Sở Hồng ngồi xuống lại, ánh mắt quét qua người Bạch Sơ Nguyệt, sau đó dừng trên người Lam Vân.
Ánh mắt hắn nhìn Lam Vân thâm sâu khó lường, nhưng hắn lại không hề cất lời.
Lam Vân bị Sở Hồng nhìn chăm chú bằng ánh mắt thâm trầm khó đoán, nhưng nàng lại tỏ ra hết sức ung dung, thản nhiên đứng dậy nói với hắn: “A đi đà Phật.
Thưa bệ hạ, người ngồi trên ngôi vua cao quý này, cần nhớ kĩ câu: sai một li đi một dặm, lời đã nói ra như mũi tên đã bắn đi, khó mà thu lại được.”
Đôi mắt Sở Hồng sâu thẳm nhìn Lam Vân, cười haha đáp: “Thánh tăng Phật học tinh thông, không phụ sự cất nhắc của thánh tăng, trẫm nhớ kĩ rồi.”
Lam Vân nhẹ nhàng hành lễ, lại quay sang nói với Bạch Sơ Nguyệt rằng: “Thưa nương nương, Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu.
Nương nương người thử nói xem, không biết Chu chiêm bao là bướm hay bướm chiêm bao là Chu đây?”
Lúc này, Bạch Sơ Nguyệt mặt cắt không còn giọt máu nhưng nàng vẫn khẽ gật đầu với Lam Vân.
Có điều, nàng không trả lời câu hỏi của Lam Vân mà thay vào đó là một câu cảm tạ: “Bản cung đa tạ thánh tăng đã giải đáp khúc mắc.”
Đến lúc này, nàng cuối cùng cũng khẳng định được rằng, vị thánh tăng này là đắc đạo cao thâm Phật pháp tinh thông, có thể vì lẽ đó mà trong giấc mơ nàng không gặp được hắn, bởi vì hắn không phải là người thuộc hồng trần.
“Nương nương nếu đã có khúc mắc về “kỳ phi đồng nhất nhân, diệc phi lánh nhất nhân”
*, thì nhất định là một người có tuệ căn**.
Nếu như nương nương một lòng hướng Phật, tiểu tăng tin rằng nương nương chắc chắn sẽ giác ngộ được tất cả.
(*) Trích từ sách Phật pháp “Phật
- đà đích khải thị”
: ý chỉ ta của hôm nay và ta của ngày mai là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Tuy có cùng một thân xác là “ta”
nhưng “ta”
đã có sự vận động, thay đổi không ngừng về tâm hồn lẫn thể xác.
(**) Tuệ căn: chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh.
“Lời khen của thánh tăng, bản cung sẽ khắc ghi trong lòng.”
Lam Vân gật đầu với nàng, sau đó quay sang hành lễ với Sở Hồng
- người đang ngồi trên ghế không rõ đang suy nghĩ điều gì và nói: “Tiểu tăng xin cáo lui.”
“Đợi đã.”
Sở Hồng đột nhiên cất lời.
Sau đó, hắn quay sang nói với Bạch Sơ Nguyệt rằng: “Ái phi, nàng hồi cung trước đi.”
Bạch Sơ Nguyệt gật đầu đồng ý: “Vâng, thần thiếp xin cáo lui!”
Nàng quả thực cần yên tĩnh.
Đợi sau khi Bạch Sơ Nguyệt rời khỏi, trong lương đình hiện giờ chỉ còn lại hai người.
“Thánh tăng, ngồi xuống.”
Lam Vân lại ngồi an tọa trên ghế, chỉ nghe thấy mỗi tiếng mệnh lệnh của Sở Hồng vang lên: “Dâng trà.”
Tiểu Mạc Tử lập tức tiến vào, sau khi dâng trà lên cho hai người xong liền im lặng lui ra ngoài, trong đình giờ chỉ còn lại hai người.
Sở Hồng ung dung, chậm rãi nâng tách trà lên rồi uống một ngụm nhỏ, sau đó mới ngước mắt nhìn Lam Vân, ánh mắt đầy ẩn ý: “Trong lòng trẫm có một khúc mắc, muốn thỉnh cầu thánh tăng giải đáp.”
Lam Vân vừa mỉm cười vừa lần chuỗi tràng hạt trong tay: “Không biết bệ hạ có điều gì khúc mắc?”
“Cầu không được, buông không đành thì nên giải quyết như thế nào?”
Sở Hồng nhìn hắn chăm chú, cất giọng nhàn nhạt rồi lại bổ sung thêm một câu: “Trẫm muốn ám chỉ là người, chứ không phải là chuyện.”
Lam Vân khẽ nhíu mày.
“Sao vậy, thánh tăng Phật pháp uyên thâm, lại không lĩnh ngộ được một chữ tình này sao? Không có cách gì trả lời câu hỏi của trẫm?”
Lam Vân trầm tư trong giây lát, khẽ thở dài đáp: “Nếu như có được người này, thì bệ hạ phải từ bỏ tất cả mọi thứ hiện người đang có, bệ hạ có chấp nhận không?”
“...”
Sở Hồng ngây người.
Hồi lâu sau, Sở Hồng vẫn không lên tiếng.
Lam Vân mỉm cười: “Nếu đã biết rõ rằng cầu không được, chứng tỏ tình cảm này không thể có được, nếu đã không có được, thì hà tất cố chấp buông không đặng?”
Sở Hồng vẫn không hề lên tiếng, hắn dường như đang suy nghĩ, cũng có vẻ như đang thất thần.
“Bệ hạ chắc chắn hiểu rõ lời tiểu tăng muốn nói, tiểu tăng xin phép cáo từ.”
Lần này, Sở Hồng không hề ngăn hắn lại.
Lam Vân vừa bước ra khỏi Tàng Thư Các, bước chân đột nhiên khựng lại.
Theo sau chân nàng là Pháp Không đại sư, mí mắt ông giật liên tục liền lướt quanh một lượt, ông chẳng hề ngạc nhiên khi phát hiện thấy Sở Cửu Nhi đang phi như bay về phía họ.
“Lam Vân.”
“Lam Vân tham kiến công chúa.”
Lam Vân lễ chào nàng.
Sở Cửu Nhi bĩu môi, bất mãn đáp: “Ta không phải đã nói rồi sao, khi gặp ta, ngươi không cần đa lễ.”
“Tiểu tăng cáo từ.”
“Ta tiễn ngươi xuất cung.”
Sở Cửu Nhi thấy hắn chẳng để tâm đến sự bất mãn của nàng thì mặt bỗng sa sầm, nhưng rất nhanh liền vui tươi trở lại, bước nhanh lên trước sóng bước cùng hắn.
Lam Vân lạnh nhạt nở nụ cười.
Tuy đường trong cung rộng lớn, nhưng lại chẳng phải nhà nàng, nên việc nàng muốn xuất cung, công chúa có muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Lam Vân à, bây giờ trở về biệt viện, ngươi lại thiền định tiếp sao?”
Lam Vân gật đầu đáp: “Thiền là việc tiểu tăng phải tu luyện mỗi ngày.”
Sở Cửu Nhi chau mày: “Phật pháp của ngươi cao thâm như vậy rồi, còn cần gì tu thiền mỗi ngày nữa?”
“Phật pháp thiền tông rộng lớn biết bao, tiểu tăng tu luyện còn nông cạn, không dám lơ là.”
Sở Cửu Nhi thấy hắn trả lời nàng một cách rập khuôn và thận trọng như thế, trong lòng có chút chán nản.
Lúc nào cũng vậy, nàng tới Thưởng Nguyệt Biệt Viện tìm hắn, nếu hắn không tu thiền thì cũng gõ mõ, rõ ràng coi nàng như người vô hình mà.
“Thánh tăng nhận ta làm đồ đệ đi.”
Sở Cửu Nhi nói lí nhí, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, nhưng nàng vẫn kiên quyết nói ra.
Lam Vân nhìn nàng ta: “Công chúa có biết mình đang nói gì không?”
Ánh măt Sở Cửu Nhi dường như che giấu điều gì: “Hôm nay thượng triều, sứ thần nước Chu chính thức đưa ra đề nghị muốn cầu thân, nhưng ta không muốn gả sang nước Chu hòa thân, có chết cũng không.”
Lam Vân rũ mắt rồi cười thầm một tiếng, sự xuất hiện của nàng đối với Sở Cửu Nhi mà nói cũng chỉ là một ngòi nổ mà thôi.
Nàng lại muốn xem xem, liệu Sở Cửu Nhi có thể thay đổi số mệnh của chính mình hay không? Sở Cửu Nhi thấy hắn cụp mắt xuống, ánh mắt nàng liền lóe sáng lên.
Nàng không thể tiếp tục ngồi chờ bệ hạ được nữa, nàng không tin nước Chu có thể không màng đến chuyện khuê danh của Sở Cửu Nhi nàng bị mất hết sạch, nếu vậy liệu họ còn muốn lấy nàng về làm thái tử phi nữa hay không?...
Trước cổng hoàng cung.
“Công chúa, tiểu tăng xin cáo...”
Lam Vân chậm rãi ngước mắt nhìn Sở Cửu Nhi
- người vừa đột ngột tóm lấy cổ tay mình.
Sở Cửu Nhi nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại kiên định khó mà khước từ: “Bản cung lệnh cho ngươi, đưa bản cung đi dạo phố.”
Lam Vân nhíu mày, có điều đáy mắt lại không hề mang theo ý tức giận, vẫn rất bình tĩnh nhìn Sở Cửu Nhi.
Nhìn thấy cảnh này, tiểu thái giám đi theo tiễn thánh tăng xuất cung liền vội vã bước lên trước, cười mỉa nói: “Công chúa, nô tài tuân lệnh hoàng thượng tiễn thánh tăng...”
“Câm miệng! Bản công chúa chưa cho phép ngươi lên tiếng.”
Chiếc roi dài trong tay Sở Cửu Nhi vừa vung ra, mùi nguy hiểm liền ập tới.
Nàng liếc xéo Lam Vân: “Sao hả? Thánh tăng sợ đi cùng bản công chúa sẽ làm tổn hại đến thanh danh của mình sao?”
Lam Vân vẫn không hề lên tiếng.
“Hay là thánh tăng sợ ở cùng bản công chúa thì bản công chúa sẽ ăn thịt ngươi.”
Lam Vân chỉ mỉm cười.
Sở Cửu Nhi vốn đang giận dữ hét ầm lên nhưng khi nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng đột nhiên lại cảm thấy xấu hổ: “Ngươi cười cái gì, lẽ nào bản công chúa nói sai hay sao? Bản công chúa nói cho ngươi biết, ngươi đừng có ỷ vào việc bản công chúa thích ngươi mà ngươi có thể...”
“Công chúa, mời!”
“Không đếm xỉa gì đến bản công...
ngươi nói cái gì?”
Sở Cửu Nhi đột nhiên cứng họng, ngơ ngác mà nhìn hắn.
Lam Vân mỉm cười: “Không phải công chúa muốn tiểu tăng cùng người xuống phố sao?”
Sở Cửu Nhi sững sờ: “Ngươi quả thực muốn cùng ta xuống phố sao?”
Lam Vân chắp tay niệm: “A di đà Phật.
Nếu tiểu tăng một mực né tránh, thì làm sao có thể tháo giải được tâm ma của công chúa đây?”
Sau khi Lam Vân đồng ý đi dạo phố cùng Sở Cửu Nhi, cả người nàng cứ lâng lâng, bất cứ ai có mắt để nhìn thì đều có thể thấy tâm tình nàng hiện đang rất vui vẻ và vô cùng tốt.
Có điều, niềm vui này lại không thể kéo dài được lâu, ước chường chỉ dài khoảng mấy mươi bước chân thì đã bị phá vỡ triệt để.