Tiểu Hoa Tử gật đầu: “Mộc hộ vệ đúng là đã nói như vậy.”
Ngọc Châu nghĩ ngợi một hồi, liền lên tiếng khuyên nhủ: “Chủ tử, hay là chúng ta đi xem thử? Mấy hôm nay người ngồi xe ngựa suốt, xuống đi bộ một chút sẽ rất tốt cho sức khỏe.”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Nếu vậy hãy đi xem thử xem sao.”
Ánh mắt Tiểu Hoa Tử sáng rỡ, vui vẻ nói: “Dạ, nếu vậy nô tài sẽ bảo Mộc hộ vệ sắp xếp ngay.”
Thấy nàng có hứng thú đi xem thành Ngọc Đường Hoa, Liêu Thanh Vân cùng Cố Lăng cũng có chút hào hứng.
Nhìn sắc trời âm u, dự báo giông bão sắp kéo đến, Cố Lăng hơi cân nhắc, sợ rằng nàng bị mắc mưa nên có chút chần chừ nói: “Trời có thể sẽ mưa.”
Nguyên Vô Ưu nở nụ cười: “Không sao, cho dù có bị mắc mưa, cũng không dễ đổ bệnh được. Nhưng nếu chẳng may đổ bệnh thật, không phải đã có Thanh Vân y thuật cao minh ở đây rồi sao?”
Liêu Thanh Vân cẩn thận suy xét: “Những lời công tử nói cũng có lí, mấy ngày nay công tử đều phải gấp rút lên đường, ra ngoài tản bộ một chút cũng là chuyện tốt.”
Cố Lăng nghe vậy, cũng không có ý kiến gì thêm.
Rừng hoa ngọc lan so với vườn mai Lâm Yến của Lâm gia khi xưa cũng khá giống nhau, duy chỉ có một sự khác biệt đó chính là vườn mai chỉ tiếp đón những tiểu thư, công tử, quan lại quyền quý chốn Kinh thành, còn hội hoa ngọc lan thì thoải mái hơn, chỉ cần có hứng thú thì ai ai cũng có thể vào, không hề có quy định hạn chế về thân phận khách tham quan.
Dưới nền trời xám xịt, xe ngựa dừng lại trước một cánh rừng hoa ngọc lan trắng đầy tráng lệ.
Thân cây to lớn vững chãi, cành cây thì thưa thớt cứng cáp, trên từng cành có hàng vạn nhụy hoa tựa như mây như tuyết, cánh hoa nhu mì, thuôn dài, hẹp ở hai đầu, ở giữa rộng mà lồi. Trên những cánh hoa trắng tinh khiết vẫn còn đọng lại những hạt sương óng ánh, hương thơm thanh khiết lan tỏa trong không khí, hương hoa theo gió len lỏi vào tận mọi ngóc ngách tâm hồn của con người. Đây quả thực là bảo vật được ông trời dùng những viên bạch ngọc thuần khiết nhất chạm khắc nên.
“Hương thơm thoang thoảng dễ chịu, cảnh vật tráng lệ hùng vĩ, xứng danh Ngọc Vườn Quỳnh Lâm (*).” Cố Lăng xuống ngựa liền lên tiếng tán dương, rừng hoa ngọc lan này không hề thua kém so với lễ hội hoa mai của Lâm gia ngày ấy.
(*) Ngọc Vườn Quỳnh Lâm: khu rừng hoa ngọc lan xinh đẹp như một viên ngọc quý.
Liêu Thanh Vân lạnh nhạt nói: “Ngọc lan trắng trước mắt chúng ta có một nét đẹp tự nhiên của đất trời.” Nhìn cánh rừng hoa ngọc lan này, hắn cũng nhớ đến lễ hội hoa mai ở Lâm Phủ, bản chất của mai là một loài hoa tượng trưng cho sự thanh cao, nhưng lại bị người ta lợi dụng, đánh mất đi bản chất vốn có của nó.
Nguyên Vô Ưu tuy mặc nam trang nhưng vẫn để mạng che, khi nghe hai người phía sau bàn luận, khóe miệng nàng khẽ cong lên.
Mộc Vũ vẫn luôn giống như người vô hình theo sau Nguyên Vô Ưu.
Có lẽ bởi vì sắc trời âm u như sắp đổ mưa nên du khách không nhiều, nhưng vẫn có hai ba người kết thành từng nhóm nhỏ, trong đó có rất nhiều văn nhân và thư sinh.
Nguyên Vô Ưu dạo bước trong rừng hoa ngọc lan trắng, tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ. Giống như lời Liêu Thanh Vân nói, khu rừng hoa này có một nét đẹp tự nhiên của đất trời, là vì... nó được ban cho sự tự do để tồn tại ở nơi đây.
“Mộc Vũ, đi nghe ngóng một chút, rừng ngọc lan này là do ai trồng?” Rõ ràng có người đã dốc sức trồng trọt săn sóc, chủ nhân trồng nên cánh rừng này đã trao cho nó sự tự do, khiến cho nó ngày càng đẹp đẽ, rạng rỡ. Chính vì thế, nàng khá tò mò không biết ai là người đã bỏ ra nhiều tâm huyết để chăm chút cho cả khu rừng ngọc lan bao la thế này, nhưng lại không hề ích kỉ chiếm giữ cho riêng mình.
“Rõ.” Mộc Vũ cung kính lui xuống.
Nguyên Vô Ưu ngồi xuống chiếc bàn đá phía trước, chìa tay thể hiện ý mời Cố Lăng và Liêu Thanh Vân cùng ngồi xuống.
Cả hai liền ngồi xuống không chút chậm trễ, Tiểu Hoa Tử cũng từ trên xe ngựa bưng trà đến.
“Vừa uống trà, vừa thưởng hoa ở rừng ngọc lan trắng hương thơm thanh khiết mê đắm lòng người này, quả thực là một việc tao nhã.” Cố Lăng nói.
Liêu Thanh Vân mỉm cười, trước giờ hắn không có nhã hứng với những chuyện thế này, nhưng hôm nay vì có Vô Ưu ở đây, hắn dường như bỗng trở nên phấn khích.
Mộc Vũ nhanh chóng quay về.
“Bẩm chủ tử, rừng ngọc lan này là do Diệp lão gia trồng nên. Trước đây là huyện lệnh của huyện Bạch Lan - Diệp đại nhân, nay ông đã lui về ẩn cư.”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Diệp đại nhân này vậy mà lại là một người phong nhã.”
Mộc Vũ chần chừ, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó hắn mới dám đem những gì điều tra được bẩm báo lại: “Chủ tử, cháu của Diệp đại nhân - Diệp Tuyết... bị kết án, qua mùa thu sẽ bị chém đầu.”
Cố Lăng và Liêu Thanh Vân đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mộc Vũ.
Nguyên Vô Ưu trầm mặc một lúc mới bình tĩnh hỏi: “Phạm tội gì?”
Mộc Vũ cau mày đáp: “Diệp Tuyết giết con trai độc nhất của Xương quận vương - Nguyên Minh Viễn.”
Liêu Thanh Vân chau mày, thẳng thắn hỏi: “Tại sao Diệp Tuyết lại giết con trai của quận vương?” Mộc Vũ liếc qua Nguyên Vô Ưu, đáp: “Nguyên Minh Viễn cưỡng đoạt dân nữ, hắn sai người giết chết cha mẹ và huynh trưởng của cô nương đó, thái độ hung hăn tàn ác, Diệp Tuyết thì trẻ người non dạ, gặp chuyện bất bình liền không nhịn được, lỡ tay đánh chết Nguyên Minh Viễn.”
Nguyên Vô Ưu bật dậy, sau đó thong thả sải bước trong rừng ngọc lan, mọi người đều theo sau cô.
“Chao ôi... nhìn cánh rừng ngọc lan này, ta bỗng nhớ đến Diệp đại... Diệp lão gia.” Trong số ba bốn thư sinh đi cùng nhau, một chàng trai trẻ mặc đồ trắng khẽ than lên một tiếng.
Những người khác đều liếc nhìn hắn, sau đó lại nhìn cánh rừng ngọc lan trắng, cũng thầm than thở.
“Dân thì không đấu với quan, quan cũng không tranh quyền với hoàng đế. Diệp lão gia xưa kia là quan phụ mẫu, một tay lập nên nơi này với bao chiến tích vẻ vang, sau đó, lui về ẩn cư tại huyện Bạch Lan. Thế nhưng, người con trai duy nhất lại mất sớm, Diệp gia chỉ còn lại Diệp thiếu gia là con cháu duy nhất của gia tộc mà thôi. Diệp thiếu gia thật tội nghiệp, vậy mà lại phải đền mạng cho Nguyên Minh Viễn mặt người dạ thú, ông trời quả không có mắt.”
“Đúng là vậy, trước hết khoan bàn đến chuyện chốn xa xôi heo hút cách xa hoàng đế này, cho dù là hoàng đế có biết được cũng không hề quan tâm đâu.” Một thư sinh khác cũng lên tiếng than trách.
“Thôi được rồi, hai vị đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng, chẳng may đến được tai Xương Quận Vương, lúc ấy chúng ta không gánh được hậu quả đâu.” Thấy Nguyên Vô Ưu đang đi qua, hai người khác vội vã dùng mắt ra hiệu nhắc nhở hai vị bằng hữu đang cảm thấy bất bình thay cho Diệp gia.
“Nào, nào, chúng ta uống rượu thôi.”
Hai người kia liền nhìn về phía Nguyên Vô Ưu đang đi tới, âm thầm quan sát và đánh giá nàng.
Họ không thấy rõ khuôn mặt vị thiếu niên kia bởi bị khuất sau tấm mạng che, nhưng với dáng dấp nhỏ bé thon gầy, họ có thể phỏng đoán được rằng tuổi vẫn còn nhỏ. Hơn nữa, tôi tớ phía sau mặt mày cũng thật thanh tú, nữ tì kia lại càng thêm nhã nhặn xinh đẹp.
Trong đoàn người đi sau vị thiếu niên ấy, người khiến hắn chú ý nhất chính là nam tử trẻ tuổi mặc trường bào viền đen, khôi ngô tuấn tú, đẹp như một viên ngọc tỏa sáng rực rỡ.
Sánh vai với hắn là một nam tử mặc trường bào xanh lam tuấn lãng phong trần.
Người còn lại tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng lại có đôi mắt tuyệt đẹp, vô cùng nổi bật.
Trong bốn vị thư sinh thì có một người can đảm đứng dậy, hướng đến vị thiếu niên đeo mạng che - hiện rõ là người có địa vị cao nhất trong số họ, chắp tay bắt chuyện: “Các vị công tử đây nhìn có vẻ không giống người địa phương ở nơi này?”
Cố Lăng nhẹ nhàng chắp tay đáp lại: “Vô tình đi ngang qua huyện Bạch Lan, nghe nói ở đây có một khu rừng ngọc lan trắng rất nổi tiếng, hôm nay mới có dịp đến đây thưởng thức, chỉ là ông trời dường như không chiều lòng người.”
“Đúng là tiết trời không được tốt, cánh rừng ngọc lan này đích thực chính là cảnh đẹp trứ danh của huyện Bạch Lan, thật đáng tiếc làm sao...”
Cố Lăng suy nghĩ một hồi lâu, liền hỏi: “Khi nãy tại hạ có nghe được các vị đàm luận, cánh rừng lan trắng này có phải là do Diệp đại nhân một tay ươm trồng? Tại hạ rất tò mò, không biết các vị đây có thể kể cho tại hạ nghe chuyện về Diệp đại nhân hay không? Còn có vài vị nhắc đến tiểu thiếu gia Diệp Tuyết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”