Sở Tuyệt lẳng lặng nhìn Lam Vân thật lâu, sau đó rũ mắt nói: “Không cần nữa.”
Một lát sau, hắn lại hỏi: “Có phải thánh tăng chỉ có chấp niệm này?”
Lam Vân gật đầu: “Tiểu tăng đến đây, cũng chỉ vì tu hành chấp niệm này.”
Sở Tuyệt đứng dậy, kết thúc cuộc trò chuyện: “Bản vương tiễn thánh tăng trở về phủ, mời!”
Trong lòng Lam Vân im lặng tập trung tinh thần, hắn đang nghĩ gì? Giờ phút này, tại sao nàng không thể nắm bắt được suy nghĩ của người này cơ chứ.
Sau khi tiễn khách nhân đi, Ninh Thanh đứng trong màn đêm dõi theo bóng người đã xa, khóe môi hắn cong lên một ý cười cao thâm bí hiểm.
Sở Tuyệt tựa hồ đã vượt quá tưởng tượng của hắn rồi.
… Cùng lúc đó, nước Đại Nguyên, Định Dương, Đệ Ngũ gia.
Trong gian phòng, ánh nến leo lắt chiếu rọi chiếc giường lớn khắc hoa văn được màn che bao phủ, quần áo bị xé rách nằm rơi rụng trên mặt đất.
Căn phòng rất yên tĩnh, trong không khí lại như có như không tỏa ra hương vị ướt át mờ ám, nhưng trên giường rất im lặng, không nghe thấy tiếng người.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, ngay sau đó cánh cửa đang khép chặt bỗng nhiên bị đẩy ra thật mạnh.
“Bang bang”
hai tiếng.
Sau khi cửa mở, chiếc giường lớn im lặng bỗng phát ra tiếng thét khiến người ta nghe như thủng cả màng nhĩ.
Đệ Ngũ Chiếu đang say giấc vì tiếng đẩy cửa mà bừng tỉnh, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Hắn không chịu được mà dùng tay gõ gõ đầu, lại bị tiếng la bên tai làm giật mình.
Đệ Ngũ Chiếu khiếp sợ nhìn cô gái đang hét thất thanh bên cạnh mình, đó chính là tiểu thiếp được sủng ái nhất của phụ thân hắn khi ông còn sống, Huệ di nương.
“Sao ngươi lại...”
Hai chữ “ở đây”
còn chưa kịp phát ra thì màn che đã bị vén lên.
Đệ Ngũ Chiếu bật ngồi dậy, trên người hắn không một mảnh vải che thân.
Sau đó, hắn híp mắt nhìn một đám người trong phòng, ai nên có mặt đều có mặt, ai không nên có mặt cũng đã có mặt.
Đệ Ngũ Chiếu đảo mắt nhìn xung quanh, lập tức hiểu rõ, đây không phải là phòng hắn, đây là phòng của Huệ di nương.
“Đồi phong bại tục, chuyện gièm pha như thế này lại xảy ra ở gia tộc Đệ Ngũ chúng ta, quả...
quả thực là...
hừ!”
Một vị phu nhân lớn tuổi tức giận đến mức mặt mày tái mét.
Bà hừ lớn một tiếng rồi quay đầu bước ra ngoài.
“Lục đệ muội, Chiếu Nhi...
Chao ôi, thực sự khiến chúng ta thất vọng quá.”
Một phu nhân ăn mặc đẹp đẽ chứng kiến cảnh tượng hoang đường trước mắt mình cũng âm thầm lắc đầu, rồi cùng đi ra ngoài.
Một vài người còn lại cũng nhíu mày xoay người bỏ đi.
“Không...
không phải vậy, không phải vậy, nhất định là con tiện nhân này đã dụ dỗ Chiếu Nhi.”
Dù Lục phu nhân có cuống cuồng giải thích cũng không thể giữ những người đã ngoảnh đầu bước đi ở lại.
Bà căm phẫn xoay người, ánh mắt dõi theo Huệ di nương đang ở trên giường như muốn ăn luôn nàng ta.
“Con...
con tiện nhân nhà ngươi.”
Lục phu nhân như phát điên mà xông về phía trước, sau đó tóm lấy tóc của Huệ di nương rồi tát thật mạnh tay.
“Đánh chết con tiện nhân ngươi.
Ngươi...
ngươi rốt cuộc có thù oán sâu nặng gì với ta, lại muốn hại mẹ con ta như vậy?”
Lục phu nhân ngã ngồi trước giường khóc rống lên.
Chỉ trong một đêm từ khi cha của Chiếu Nhi mất, tất cả mọi người đều “giậu đổ bìm leo”
, cả nhà bọn họ dường như không còn chỗ đứng ở Đệ Ngũ gia nữa.
Mấy ngày nay, A Chiếu đều cắn răng ngấm ngầm chịu đựng, người làm mẹ là bà đều xem ở trong mắt, khổ ở trong lòng, thế nhưng tại sao bọn người đó vẫn không chịu buông tha cho họ, lại...
lại nhất định muốn đẩy con trai bà vào chỗ chết.
“Không, không phải ta, là...
là Chiếu thiếu gia đã cưỡng...
cưỡng bức ta, hu hu...”
Huệ di nương lui vào góc giường, nói một cách đáng thương.
Nàng ta quả thực chẳng hiểu gì cả, cũng không biết tại sao hôm nay bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng nên đã đi ngủ từ sớm rồi, nhưng không ngờ Chiếu thiếu gia lại mò vào phòng nàng ta.
Rõ ràng nàng ta có giãy dụa, rõ ràng nàng ta muốn hét lên, nhưng tay chân nàng ta lại như nhũn ra, ngay cả sức để kêu to cũng không có.
Một cô gái như nàng ta làm sao chống lại sức mạnh của một người đàn ông.
Hơn nữa, nàng ta cũng không biết Chiếu thiếu gia đã xảy ra chuyện gì, hai mắt hắn đáng sợ như thú hoang, tay bóp chặt cổ của nàng ta nên nếu nàng ta tiếp tục la hét, nói không chừng hắn đã bóp chết nàng ta rồi.
“Ngươi...
ngươi còn dám nói à, ta giết chết ngươi.”
Lục phu nhân xông lên phía trước bóp chặt cổ của Huệ di nương, ra sức rung lắc.
Đệ Ngũ Chiếu nhắm mắt, hai tay siết chặt lại, hắn thật không ngờ mình lại thua trên tay con tiện nhân Vương Phân kia.
Hắn muốn giết chết nàng ta.
… Đệ Ngũ Hạo mờ mịt nhìn Tiểu Lương Tử, rõ ràng là đang nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại phân tán không cách nào tập trung được.
Tiểu Lương Tử lo lắng đến luống cuống: “Thiếu...
thiếu gia, người không sao chứ? Thiếu gia, người đừng dọa tiểu nhân.”
Cả người Đệ Ngũ Chiếu mềm oặt đi.
Hắn ngồi thườn thượt dưới đất, ánh mắt trống rỗng nhưng đầy bi thương.
“Thiếu gia...
người đừng như thế.”
Tiểu Lương Tử muốn bước lên đỡ Đệ Ngũ Chiếu dậy, nhưng không biết tại sao chân hắn lại không nhấc lên nổi.
Thiếu gia nhà hắn thuần khiết như một tờ giấy trắng, chưa từng nhuốm lên bất kỳ màu sắc nào, nhưng lúc này, hắn biết trong lòng thiếu gia đang đau bao nhiêu, đang khổ bao nhiêu.
Lâm Duy Đường bước vào, khóe môi hắn cong lên nụ cười giễu cợt khi nhìn thấy dáng vẻ của Đệ Ngũ Chiếu.
Thế nhưng, hắn chỉ lướt qua trong nháy mắt, sau đó nhẹ nhàng ra lệnh: “Tiểu Lương Tử, ngươi lui xuống đi.”
Tiểu Lương Tử thoắt cái đứng dậy, hai tay nắm thành quả đấm muốn lớn tiếng chất vấn tại sao Lâm Duy Đường lại làm như vậy? Nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt khiến hắn không dám nhìn thẳng của Lâm Duy Đường, cả người Tiểu Lương Tử đều trở nên mềm nhũn.
Gương mặt không chút thay đổi của biểu thiếu gia có một sự nguy hiểm không nói thành lời khiến hắn vô thức cảm thấy sợ hãi, rất muốn tông cửa xông ra ngoài, nhưng hắn cũng không thể không quan tâm đến thiếu gia nhà mình được.
Ngay lúc Tiểu Lương Tử đang trong thế khó xử, giọng nói trống rỗng của Đệ Ngũ Hạo vang lên.
“Tiểu Lương Tử, ngươi ra ngoài đi.”
“Thiếu gia...”
Tiểu Lương Tử nhìn hắn âu lo.
“Ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với biểu thiếu gia.”
Đệ Ngũ Hạo không cảm xúc nói.
Tiểu Lương Tử mấp máy môi nhưng cũng đành phải lui xuống.
Lâm Duy Đường không coi ai ra gì mà tự tiện ngồi vào bàn.
Hắn lấy tách trà từ trong khay ra, sau đó tự rót tự uống, phảng phất như không nhìn thấy Đệ Ngũ Hạo thất lễ ngồi dài dưới đất đang chầm chậm đứng dậy.
Hai tay Đệ Ngũ Hạo nắm chặt đến mức rung lên răng rắc, trên trán nổi rõ gân xanh, hắn đau xót nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tại sao?”
Lâm Duy Đường ung dung nhìn về phía Đệ Ngũ Hạo, trong mắt hắn không chút ấm áp, khóe miệng lại nhếch lên: “Chuyện này chẳng phải rất tốt sao? Huynh đã diệt cỏ tận gốc người của lục phòng giúp đệ rồi.”
“Phân muội muội chết rồi, A Chiếu đã đánh nàng chết tươi, huynh biết rõ nhưng lại không ngăn cản, tại sao thế?”
Lâm Duy Đường bật cười: “Lẽ nào đệ thực sự muốn cưới nàng ta à?”
Trong thoáng chốc, cả người Đệ Ngũ Hạo trở nên cứng đờ: “Ý...
ý huynh là gì?”
Thấy bộ dạng của hắn, Lâm Duy Đường ưu nhã nâng tách trà lên uống: “Xem ra đệ vẫn chưa hiểu rõ.
A Hạo à, đệ có biết đệ là người như thế nào trong mắt huynh không? “ Sau đó, Lâm Duy Đường cười nhẹ, giương mắt lên nhìn Đệ Ngũ Hạo, đôi môi hắn khẽ mở ra: “Là người đáng thương, đáng buồn, đáng ghét, đáng hận nhưng lại không đáng xót.”
Đệ Ngũ Hạo ngơ ngác nhìn hắn, một dòng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền thẳng đến trái tim, khiến hắn chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
“Giữa đệ và Đệ Ngũ Chiếu, ta cũng không thể không thừa nhận, Đệ Ngũ Chiếu thích hợp với Đệ Ngũ gia hơn đệ nhiều.
Thế nhưng hết cách rồi, số phận của đệ tốt hơn hắn, lúc hắn liều mạng cố gắng muốn có được thì đệ chỉ đang chui rúc vào mai rùa của mình.
Nhưng đến cuối cùng, vẫn có người cưỡng ép nhét thứ đó vào tay của đệ.”