Hôm sau, ta gọi Khả Vinh, Diệp lão và Lão Ông cùng vào doanh trướng bàn chuyện. Đặt “Định quốc kiếm” lên bàn, là trang của Phượng Trinh công chúa, ta để ba người đọc. Lão Ông đọc xong, đưa cho Diệp lão, nói với ta:
- Vậy muốn phá giải Biển Cấm phải mở được trận đồ này?
Ta gật đầu, không trả lời.
Diệp lão đọc xong, đưa qua cho Khả Vinh, tư lự:
- Ở Biển Cấm, không đơn giản chỉ có trận đồ này.
Ta nhìn qua, lão nói tiếp:
- Trận đồ của ta không giống trận này, chỉ có vài phần tương tự nhưng cách phá giải lại không giống.
Ta thở dài. Quả thật không đơn giản chỉ có trận đồ này.
Khả Vinh trả sách lại cho ta, nói:
- Đây là trận đồ mở, đã lập vài trăm năm trước, không giống cũng là bình thường thôi.
Ta nhìn hắn, có chút hy vọng. Lão Ông hỏi:
- Ý là sao?
Khả Vinh hơi vuốt cằm:
- Biển Cấm luôn có dòng nước chảy qua, mỗi năm sẽ khiến trận đồ bị dịch chuyển một chút, vô tình đã tạo thành một trận đồ khác, nhỏ hơn.
Ta chau mày:
- Nói rõ một chút.
Hắn thở dài:
- Tướng quân, bây giờ ta không nói rõ được. Có thể cho ta mượn trận đồ này về, cùng vài người nữa nghiên cứu, sau đó sẽ nói cụ thể hơn.
Ta lắc đầu:
- Ngươi lấy bút vẽ lại trận đồ. Sách này không cho ngươi cầm đi được.
- Vâng.
Khả Vinh lấy giấy và mực, bắt đầu sao chép trận đồ. Ta quay sang hỏi Diệp lão:
- Ngươi lấy được sách không?
Lão chuyển ánh mắt từ Khả Vinh sang nhìn ta, gật đầu:
- Đã lấy được. Tướng quân có muốn đọc không?
Ta lắc đầu:
- Không cần. Từ nay ngươi cùng Khả Vinh nghiên cứu Biển Cấm, có việc trực tiếp nói với hắn, không cần thông qua ta.
- Vâng.
Lão cúi đầu nhận lệnh, Khả Vinh hơi ngước lên. Ta nhìn qua, hắn lại chăm chú cúi xuống sao chép trận đồ. Ta hỏi:
- Bảo ngươi cho người thiết kế cảng biển, thế nào rồi?
Khả Vinh ngẩng đầu lên, nhìn qua Lão Ông. Ta theo mắt hắn nhìn sang Lão Ông đang im lặng, lão tư lự nói:
- Đã vẽ xong ba bản, ta định đưa cho Tướng quân xem cần chỉnh lý cái gì không?
Nói rồi rút từ trong ngực ra ba bản vẽ, bước đến chỗ ta trải ra bàn.
Ba bản đồ vẽ khá chi tiết nhưng ta nhìn không hiểu lắm. Lão Ông ở bên cạnh, chỉ vào từng bản vẽ:
- Cái này sẽ dùng cây làm thành trì, bắt đầu từ cửa biển đến tận chân núi phía nam, cùng với ngọn núi bao bọc toàn bộ Hoả Hương vào giữa. Như vậy sẽ an toàn hơn nếu bị tấn công hoặc có bão nhưng cần rất nhiều gỗ và nhân lực, thời gian làm cũng mất hơn mười năm. Bản này là vẽ cửa cảng biển và bố trí Hoả Hương. Chúng ta chia Hoả Hương làm hai khu chính, một là dân cư, còn lại là doanh trại. Trong doanh chia làm bốn khu: nơi đóng quân, đậu thuyền, luyện binh và nuôi ngựa. Còn bản này vẽ khu chợ sẽ là nơi giao thương giữa các nước, chia đều làm ba khu cho mỗi nước. Nếu để họ trộn lẫn vào nhau rất dễ gây xung đột và chúng ta khó kiểm soát.
Ta tư lự nhìn ba bản vẽ trải trên bàn, vuốt cằm:
- Nếu vậy cần rất nhiều cây. Ở đâu cho đủ?
Riêng tường thành bao bọc cũng tốn không ít cây. Hơn nữa phải là cây lâu năm, thân gỗ chắc mới có thể chịu đựng được gió sương, bão táp, còn có nước biển quanh năm bao bọc. Chặt hết rừng ở Hoả Hương liệu đã đủ làm cổng vào chưa mà nghĩ đến cả một bức tường?
Khả Vinh bên kia đặt bút xuống, đến nói với ta:
- Chuyện này ta đã tìm ra một giải pháp nhưng nói ở đây không rõ ràng. Tướng quân cùng ta đến chỗ thử nghiệm sẽ rõ.
Ta gật đầu cùng hắn đến Từ Tập doanh, nơi chế tạo vũ khí, chiến thuyền của Thuỷ Tịnh quân.
Từ Tập doanh mới được thành lập cách đây vài năm, tách từ nhiều lộ của Thuỷ Tịnh quân, chủ yếu xuất thân là công tử trong Hoả Hương, được học hành từ nhỏ. Nói ngắn gọn chính là một doanh chứa toàn quân sư, không ra chiến trận, chỉ cải tiến binh khí, chiến thuyền, lập trận trận đồ, nghiên cứu cách hành quân. Nông cụ, thuyền chài ngư dân cũng được làm ở Từ Tập doanh. Binh lính trong doanh không nhiều, chỉ có một vạn quân, hết một nửa là thợ lành nghề chuyên về vũ khí và chiến thuyền, một số ít thì cải tiến nông cụ, thuyền đánh cá cho ngư dân.
Từ Tập doanh có ít người nhưng chiếm một khu rộng trong Thuỷ Tịnh quân, chia thành nhiều khoảnh nhỏ, ai cũng bận rộn với việc riêng của mình. Có vài kẻ túm tụm lại cùng nhìn vào một bản vẽ, người ngồi rèn kiếm, chỗ thử cung tên. Nơi đóng chiến thuyền là bận rộn nhất, tiếng búa vang lên rền rã, những binh sĩ cởi trần, mướt mồ hôi dưới cái nắng oi ả của Hoả Hương.
- Tướng quân, hướng này.
Ta bước sau Khả Vinh đến một khoảng đất rộng, trống không. Ở giữa trơ trọi một bức tường bằng gỗ rộng hơn tám bước chân, cao hơn đầu người. Phía trước mười bước chân để sẵn một nỏ bắn tên thường lắp trên chiến thuyền. Tên đã lắp sẵn, nỏ cũng được kéo căng, sẵn sàng bắn vào bức tường bất cứ lúc nào. Khác ở chỗ đầu mũi tên không lắp sắt bọc đầu mà chỉ là đầu tên bị vót tù. Bên dưới cũng để sẵn mười mũi tên không đầu xếp thành một đống lớn bên cạnh.
Hai mươi binh sĩ bước tới, thân trên cởi trần, cánh tay săn chắc nâu sậm ướt đẫm mồ hôi, lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Khả Vinh mỉm cười nói với ta:
- Tướng quân, xem nhé.
Hắn quay sang ra hiệu, một binh sĩ cầm kiếm chém đứt dây chằng nỏ.
Vút.
Rầm.
Cánh cung bật ra, mũi tên xé gió lao về phía bước tường, đập mạnh vào rồi rơi xuống. Bức tường vẫn đứng im không di chuyển.
Mỗi phát bắn của nỏ có thể xé đứt da của thuỷ quái ngoài hai trăm bước. Ở cự ly gần, có thể xuyên thủng cả một con Bội Sâm trưởng thành, bắn vỡ đôi một chiến thuyền nhưng bức tường này lại không sao!?
Ta nhìn sang Khả Vinh, hắn cười như con hồ ly, ra dấu cho ta im lặng.
Ba người nhấc một mũi tên khác lên, lắp vào trong nỏ. Mười hai người khác bắt đầu kéo cung, móc dây vào cột chằng, giữ nỏ ở tư thế giương cung, sẵn sàng bắn.
Vút.
Rầm.
Một mũi tên khác lại bắn tới, đúng vào vị trí mũi tên cũ, nó cũng rớt xuống, bức tường vẫn y nguyên.
Mũi tên thứ mười, chỗ bị mũi tên bắn trúng vỡ đi một mảng, vừa đúng kích thước của đầu mũi tên.
Ta đến bên bức tường, quan sát thật kỹ.
Độ dày chỉ bằng một bàn tay của ta, mỏng hơn lớp vỏ chiến thuyền bây giờ một nửa. Màu sắc gỗ không đều, xếp xen kẽ. Có ba lớp xếp chồng lên nhau. Là Khả Vinh đan gỗ lại với nhau sao?
Ta nhìn sang Khả Vinh, hắn đang chỉ huy binh lính mang nỏ đi. Thấy ta nhìn, hắn chạy qua, hồ hởi nói:
- Thế nào? Tướng quân, không tệ đúng không?
- Ngươi đan gỗ vào nhau?
Khả Vinh gãi mũi, hơi ngượng ngùng:
- Còn tưởng người nhìn không ra.
Hắn hít một hơi sâu, nói tiếp:
- Phải. Bức tường này được đan bởi ba loại gỗ khác nhau theo một đường đan nhất định, thay đổi tuỳ mức độ. Sau đó lấy nhựa cây trộn với đất bùn, thêm mùn lá cây trét lên, lại thêm một lớp gỗ bên ngoài, mới có một bức tường thế này. Người cũng thấy rồi, nó chắc hơn gỗ thông thường, cũng chịu đựng tốt hơn. Muốn phá vỡ liên kết thì cần mười mũi tên giống thế này cùng bắn vào một điểm, nhưng chuyện này rất khó xảy ra. Nếu dùng làm tường thành, sẽ giảm số cây chúng ta phải chặt, cũng không cần tốn hết mười năm.
Ta và hắn đi vào một doanh trướng, bên trong không có ai. Ngồi lên chính vị, ta hỏi Khả Vinh:
- Ba loại cây ngươi nói là gì? Ở Hoả Hương có không?
Hắn gật đầu:
- Tùng tử, nghệ xương, tần gai, nhựa cây cỏ nhám, mùn cây sao. Đều là những cây thông dụng, ở Hoả Hương khá nhiều. Nếu thiếu có thể trồng thêm, những cây này đều là cây ngắn ngày, tùng tử và nghệ xương cần hai năm tuổi, cũng không lâu lắm. Trên mười ba đảo hình như rất nhiều. Nếu thiếu có thể nói Tuyết Tùng trồng mà.
Ta chau mày:
- Tuyết Tùng trồng bốn cây đó rồi Thuỷ Tịnh quân ăn cái gì?
Khả Vinh cười với ta, không nói.
- Chuyện này ngươi cho người tiến hành đi, bắt đầu xây thành bao quanh trước.
- Vâng.
- Trận đồ đó, nhanh chóng nghiên cứu xong. Bốn ngày nữa ta muốn có lời giải thích rõ ràng.
- Vâng.