Nguyên Vô Ưu mỉm cười trả lời: “Đề phòng bất trắc, để được an toàn.”
Diệp Tuyết lấy làm lạ, câu trả lời kiểu gì vậy chứ?
Cố Lăng bước vào: “Công chúa.”
“Sao rồi?” Nguyên Vô Ưu ngẩng lên nhìn hắn hỏi thẳng.
Cố Lăng nhíu mày trả lời: “Ba đời tổ tiên của Dương gia đều trong sạch, sổ sách trong cửa hàng của Dương gia cũng đều rõ ràng, không hề có bất cứ khác thường nào, hơn nữa danh tiếng bên ngoài rất tốt, có thể nói chưa từng lừa gạt một ai. Ngoài ra, lão thái gia quá cố của Dương gia còn thích làm việc thiện, là người tốt nổi danh ở huyện Tề.”
Nguyên Vô Ưu hơi híp mắt, nếu Dương gia đã không có vấn đề ở mặt ngoài, vậy...
“Cố Lăng, ngươi hãy tiếp tục đi thăm dò sự việc, nhưng lần này sẽ đổi hướng khác, người hãy đi tìm hiểu những giai thoại bí mật có liên quan đến Dương gia, thậm chí một vài tin đồn nhỏ nhặt cũng không thể bỏ qua.”
Khóe miệng Cố Lăng co rút lại: “Vâng.” Nàng lại bảo một đấng nam nhi như hắn đi điều tra mấy thứ này sao?
Dõi theo bóng lưng có chút cứng đờ của Cố Lăng, Diệp Tuyết bật cười: “Công tử à, người lợi hại thật đó, vậy mà lại có thể bảo Cố đại ca đi thăm dò những chuyện này? Cố đại ca trông có vẻ không nguyện ý lắm nhỉ?”
Nụ cười của hắn nhanh chóng khựng lại trên mặt khi nghe câu tiếp theo của Nguyên Vô Ưu.
“Diệp Tuyết, ngươi cũng cùng đi với Cố Lăng đi.” Nếu như kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi, nàng phải nghĩ cách thu xếp cho Diệp Tuyết.
Cố Lăng kinh ngạc dừng bước quay đầu lại.
“Ta cũng đi à?” Diệp Tuyết há mồm chỉ vào mình.
Nguyên Vô Ưu quả quyết gật đầu: “Đúng vậy, ngươi cũng đi, học tập Cố đại ca ngươi nhiều hơn đi.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết.” Nguyên Vô Ưu lạnh giọng cắt ngang lời của Diệp Tuyết rồi nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Diệp Tuyết không dám đối mặt, hắn cúi đầu nói lẩm bẩm: “Ta biết rồi, đi thì đi thôi.”
Cố Lăng nhìn sâu vào mắt nàng rồi mỉm cười, cũng không lên tiếng, còn Diệp Tuyết thì uể oải theo sau lưng hắn.
Nguyên Vô Ưu nhìn bóng dáng dần khuất xa của hai người, suy tính trong lòng nàng lại thêm phần rõ ràng hơn. Một kế hoạch dù có kín kẽ tới đâu thì cuối cùng cũng sẽ để lại dấu vết, nếu có thể nghĩ ngay một kế sách hoặc thay đổi linh hoạt theo biến cố phát sinh thì sẽ thích hợp hơn là kế hoạch nàng đã vạch ra sẵn.
Cơ hội lần này rất tự nhiên, chân thật, lại càng có sức thuyết phục hơn so với những kế hoạch mà nàng dày công sắp xếp trước đây.
…
Liễu Man gắng gượng ngồi dậy trên giường, nhìn Liêu Thanh Vân đưa chén thuốc cho nàng, nàng khẽ nhíu mày khi ngửi thấy hương vị đắng chát khiến người ta buồn nôn ấy.
“Liễu cô nương, thuốc đắng dã tật.”
Liễu Man ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt nàng dần trở nên sáng rực, sau đó nàng gật đầu một cái thật mạnh rồi vươn tay nhận lấy chén thuốc, kiên trì uống hết.
Nàng là Liễu cô nương, nàng không phải Lạc Nhi, cho dù tất cả mọi người đều không tin, nhưng Liêu công tử vẫn tin tưởng nàng.
Liêu Thanh Vân cầm lấy chén thuốc đã được Liễu Man uống hết, hai ngày nay, thần sắc của Liễu Man đã bắt đầu có chuyển biến tốt.
“Qua hai ngày nữa, độc của cô sẽ được giải hết.” Đến khi đó, nàng sẽ có thể nói được như trước.
Liễu Man nghe vậy, mắt nàng như không dám tin mà nhìn hắn, tay cũng huơ huơ một cách kích động.
Nhắm mắt cũng có thể đoán được nàng muốn biểu đạt điều gì, Liêu Thanh Vân khẽ gật đầu, khích lệ nói: “Phải, không lừa cô đâu, uống thuốc thêm hai ngày nữa là chất độc trong cơ thể cô sẽ được loại bỏ hết, đương nhiên có thể mở miệng nói chuyện lại.”
Liễu Man nghe câu trả lời khẳng định của hắn, cuối cùng cũng tin tưởng, nàng xúc động che miệng mình lại rồi lẳng lặng rơi nước mắt.
Nàng vốn đã tuyệt vọng, là Liêu công tử giúp nàng nhìn thấy niềm hy vọng.
Tuy hắn chưa nói điều gì, nhưng lại gọi nàng là “Liễu cô nương”, mà không phải là Lạc Nhi.
Nàng là Liễu cô nương, là Liễu Man, Liêu công tử tin nàng.
Mà bây giờ, Liêu công tử còn bảo chỉ hai ngày nữa nàng sẽ nói chuyện được, nàng có thể chính miệng kể lại nỗi oan cùng sự thù hận trong lòng nàng.
Liêu Thanh Vân mỉm cười nhìn Liễu Man, nàng có được khát vọng muốn sống thì hắn đã yên tâm rồi.
Diệp Tuyết bước vào: “Liêu đại ca, người nhà họ Liễu đã đến, Liễu lão gia và Liễu phu nhân đã đích thân đến đây.”
Vừa nghe tin này, Liễu Man vừa mừng vừa sợ mà mở to mắt, phút chốc lại trở nên đau khổ bởi dáng vẻ bây giờ của nàng, dù có đứng trước mặt cha thì e rằng cha nàng cũng không thể nhận ra nàng, hơn nữa... không chỉ không nhận ra, mà còn sẽ căm ghét nàng.
Liêu Thanh Vân khẽ nhíu mày nhìn Liễu Man: “Ta nghĩ hiện tại cô vẫn không nên gặp phụ mẫu của mình, đợi hai ngày nữa đến khi cô có thể mở miệng nói chuyện, chúng ta tự nhiên sẽ sắp xếp cho cô gặp họ.”
Liễu Man khổ sở cúi đầu, im lặng một lúc lâu mới gật nhè nhẹ.
Màn đêm dần buông xuống, Nguyên Vô Ưu vừa mới đi ngủ thì Tiểu Hoa Tử đã vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt hắn hớt ha hớt hải, Ngọc Châu thấy vậy cũng thầm kinh ngạc trong lòng, vội nghênh đón rồi thấp giọng nói: “Chủ tử vừa ngủ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Hoa Tử nói nhỏ bên tai Ngọc Châu, gương mặt nàng biến sắc.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Giọng Nguyên Vô Ưu truyền ra từ phía trong màn che.
Ngọc Châu trầm giọng nói: “Chủ tử... Liễu... Liễu Man chết rồi.”
Trong màn che, Nguyên Vô Ưu im lặng một lúc rồi mới nói: “Thay y phục.”
Trong gian phòng nơi Liễu Man ở, Cố Lăng và Diệp Tuyết đều nhìn về Liêu Thanh Vân với sắc mặt nghiêm trọng, Liêu Thanh Vân thì đang nhíu chặt mày, nét mặt tối sầm lại.
Cố Lăng bước lên khẽ vỗ vào vai hắn: “Thanh Vân, huynh đừng tự trách.”
“Thế nào?” Nguyên Vô Ưu dẫn theo Mộc Vũ, Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử đi vào.
Thấy nàng đã đến, Liêu Thanh Vân tiến lên một bước rồi áy náy nói: “Thanh Vân đã phụ lòng mong mỏi của công chúa.”
Lo sợ nàng sẽ trách tội Thanh Vân, Cố Lăng vội nói: “Thực ra, chuyện này cũng không thể trách Thanh Vân, là nàng ta một lòng tìm chết.” Quả thực, nàng ta đã phụ lòng bọn họ cực khổ đào nàng từ trong mộ ra, khiến hắn rất thất vọng.
Nguyên Vô Ưu cau mày: “Là tự sát sao?”
Ánh mắt Liêu Thanh Vân lạnh lùng: “Đúng là nàng tự mình đâm vào tường mà chết, nhưng... tuyệt đối không phải tự sát.” Hôm ấy, ở đại sảnh của Dương gia, Liễu Man bởi vì vô cùng tuyệt vọng nên mới muốn tìm chết. Nhưng hai ngày nay, không ai hiểu rõ nàng ta hơn hắn, Liễu Man đã một lần nữa dấy lên hy vọng sống, nàng ta còn muốn gặp mặt cha của mình, còn muốn kể lại oan tình oán hận, làm sao bỗng nhiên lại tự tìm cái chết được?
“Cái gì?” Cố Lăng kinh ngạc, là chính mình tự đâm tường mà chết nhưng lại không phải tự sát, thế cũng có nghĩa là Liễu Man bị uy hiếp ép buộc phải tự tử.
Mộc Vũ nhíu mày: “Không thể nào, trong sân canh giữ nghiêm ngặt, ngoài chúng ta ra, không một ai có thể thuận lợi đi vào đây.”
Liêu Thanh Vân bất chợt nhìn Diệp Tuyết bằng ánh mắt sắc bén.
Diệp Tuyết bị Liêu Thanh Vân nhìn đến ngây ngẩn cả người, thì thào hỏi: “Liêu đại ca?”
Cố Lăng khẽ híp mắt, đột nhiên nói: “Cả ngày hôm nay, Diệp Tuyết luôn đi theo ta, đến chiều tối chúng ta mới trở lại.”
Mộc Vũ dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn cũng quan sát Diệp Tuyết bằng ánh mắt sắc bén.
Liêu Thanh Vân chậm rãi nói: “Diệp Tuyết đã đến đây lúc giờ Mùi.”
Diệp Tuyết nhảy dựng lên, vội vã nói: “Hôm nay, đệ không có đến đây đâu, công tử bảo đệ đi theo Cố đại ca ra ngoài làm việc mà, không tin thì huynh hỏi công tử, hỏi Cố đại ca đi.”
Nguyên Vô Ưu nhắm mắt trong chốc lát rồi mới mở ra: “Mộc Vũ, nếu một người muốn dịch dung thành Diệp Tuyết thì có cách nào hay không?”
Mộc Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thuật dịch dung trước giờ chỉ nghe đồn trong giang hồ, rất ít ai thực sự được nhìn thấy.”