- Tướng quân, đã tìm ra nơi ở của Lạc Bình An. Kim quốc cũng đã cho thuyền ra khơi.
- Nói Vịnh Khanh dẫn hai vạn quân đến trước đón đầu, chỉ dàn trận không đánh. Kim quốc không dám manh động với chúng ta đâu.
“Rừng trúc phía tây kinh thành, ta đợi nàng.”
Gấp tờ giấy đưa cho Lục Nga, dặn nàng:
- Đưa tận tay Lạc Bình An.
Lục Nga nhận lệnh rời đi. Ta đi vào phòng thay võ phục, Kính Thiên đột nhiên nói với ta:
- A Dương, thà rằng nàng nạp Hàn Niệm Chi làm phu thị.
Ta nhìn hắn:
- Nói linh tinh cái gì?
Kính Thiên nhìn ta, tròng mắt ảm đạm:
- Nàng vui là được rồi.
Ta chau mày:
- Đã nói là không có! Ngươi phát điên cái gì?
Nói rồi đi thẳng ra ngoài, cưỡi Huyết Tử đến rừng trúc phía tây, nơi ta thường luyện võ. Lục Nga chạy ngay phía sau.
***
Nhảy xuống ngựa, ta nói với Lục Nga:
- Để bốn người đưa Hàn Niệm Chi đến đây. Chuẩn bị xe ngựa và y phục để hắn về Kim quốc.
- Tướng quân, còn chuyện người đã hứa thì sao?
- Hứa gì?
- Với Hoàng hậu Kim quốc…
Ta cười nhìn Lục Nga:
- Ta có hứa gì với nàng? Ta chỉ cầm bản đồ rồi đi. Tai nào của ngươi nghe ta hứa hẹn?
Lục Nga hơi ngẩn ra, sau đó mới lui xuống.
Hứa hẹn? Một nữ nhân bị đố kị che mắt có tư cách nói điều kiện với ta? Vì một nam nhân mà không ngần ngại giết huynh trưởng mình. Nói chuyện với nàng chính là hạ thấp thân phận ta. Còn muốn ta giúp nàng? Mơ tưởng!
***
Ta thong thả đi vào rừng. Lá trúc xào xạc trên đầu, vài tia nắng hiếm hoi chiếu xuống mặt đất tạo nên những khoảng không mơ hồ, sáng tối đang xen. Ngày đẹp cho một trận đấu.
Một người áo đỏ tươi nổi bật giữa rừng trúc xanh ngắt. Nàng chỉ đi một mình. Gương mặt xinh đẹp, mắt hạnh lạnh lùng nhìn ta, roi dài nắm chặt trong tay. Hai chúng ta hôm nay đều mặc áo đỏ tươi nhưng khí chất mỗi người một khác. Nàng nói với ta:
- Người đâu?
- Đánh thắng ta rồi nói tiếp.
Ta rút kiếm tấn công, nàng lùi lại không giao đấu. Ta chau mày nhìn nàng:
- Ngươi muốn thế nào?
Lạc Bình An dùng tay nghịch nghịch cây roi, giọng nàng không độ ấm:
- Ngươi làm nhiều việc như vậy chỉ vì trận đấu này?
Muốn nói chuyện trước rồi đánh sau? Phiền phức!
Ta miễn cưỡng gật đầu:
- Ngươi còn nợ ta một trận đấu công bằng. Lần trước ngươi thắng vì có Hàn Niệm Chi giúp, lần này thì không nói trước được đâu.
Nàng cười:
- Trận đấu này ngươi đã chờ năm năm, chờ thêm vài năm nữa thì có là gì? Nhất định phải là thời điểm này?
- Ta không có nhiều kiên nhẫn!
Lạc Bình An cụp mắt xuống, nàng nói:
- Ta có thể dùng thực lực thật của mình đấu với ngươi một trận công bằng. Nhưng đổi lại, ta muốn một lời hứa từ ngươi.
Hứa? Nàng muốn ta hứa gì?
Ta cười khẩy:
- Ngươi đã ở đây còn muốn nói điều kiện với ta. Tự tin như vậy?
Nàng nhìn ta mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm:
- Ngươi nghĩ ta có thể tới đây mà không chút chuẩn bị nào ư, Phượng Dương?
Nàng đã làm gì?
Ta đương nhiên không tin nàng thật thà tới đây. Nàng đang giấu cái gì?
Lạc Bình An tự mình giành lấy ngôi vị hoàng đế đương nhiên không thể là một người đơn giản. Khinh thường nàng nhất định chỉ chuốc thêm phiền phức cho Nghi quốc. Mà ta, chỉ muốn một trận chiến công bằng.
- Ngươi muốn gì?
Lạc Bình An hơi thở dài, nàng nói:
- Chỉ một lời hứa của ngươi. Trận chiến này, bất luận ai thắng ai bại đều không liên quan đến Niệm Chi, ta hy vọng ngươi có thể thả huynh ấy đi.
Ta cứ nghĩ nàng sẽ ra điều kiện gì ghê gớm, không nghĩ chỉ là an toàn của Hàn Niệm Chi. Nếu nàng thích Hàn Niệm Chi như vậy ta cũng không keo kiệt với nàng.
- Thả hắn về Kim quốc hay Trường Hạp quốc?
Gương mặt Lạc Bình An hơi đổi nhưng vẫn giữ được nụ cười:
- Huynh ấy có chân, đến đâu tuỳ tâm nguyện.
Ta tuỳ tiện ngồi xuống đám lá trúc khô, rút thanh đoản kiếm ra lau:
- Nếu ta không đồng ý? Ngươi đang ở đây, tính mạng ngươi cũng nằm trong tay ta! Tại sao ta lại phải đồng ý trao đổi với ngươi chứ? Cả hai ngươi, tính mạng đều nằm trong tay ta. Một câu nói của ta cũng khiến hai ngươi để đầu lại Nghi quốc, ngươi lại ở đây nói điều kiện với ta. Có nực cười không?
Lạc Bình An ngồi xuống đối diện ta, ánh mắt nàng lấp lánh:
- Ừm… Ngươi nghĩ kỹ chưa? Nếu ngươi thỉnh cầu, ta có thể ở lại Nghi quốc chơi vài ngày. Dù sao ở Trường Hạp quốc lâu cũng chán rồi.
Nàng ở lại Nghi quốc thì Hạ Cẩm chắc cũng để đầu lại Trường Hạp quốc. Phượng Âm nhất định nổi điên với ta. Nàng lại đang mang thai, nói không chừng lại sinh non giống Thiên nhi...
Lạc Bình An mỉm cười với ta:
- Ngươi muốn một trận đấu công bằng, ta muốn an toàn của Niệm Chi. Có gì xung đột mà ngươi lại rối rắm như thế?
Hừ! Dù không muốn thừa nhận nhưng nàng nói đúng. Tuy nhiên, ta không muốn xuống ngựa thế này. Rất không có khí thế!
Liếc mắt xuống ngực của nàng, ta cười khẩy:
- Hoá ra ngực của ngươi cũng to như vậy!
Ta thích thú nhìn gương mặt của Lạc Bình An cứng lại. Thục nữ vẫn mãi là thục nữ! Gặp lưu manh cũng chỉ có thể nuốt giận vào lòng thôi.
Lạc Bình An nở nụ cười nửa miệng, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói lạnh lùng:
- Chúng ta đến đây đấu kiếm chứ không phải bàn luận. Bắt đầu thôi!
Lời chưa dứt thì roi trong tay đã như thần long lao đến. Ta lùi lại nhưng vẫn bị roi quất trúng đùi, rách một mảng da lớn.
Thích thú làm ta quên đi đau đớn. Võ công của Lạc Bình An quả thật không kém ta. Tốc độ, lực đạo, độ chuẩn xác đều ngang ngửa. Đánh như vậy mới sảng khoái chứ.
Vẫn giống như lần trước nàng ra đòn thường tránh chỗ hiểm. Cứ đánh thế này, nhất định sẽ thua ta.
Ta gạt roi của nàng qua một bên, nhân lúc sơ hở mà đưa một kiếm vào vùng bụng. Nàng nhận ra, đưa roi ra tấn công nhưng không kịp. Mắt thấy chiến thắng gần kề đột nhiên một trận choáng váng xuất hiện, tay ta chậm hẳn. Trên lưng đau nhói, ngực cũng bị đánh một chưởng. Ta bị bức lùi lại sau, chống kiếm quỳ xuống mới giữ được không ngã.
- Tướng quân?
Lục Nga chạy tới đỡ ta. Trong rừng trúc cũng xuất hiện những người mặc áo đen, là thân binh của ta. Họ bao vây Lạc Bình An và người của nàng vào giữa, hai bên đều đang tuốt kiếm. Ta phất tay với Lục Nga, nuốt búng máu vào bụng, nói với Lạc Bình An trước mặt:
- Ngươi thắng rồi, đi đi!
Ta dựa vào Lục Nga, bước tránh qua một bên. Phía sau có một chiếc xe ngựa, Hàn Niệm Chi đang lo lắng nhìn về phía này. Lạc Bình An hơi ngỡ ngàng nhưng vẫn bước qua bên đó. Khi qua trước mặt ta, nàng hơi dừng lại:
- Trận này, ta không tính là thắng được. Chúng ta hoà nhau!
Ta bật cười.
Thua là thua! Lý do có là gì thì vẫn là thua.
Nhìn xe ngựa đi xa dần, ta có chút bất lực, cuối cùng vẫn không thể thắng. Bụng đột nhiên co thắt, ta không nhịn được mà nhổ ra một búng máu, trước khi ngất còn kịp nghe Lục Nga hét gọi mình.