Ninh thị lãnh đạm nhìn ông ta, ánh mắt bà xa cách mà lạnh lùng.
Người đàn ông thấy bà ngồi bất động bèn tiến lên trước một bước, Ninh thị lập tức bật dậy.
Khóe miệng ông nở một nụ cười khổ, sau đó liền xoay người bước ra ngoài, khép cửa lại.
Bước ra từ phòng tắm, ông trở lại phòng bếp, nhóm lửa nấu cơm.
Sau khi nấu cơm xong xuôi, đầu tiên ông chuyển một chiếc bàn nhỏ dài đặt trước phiến đá, lại phủ thêm một lớp gấm trên bề mặt.
Sau đó, ông quay trở lại phòng tắm ôm Ninh thị đã tắm rửa sạch sẽ bước ra ngoài, rồi để bà ngồi trên phiến đá.
Kéo tấm vải lụa vắt trên cánh tay xuống, nhẹ nhàng lau khô tóc cho bà, thấp giọng nói: “Ngày mai không cho phép nàng gội đầu nữa, hôm qua nàng mới gội rồi mà.”
Qua một lúc, ông lại giải thích thêm: “Thân thể của nàng vẫn chưa hồi phục hẳn đâu!”
Ninh thị không lên tiếng, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước.
Giúp bà lau tóc xong, ông bưng thức ăn mình đích thân làm đưa cho bà, còn mình thì trở lại phòng tắm đổ nước tắm đi.
Cuối cùng, ông mang quần áo Ninh thị thay ra bỏ vào trong chiếc chậu bạc để cạnh giếng, rồi dùng nước giếng giặt sạch.
Ninh thị chậm rãi ăn từng muỗng nhỏ, cho dù ông ta có làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì bà đều coi như vô hình.
Đợi sau khi ông giặt xong quần áo, phơi từng cái một lên, ông mới đến bên cạnh Ninh Phi, vuốt ve mái tóc đã khô được một nửa của bà.
Sau đó, ông lấy ra một cây mộc trâm từ trong túi áo ngực, nhẹ nhàng cài lên đầu bà.
Mãi đến khi làm xong hết những việc này và thu xếp thỏa đáng những công việc khác xong, ông mới ngồi xuống phiến đá bên cạnh Ninh thị.
“Những người đuổi theo Thanh Sắc đều không theo kịp nó, chuyện này cũng nằm trong dự tính của ta.
Nếu nó đã không muốn thì đừng hòng ai theo nó được.”
Ninh thị không lên tiếng, ông cũng không chẳng để tâm mà cứ tự biên tự diễn thao thao bất tuyệt: “Thời gian thấm thoát thoi đưa, Thanh Sắc cũng sắp hai mươi tuổi rồi.”
“Nàng bảo Thanh Sắc đi tìm con dâu, ta cũng rất mong chờ, không biết nó sẽ đưa về nàng dâu như thế nào?”
“Haiz, cũng không biết chừng nào Thanh Sắc mới quay trở về.”
“Nàng thử nói xem, nó sẽ đi đâu?”
“À, ta nghĩ tên tiểu tử này nhất định là đến nước Sở rồi.”
“Xem ra, hai huynh đệ Sở Hồng và Sở Tuyệt có dã tâm cũng thực lớn, nhưng ta không hề lo lắng chút nào cả.”
“Nhìn nước Sở chiến sự khắp nơi hỗn loạn, lại khiến ta nhớ đến bản thân của nhiều năm trước.
Khi đó, ta cũng như Sở Hồng vậy, lúc nào cũng muốn khuấy đảo thiên hạ.”
“Nếu ta nói ta không lo lắng chút nào, chắc chắn nàng sẽ không tin.
Cũng đúng thôi, dù thế nào thì nước Chu cũng là tâm huyết của ta, bảo ta trơ mắt nhìn nước Chu đi đến con đường diệt vong, ta thực sự không cam lòng.”
“Người có năng lực chống đỡ tâm huyết này của ta chỉ có thể là Thanh Sắc.
Sau lần ngao du này, nếu như Thanh Sắc trở lại mà vẫn không cảm thấy hứng thú, thì nàng yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng nó.”
“Đến lúc đó, ta sẽ để nó cùng nàng trở về Phiêu Miễu Sơn, trải qua ngày tháng vô lo vô nghĩ, không tranh quyền thế.”
“Thật hoài niệm những tháng ngày chúng ta sống trên Phiêu Miễu Sơn.
Nàng nói xem, nếu như lúc đầu ta chọn ở lại, quên hết mọi chuyện trên thế gian hoặc là nếu lúc đó, ta không dẫn nàng rời đi thì sẽ ra sao? Có lẽ, chúng ta sẽ không dẫn đến cơ sự như ngày hôm nay.”
“Ta biết rõ, hết thảy đều do ta gieo gió gặt bão, thế nhưng thế gian này cũng không có thuốc hối hận, ta cũng không có cách nào để chúng ta trở lại như trước đây, một bước sai, rồi từng bước từng bước...”
Sau khi ăn xong, Ninh thị liền đặt chiếc bát không lên trên bàn làm phát ra một tiếng “cạch”
, cắt đứt những lời ông đang thao thao bất tuyệt tự nói tự nghe.
Chu Đế không lên tiếng nữa mà im lặng mang chiếc bát đến bên cạnh giếng rửa sạch sẽ, sau đó lại lặng lẽ đem vào trong bếp.
Đến khi ông từ trong bếp đi ra, liền nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ ngồi dưới gốc cây hạnh trầm tư ngắm nhìn bầu trời, Chu đế mấp máy môi, nhưng lại không nói lời nào, chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng rồi tiến lên bế Ninh thị trở lại phòng.
Để bà nằm ngay ngắn trên giường xong, ông cầm cuốn sách mới lấy xuống đặt vào trong tay bà, nhìn bà đầy quyến luyến.
Ông xoay người bước vào nội điện, men theo mật đạo mà rời đi.
Ninh thị cúi gằm mặt, từ nơi khoé mắt bà, hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi.
Tịch dương vô hạn hảo, chỉ thị cận hoàng hôn*.
(*) Tạm dịch: Bóng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn.
(Trích từ bài “Đăng lạc du nguyên”
của Lý Thương Ẩn đời Đường.) … Mặc dù hoàng hôn sắp điểm, nhưng người trên đường lớn tại Kinh thành nước Sở không những không ít đi, ngược lại lại càng đông hơn.
Khắp các tửu quán, trà lâu, kỹ phường* vô cùng náo nhiệt.
(*) Kỹ phường: giáo phường nơi cho những người làm nghề ca hát tạp kĩ diễn xiếc.
Xe liên của Sở Cửu Nhi không hề chạy thẳng ra đường lớn, mà trực tiếp rẽ đến Tả Tương Phủ.
Nghĩ tới dạo gần đây, ngay cả Nhã tỷ tỷ mà nàng cũng không quan tâm đến, trong lòng Sở Cửu Nhi cảm thấy rất áy náy.
Cho nên lần này, nàng đích thân đến Tả Tương Phủ chính là muốn thông báo với tất cả mọi người, Sở Cửu Nhi nàng vẫn là chỗ dựa của Nhã tỷ tỷ.
La Nhã Nhi dẫn theo La Kiếm đứng trước cửa Tả Tương Phủ nghênh đón.
Từ xa đã nhìn thấy xe liên đang gần tới, La Nhã Nhi rũ mắt.
Sứ thần nước Chu đã chính thức đưa ra đề nghị cầu thân với hoàng thượng.
Mặc dù, hoàng thượng vẫn chưa nhận lời nhưng những ai có mắt để nhìn đều có thể nhìn ra được, hoàng thượng đồng ý là lẽ tất nhiên.
Nhưng bởi còn kiêng dè sự phản đối của thái hậu nên tạm thời kéo dài thời gian.
Vì thái hậu phản đối việc để Cửu công chúa đi hòa thân.
Trong lòng La Nhã Nhi cũng có chút chần chừ không quyết.
Mặc dù, nàng có thể khẳng định thái hậu sẽ hết sức vui vẻ khi chuyện này thành công, nhưng nàng nhất định phải cân nhắc đến việc liệu La gia có thể chịu được cơn thịnh nộ của hoàng thượng hay không.
Nàng liếc nhìn La Kiếm, lại nhớ tới lời của gia gia, ánh mắt nàng trở nên kiên định.
Trong chuyện này lợi có hại có, nhưng tóm lại lợi nhiều hơn hại, vì vậy nàng không thể từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
“Đệ đệ, một lát nữa đệ đi cùng bảo vệ tỷ tỷ và công chúa đi dạo phố nhé.”
La Kiếm nhíu mày, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không cự tuyệt, bởi hắn không phải kẻ ngốc, hiển nhiên cũng hiểu được tâm tư tỷ tỷ.
Tỷ tỷ muốn Cửu công chúa được gả cho hắn, nhưng hắn thực sự không thích những người con gái kiêu căng tùy hứng như Cửu công chúa.
Người hắn thích là...
trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của một khuôn mặt thanh lệ.
La Kiếm rũ mắt, sự cay đắng chua chát trong miệng từ từ lan ra.
Trước kia, nàng từng có hôn ước với Vinh gia, hắn biết được thì rất thất vọng, tinh thần sa sút.
Hắn đành phải đem người mình thích chôn chặt trong lòng.
Về sau, nàng với Vinh gia giải trừ hôn ước, hắn rất vui mừng, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Nhưng gia gia cùng phụ thân lo lắng rằng, thái hậu có tâm tư muốn gả Cửu công chúa cho hắn, nên không đồng ý việc hắn đến Bạch gia cầu hôn.
Thật ra, hắn luôn cảm thấy bản thân và Cửu công chúa không thể đến với nhau được.
Bởi hắn thì không có chút tình cảm nào với Cửu công chúa, còn Cửu công chúa không hề quan tâm để ý đến hắn, như vậy hai người bọn họ sao có thể đến với nhau được? Cho nên ban đầu, dù trong lòng hắn biết rõ tâm tư của mọi người, nhưng cũng không hề sốt sắng.
Thứ nhất, nàng mới vừa từ hôn, không thể lại đính hôn nhanh như vậy được.
Thứ hai chính là hắn tin tưởng Cửu công chúa nhất định có thể giải quyết được chuyện này.
Hắn nghĩ không sai chút nào, bây giờ sứ thần nước Chu đã đến nước Sở để cầu thân với Cửu công chúa.
Nhưng mà...
cho dù nằm mơ hắn cũng không ngờ đến, nàng đột nhiên lại tham gia cuộc tuyển chọn mùa hạ, còn trở thành phi tử của hoàng thượng, hơn nữa vừa vào cung đã thành nhất phẩm Hiền phi.
Hai tỷ đệ La gia ai cũng đều có tâm sự riêng, nhưng sau khi cả hai nhìn rõ phía sau lưng Cửu công chúa còn một người nữa, hai người họ liền kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, bởi vì người đó là? “Thánh tăng?”
La Nhã Nhi kinh ngạc kêu lên.
La Kiếm nhíu mày, chuyện Cửu công chúa thích thánh tăng chẳng còn là điều bí mật, trong Kinh thành ai ai cũng biết.
Nhưng hắn không nghĩ tới việc sau khi nước Chu ra đề nghị cầu thân, nàng vẫn tùy hứng phóng túng như thế, quả thật không phụ danh xưng kiêu căng, ngang ngược của Sở Cửu Nhi nàng.