Một vị thiếu niên khác cưỡi ngựa phi tới, hắn chỉ tay về phía trước cách nơi này không xa, cung kính nói: “Tam vị, trước mặt chính là Bắc Kiều Quan, các vị xem... có phải nên đưa ngân lượng cho ta rồi không?”
Sở Tuyệt lấy ra một túi ngân lượng trước ngực ném cho tên thiếu niên kia.
“Đa tạ, đa tạ...” Vị thiếu niên mở túi bạc ra, nhìn đến hoa cả mắt, nụ cười tươi rói đầy sự hài lòng và liên tục nói đa tạ.
Sở Hồng ghì dây cương quay đầu lại, hắn ta với phong thái ngạo nghễ, mạnh mẽ đang quan sát cảnh vật nổi bật trước mắt. Sau khi nhìn quang cảnh biên cương bao la, rộng lớn vô biên, cùng với hình ảnh mặt trời lặn đằng tây đỏ rực như lửa cực kì tráng lệ, hắn bỗng cảm thấy trong lòng đầy hào hứng.
Khoé miệng hắn cong lên rồi huých hai chân vào lưng ngựa, con ngựa sau khi nhận được chỉ thị của chủ nhân liền phi nước đại chạy thẳng về phía trước.
Hai người còn lại thấy vậy bèn thúc ngựa lao theo.
Thiếu niên cầm túi ngân lượng nhìn theo bóng dáng ba người họ đột ngột quất ngựa rồi lao vút đi cách hắn ngày một xa, trong lòng thầm nghĩ, quả thực lúc hắn quay trở về đất nước của mình, khí thế không giống như vậy.
Hắn đoán phong thái ngạo nghễ quất mã truy phong như thế này, thực sự quá hung hăng, không giống thương gia lắm.
Nhìn túi bạc trong tay, hắn vốn dĩ định kết giao bằng hữu với bọn họ, sau này bọn họ có quay lại nước Đại Nguyên thì hắn sẽ bớt cho chút bạc, nhân tiện giới thiệu vài mối làm ăn nhưng…
“Tiểu Mã Đầu, đang nhìn cái gì vậy?” Thấy hắn rời đoàn mãi chưa về, một vị trung niên cưỡi ngựa phi đến xem. Ông ta nhìn theo ánh mắt hắn thì liền thấy thân ảnh ba người cưỡi ngựa, vó ngựa cuốn bụi bay mịt mù, những hình ảnh này ông vốn dĩ đã thấy nhiều chẳng còn lạ lẫm gì, ông vỗ vai hắn nói: “Sau này ngươi thấy nhiều rồi sẽ biết, điều này rất bình thường.” Ngoài việc vận chuyện hàng hoá, bọn họ còn làm công việc dẫn đường, nhưng công việc dẫn đường càng lúc càng ít đi, vì bây giờ có quá nhiều đoàn thương gia.
Một trăm năm nay, nước Sở và nước Đại Nguyên chưa hề xảy ra đại chiến, thương nhân qua lại giữa các nước vì thế cũng nhiều lên.
Tiểu Mã Đầu vò đầu, cẩn trọng cất túi ngân lượng vào trước ngực, số bạc này đủ để gia đình họ sống một năm. Bây giờ, công việc dễ kiếm tiền như thế này ngày càng trở nên khó khăn.
…
Ba người họ đã đến dưới chân bức tường thành đứng sừng sững, trang nghiêm và vô cùng hùng dũng
“Là ai?” Lính gác thành bèn lên tiếng khi thấy hành tung bất thường của ba người lạ mặt đội nón rộng vành đang đứng trước thành.
Sở Tuyệt không nói lời nào mà chỉ lấy ra một lệnh bài, trên người hắn tỏa ra một luồng khí lạnh khiến người khác bất giác run sợ.
Sau khi nhìn rõ lệnh bài trong tay người bên dưới giơ lên, binh lính gác thành hết sức kinh ngạc, căng thẳng lắp bắp nói: “Là... là...”
Cổng thành mở rộng, người ngựa của cả ba cùng tiến vào bên trong thành. Lúc này, Sở Tuyệt tháo mũ xuống để lộ gương mặt không chút cảm xúc, phó tướng thủ thành sải bước dài tới cung kính hành lễ: “Mạt tướng tham kiến vương gia.”
Sở Tuyệt nhìn lướt qua xung quanh: “Mạnh Diên đang luyện binh?”
“Hồi bẩm vương gia, Mạnh tướng quân đã đi Phi Vân Sơn thao luyện quân lính mới, mạt tướng lập tức phái người đi bẩm...”
“Không cần, đi Phi Vân Sơn.”
“Rõ.” Phó tướng xoay người phi lên thân ngựa, nhận lệnh đến thao trường ở Phi Vân Sơn.
Cách Phi Vân Sơn còn khá xa, bọn họ đã nghe thấy những âm thanh rúng động lòng người nơi thao trường, xen lẫn tiếng trống trận và tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc. Ba người họ dừng ngựa trên một sườn dốc cách đó không xa, cùng nhìn xuống quang cảnh thiên quân vạn mã đông nghẹt dưới chân núi mênh mông, rộng lớn.
Cửu Nhi nhìn quang cảnh người ngựa đông nghẹt phía dưới, nàng ta chậm rãi kéo mũ che xuống, ánh mắt tràn đầy lòng kiêu hãnh. Trong khoảnh khắc đó, lòng nàng ta dường như cũng trở nên sôi sục, bởi trong đất nước Sở Thiên Hoàng Triều thì nàng - Sở Cửu Nhi chính là công chúa có thân phận cao quý nhất. Còn hai vị ca ca ruột thịt của nàng, một người là hoàng thượng đương nhiệm, người còn lại chính là Chiến Thần vương vừa nghe tên đã khiến tất cả mọi người kinh hồn bạt vía. Tâm tình bị kìm nén hơn hai tháng trời ở nước Đại Nguyên của nàng bỗng nhiên được giải tỏa.
Nguyên Vô Ưu vừa được phóng thích khỏi lãnh cung đã ra vẻ tự cao tự đại, kiêu căng, ngạo mạn nhưng vốn dĩ nàng ta không thể sánh nổi với Cửu Nhi nàng.
Đại tướng quân trấn thủ Bắc Kiều Quan đang luyện binh, sau khi được phó tướng đứng cạnh nhắc nhở, hắn liền lập tức quay đầu lại nhìn đoàn người đứng trên sườn dốc. Sau khi nhận ra, sắc mặt hắn trở nên mừng rỡ, liền giao lại cờ chỉ huy cho phó tướng kế bên rồi nhanh chóng phi ngựa hướng về phía sườn dốc.
Tại biên ải nước Sở, người mà trên dưới tướng quân cùng binh sĩ một lòng kính trọng tuyệt đối không phải hoàng thượng đương nhiệm, mà là Chiến Thần vương huynh đệ cùng một mẹ của hoàng thượng.
“Mạt tướng tham kiến vương gia.” Để biểu thị lòng kính trọng của mình, Mạnh Diên đã phi người xuống ngựa rồi quỳ một gối hành lễ.
Sở Tuyệt điềm nhiên gật đầu, chắp tay đầy cung kính với người đứng kế mình: “Hoàng thượng, có phải người muốn đến duyệt binh?”
Không chỉ riêng Mạnh Diên kinh ngạc, phó tướng dẫn đường cũng sững sờ, là hoàng thượng, hoàng thượng tại sao lại đích thân đến biên ải?
“Không cần.” Sở Hồng không hề tháo nón xuống, tuy nhiên uy nghi trong ngữ khí của hắn không hề thuyên giảm.
“Tham kiến hoàng thượng, ngọc hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
…
Tại phòng lớn Đệ Ngũ gia, Định Dương, nước Đại Nguyên.
Vương Phân ngẩn người nhìn người đàn ông trước mặt, một luồng khí lạnh chạy dọc từ gót chân luồn thẳng vào trái tim nàng, thân thể không tự chủ được mà toát mồ hôi lạnh, nàng bất lực lắc đầu: “Không...”
Nghe nàng ta nói không, Đệ Ngũ Chiếu nhướng mày rồi áp sát đầy nguy hiểm. Vương Phân bất giác lùi về sau, nhưng vẫn bị hắn giơ tay bóp chặt lấy cằm, hắn không hề thương hoa tiếc ngọc mà càng lúc siết càng chặt, tiến sát thì thầm vào tai nàng giống như tình nhân, nhưng lời nói ra phút chốc đã khiến sắc mặt nàng trở nên trắng bệch.
“Nếu như nàng không ngoan ngoãn hoàn thành việc này cho tốt thì tin ta đi, không những nàng mà ngay cả cha nương, lẫn huynh nàng cũng không thể sống nổi những ngày tháng còn lại. Muốn xử lý bọn chúng, chẳng qua chỉ cần một câu nói của ta là xong.”
Nhìn con người hung ác hại người như rắn độc không chớp mắt kia, Vương Phân không khống chế được mà run rẩy.
“Còn cần ta nhắc lại?” Đệ Ngũ Chiếu nheo mắt, lực tay lại tiếp tục tăng thêm.
Vương Phân không ngừng lắc đầu, nàng không muốn nghe những lời như vậy phát ra từ miệng hắn nữa.
“Sẽ ngoan ngoãn làm theo, đúng không?”
Vương Phân nhắm chặt mắt, gương mặt trắng bệnh cứng ngắc của nàng bỗng gật đầu.
Gương mặt Đệ Ngũ Chiếu dần dần dịu lại, hắn buông lỏng bàn tay đang bóp chặt cằm nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, thờ ơ nhắc lại: “Bổn thiếu gia cần những người ngoan ngoãn biết nghe lời, hiểu không?”
“... Dạ hiểu.” Giọng nói khô khốc, cứng ngắc của Vương Phân đáp lời, bàn tay trên mặt khiến nàng nghĩ tới cái lưỡi đỏ lòm đang lè ra của con rắn độc, cơ thể nàng không ngừng run rẩy.
Đệ Ngũ Chiếu rút tay về rồi nở nụ cười tà ác, hắn quan sát gương mặt sợ sệt của Vương Phân, nghĩ đến chuyện Đệ Ngũ Hạo sẽ đau lòng thương xót cô gái này, cả người hắn tràn đầy phấn khích. Đệ Ngũ Hạo cho rằng chỉ một Lâm Duy Đường giúp hắn ta bày mưu tính kế, hắn ta liền có thể ngồi lên vị trí gia chủ Đệ Ngũ gia? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nhắc đến tên Lâm Duy Đường, Đệ Ngũ Chiếu lạnh nhạt cười nhếch mép, một kẻ ngoại tộc mà dám nhúng tay vào việc của Đệ Ngũ, hắn quả thực đã biến bản thân mình thành hòn đá ngáng đường.
“Thưa thiếu gia, lão gia cho mời người.” Tiểu đồng kính cẩn cúi đầu nói.
“Ta biết rồi.” Đệ Ngũ Chiếu đáp lại lạnh nhạt. Sau khi chỉnh đốn lại y phục, hắn mới sải bước ra ngoài.