoàng thượng lời vàng miệng ngọc đã nhận lời mối hôn sự này rồi, hẳn là do thái hậu và Công chúa đã yếu thế lấy trứng chọi đá.
Nghĩ thế, mọi người cũng im lặng không nói điều gì nữa.
Có được câu trả lời hoàng đế nước Sở đồng ý hòa thân, sứ thần nước Chu cảm thấy rất hài lòng.
Tuy nhiên, với việc đột nhiên đưa ra yêu cầu mùa xuân năm sau mới được rước dâu, bọn họ quả thật có chút không vừa ý, nhưng lý do mà hoàng đế nước Sở đưa ra khiến bọn họ không còn lời nào để nói nữa.
Việc cầu thân với nước Chu là nước Sở nêu ra trước, việc cầu thân với nước Sở lại được nước Chu đưa ra sau khi nước Sở cầu thân, về tình về lý, đều phải là nước Sở cưới dâu trước rồi mới gả con gái đi.
Sau hai ngày do dự, sứ thần nước Chu đành phải đưa bức hôn thư* và mỹ nhân hoàng đế nước Sở ban thưởng lên đường về nước.
Bọn họ trở về để hoàng đế nước Chu bắt đầu chuẩn bị gả con gái, bởi vì nước Sở quyết định đầu mùa thu sẽ cho Chiến vương đến đón công chúa nước Chu.
(*) Hôn thư: giấy hôn thú.
… Cung Vĩnh Lạc, tẩm cung của Sở Cửu Nhi.
Vinh thái hậu phất tay cản thái giám định lên tiếng bẩm báo, đưa theo Trác ma ma trực tiếp bước vào tẩm điện của Sở Cửu Nhi, bởi vì Cửu công chúa đã tuyệt thực suốt hai ngày nay rồi.
Vừa bước vào tẩm điện, nhìn thấy Sở Cửu Nhi không thèm giữ hình tượng mà nằm bò trên giường, dáng vẻ không còn chút sinh khí nào, bà vô cùng tức giận.
“Nhìn dáng vẻ này của con kìa.”
Vinh thái hậu quở trách.
Sở Cửu Nhi lật người một cái, quay lưng lại với thái hậu: “Để con chết đi là được rồi.”
Vinh thái hậu nghiến răng ken két.
Thật lòng, bà cảm thấy Tuyệt Nhi nói rất đúng, con nha đầu này quả thật được chiều quá sinh hư, lại cũng vì chiều quá mà ngu muội luôn rồi.
“Ngươi ngồi dậy cho ai gia, lập tức ngồi dậy.”
Mặt Vinh thái hậu sa sầm lại.
Mặc dù bà không lên giọng nhưng vẫn không giận mà uy, vô cùng uy nghiêm, dọa cho đám cung nữ thái giám trong tẩm điện “bịch bịch”
mấy tiếng đồng loạt quỳ xuống.
Trác ma ma liếc mắt ra hiệu cho bọn họ lui ra.
Tiểu Mãn Tử đẩy bọn họ đi ra ngoài, chính hắn cũng nhẹ tay nhẹ chân rút đi.
Sở Cửu Nhi vẫn bướng bỉnh cứng đầu, mắt điếc tai ngơ khiến thái hậu tức muốn chết đi được.
Bà không nhịn được nữa mà bước lên trước dúi đầu nàng: “Người ta thì càng ngày càng thông minh, đầu óc ngươi đang chứa cái gì vậy hả? Càng ngày càng ngu đi có phải không?”
Sở Cửu Nhi quay người lại, hai mắt ửng đỏ, đau đớn khàn giọng thét lên: “Đúng vậy, con đúng là ngu ngốc, con đúng là đần độn đấy, cho dù con có thông minh hơn nữa thì đã sao chứ? Dù sao thì con cũng chỉ là quân cờ bị hi sinh thôi, không phải sao? Ngay cả...
hu...
ngay cả mẫu hậu luôn miệng nói sẽ không gả con đi hòa thân cũng thế, đến lúc hoàng huynh nhận lời rồi mà con vẫn không thấy mẫu hậu phản đối.
Hơn nữa, người còn không cho con đi tìm hoàng huynh tính sổ, còn giam lỏng con trong cung.
Dù sao con cũng không thiết sống nữa, người để con chết đi cho rồi.”
Vinh thái hậu bị lời trách móc làm cho nghẹn họng, phải hít một hơi sâu mới bình tĩnh lại được, thất vọng nói: “Con không tin tưởng mẫu hậu hay sao?”
Hai mắt Sở Cửu Nhi đỏ ửng, nàng quay mặt đi.
Vinh thái hậu nhắm mắt, yếu ớt thở dài một tiếng, sau đó ngồi xuống trước giường: “Cửu Nhi, tin tưởng mẫu hậu, được không?”
Sở Cửu Nhi ương bướng che mặt, vẫn không chịu hé môi.
Vinh thái hậu nhìn nữ nhi ngày thường sinh khí dồi dào, nay lại trở nên bơ phờ tiều tụy, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Hai ngày nay, nha đầu này phải chịu khổ rồi.
“Cửu Nhi, tin mẫu hậu, mẫu hậu nhất định không gả con đến nước Chu đâu.”
Nếu sớm biết vậy, bà đã hạ quyết tâm ban hôn cho nàng từ khi nàng mới cập kê rồi.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, có lẽ trong lòng bà vẫn luôn có chút hi vọng rằng, sẽ có một ngày Cửu Nhi phải đối mặt với sự tàn khốc này.
Bởi vì chỉ có như thế, Cửu Nhi mới có thể thật sự trưởng thành, để rồi sau này chết đi, bà cũng không phải bận lòng vì nàng nữa.
Thế nên hai ngày nay, bà mới cho người giam lỏng Cửu Nhi, để nàng hiểu được một đạo lý: trên thế gian này, người duy nhất nàng có thể dựa dẫm vào, chỉ có chính bản thân mình mà thôi.
“Mẫu hậu thật sự không gả con sang nước Chu sao?”
Gương mặt Sở Cửu Nhi đầy nước mắt, vô cùng đáng thương hỏi.
Vinh thái hậu nhìn thấy nàng như vậy thì sớm đã mềm lòng.
Bà dịu dàng ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng: “Đương nhiên.
Con đấy, vẫn còn trẻ con quá.”
Đột nhiên, Sở Cửu Nhi lớn tiếng gào khóc nức nở: “Hu hu...
mẫu hậu, con sợ lắm, hu, Cửu Nhi sợ lắm.”
Quả thật hai ngày nay, nàng đã bị dọa sợ rồi.
Nàng không ngờ rằng, mẫu hậu
- người vẫn luôn phản đối hòa thân đột nhiên lại để mặc hoàng huynh đồng ý lời cầu hôn của nước Chu, lại còn...
còn ra lệnh cấm túc nàng.
Mãi đến giây phút ấy, nàng mới hiểu ra bản thân mình vẫn còn ngây thơ biết bao!