Thêm nửa tháng đi đường, sóng yên biển lặng. Chúng ta an toàn cập bến ở Hoả Hương. Linh Lung ra đón, đứng cạnh nàng còn có Phượng Ngoã.
Ta bước xuống thuyền, Phượng Ngoã đến nói với ta:
- Phượng Dương, phía Nam xảy ra biến cố, Diệp tộc làm phản. Ta với Quốc sư cố gắng giữ thế cục mới chỉ ngăn chặn phiến quân ở Tử Hương tộc.
Ta gật đầu nói với nàng:
- Ta có hai vạn quân đóng ở đó, bây giờ ta lập tức lên đường. Ngươi hộ tống Phượng Âm về kinh thành đi.
Phượng Ngoã gật đầu, ta cùng vài người đổi ngựa, chuẩn bị ít lương khô hướng Tử Hương chạy đi, Linh Lung đi cùng với ta.
Chạy được hai canh giờ, chúng ta nghỉ ngơi. Ta hỏi Linh Lung:
- Hai tháng nay, Hoả Hương thế nào?
Nàng nói:
- Trong quân không có gì thay đổi. Trưởng thành mới bình trị Hoả Hương so với Ngô quân sư trước kia cũng không kém hơn bao nhiêu.
- Kinh thành thì sao? Bọn Diễm Trúc có chuyện gì không?
- Thế lực của chúng ta bị chèn ép đến kiệt quệ, thậm chí…
Linh Lung nghẹn ngào, ta nhìn nàng:
- Thế nào?
- Diễm Trúc nàng…
Ta chau mày, cảm giác không hay chút nào.
Linh Lung nói tiếp:
- Không biết thế nào, Diễm Trúc có một đêm bị trọng thương trở về, không kịp nói gì đã…
Tay ta vô thức siết chặt, kiềm nén cơn giận bốc dần lên đầu, hỏi Linh Lung:
- Nàng đi đâu?
Linh Lung lắc đầu:
- Không ai biết cả. Trước đó cũng không thấy Diễm Trúc nói gì.
Diễm Trúc theo ta ra chiến trường hơn ba năm, tính cách cẩn trọng lại đa nghi, võ công cũng không tồi. Là điều gì khiến nàng im lặng, thậm chí di ngôn cũng không kịp để lại?
- Tướng quân?
Khả Vinh đứng trước mặt ta. Chuyện của Diễm Trúc đành gác lại phía sau. Ta hỏi Khả Vinh:
- Tử Hương tộc thế nào?
- Không ổn lắm. Bị cô lập hơn hai mươi ngày rồi. Còn bao nhiêu người chúng ta đều không biết.
Thực chiến trên bộ ta không giỏi lắm, trước kia luôn có Ngô Thanh bày mưu sẵn, bây giờ không có hắn thật có chút không quen.
Ta thở dài, tựa đầu vào thân cây, ra lệnh:
- Tạm thời đừng vọng động, đợi ta đến xem tình hình đã.
Đến Tử Hương tộc đã là chuyện của mười ngày sau, binh lính hai bên vẫn đang giằng co. Thuỷ chiến luôn là tốc chiến tốc thắng, không giống với đất liền, có thể nghi binh.
- Bên trong có bao nhiêu địch?
- Bẩm Tướng quân, có khoảng hai chục ngàn binh lính.
Tử Hương toàn tộc chỉ có bốn ngàn người nhưng lại chứa được tới hai chục ngàn binh lính? Không tệ chút nào.
- Chúng ta có bao nhiêu người?
- Mười ngàn.
Nhìn những ngọn núi bao bọc Tử Hương tộc, ta nói:
- Cung thủ có thể bắn từ đỉnh núi không?
- Chỉ có khoảng hai trăm người đủ lực tay thôi.
Ta gật đầu:
- Tối nay bắn tên lửa vào thành.
- Vậy những người dân?
Ta nhìn Khả Vinh, hắn im lặng lui xuống. Chiến tranh mà nghĩ nhiều như vậy có thể chiến thắng sao?
Đêm đó Tử Hương trở thành một ngọn đuốc lớn, toàn tộc chỉ còn sống sót năm trăm người.
Thừa thắng, ta mang quân bình định phía nam, đồ sát Hưng Thành, đất phong của Phượng Ngưng. Mất hơn một tháng, phiến quân bị tuyệt diệt. Ta quay lại Kinh thành.
Phượng Âm đón ta bằng một trận nộ hoả, nàng quăng tất cả những thứ vớ được vào người ta, mắng:
- Tỷ đang làm cái gì? Đồ thành? Giết người? Phượng Dương, tỷ muốn ta tức chết phải không? Tỷ không nhận được thánh chỉ của ta sao? Tỷ thậm chí còn giết người mang thư? Tỷ muốn phản rồi đúng không?
Ta muốn nổi nóng nhưng nhìn cái bụng to bự của nàng, ta nhịn!
Phượng Âm mắng ta suốt hai canh giờ, thậm chí còn không thèm nghỉ ngơi. Nhìn nàng ai nói đang mang thai sắp sinh nở chứ?
Phượng Ngoã gặp ta ở bên ngoài, nàng cười với ta:
- Mừng ngươi đã về.
Ta liếc nàng, cáu:
- Trông ta giống đang muốn chúc mừng sao?
Bực bội vượt qua nàng. Phượng Ngoã thở dài. Ta không quan tâm.
Quay lại Thiên Viên Các, ta ra lệnh cho Kính Thiên:
- Lôi hết những cọc ngầm của Phong Nghị và những người khác ra, giết sạch đi.
Ta tức giận. Không phải vì Phượng Âm mắng mà thế lực của ta ở kinh thành hoàn toàn bị cô lập, thậm chí Trúc Diễm đã chết. Dù không biết ai làm nhưng cơn giận này không xả, ta không mang họ Phượng. Ta muốn bọn chúng biết, Phượng Dương ta còn ngày nào, không có kẻ nào được phép ức hiếp người của ta.
Kính Thiên chần chừ nhìn ta, muốn nói gì đó. Ta tức giận:
- Thế nào? Lệnh của ta cũng không thèm nghe?
Kính Thiên hành lễ lui ra, ta tức giận ngồi xuống ghế. Nhớ lại những gì Gia Nghị nói sáng nay, hận không thể một đao giết chết Phong Nghị. Không có ta ở kinh thành, hắn ngang nhiên chèn ép Gia Nghị, thậm chí giam lỏng nàng trong Thiên Viên các. Quá nửa người của ta trong Hoàng cung cũng bị hắn nhổ tận gốc, thậm chí một số quan lại trên triều cũng bị hắn ép về quê. Cái chết của Trúc Diễm hẳn cũng có liên quan tới hắn? Nếu phải, dù hắn là Phượng quân ta cũng chặt cái đầu đó xuống.
Những cung nhân được giải ra giữa viện của Thiên Viên các, quỳ một hàng hai mươi người.
Khá lắm!
Chiếm hơn một nửa cung nhân rồi. Từ tỳ nữ thân cận đến kẻ quét rác, tất cả đều là cọc ngầm của Phong Nghị.
Bọn họ hoang mang nhìn ta, trong mắt chứa toàn sợ hãi.
Ta rút kiếm, đâm mạnh vào đám cung nhân. Từng người từng người gục xuống, máu đỏ bắn lên váy ướt đẫm. Những cung nhân đứng nhìn, có kẻ chịu không nổi đã ngất xỉu.
- Phượng Dương!
Giọng của Phượng Âm vang lên, nghiêm khắc giận dữ.
Ta dừng kiếm nhìn nàng nặng nề đi tới đây, phía sau còn có Phong Nghị và Kim Thuyền.
Phượng Âm thở hổn hển trước mặt ta, nàng nói:
- Tỷ đây là làm cho ta xem sao? Ta mắng tỷ vài câu, tỷ lại đi giết cung nhân thị uy với ta?
Ta ngạc nhiên nhìn Phượng Âm, nàng nghĩ cái gì vậy?
- Không phải!
- Vậy hành động này giải thích thế nào?
Ta liếc nhìn Phong Nghị phía sau Phượng Âm, hắn bình tĩnh nhìn ta, trong mắt là một mảng đen tĩnh mịch.
Giương kiếm lên, đâm vào tỳ nữ cuối cùng, mắt ta không rời khỏi Phong Nghị, trầm giọng:
- Thiên Viên các không cần kẻ hai lòng.
- Tỷ…
Phượng Âm tức giận chỉ tay vào ta. Đột nhiên nàng ôm bụng thở hổn hển, gương mặt trắng bệch. Ta giật mình nhìn Phượng Âm ngồi dần xuống, mồ hôi tuôn đầy đầu.
- Hoàng thượng?
- Nương tử…
Phong Nghị và Kim Thuyền cùng lúc đỡ Phượng Âm, ta bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết phải làm thế nào.
- Nhanh, đưa Hoàng thượng vào trong. Ngươi đi gọi Thái y, còn ngươi nhanh đi kêu bà mụ đến đây.
Kính Thiên kéo ta qua bên cạnh, nhanh chóng phân phó cung nhân.
Bà mụ? Phượng Âm sắp sinh sao? Nhưng chưa đến ngày mà!
Ta ngờ nghệch nhìn mọi người bận rộn.
Phượng Âm sắp sinh!
Nàng sinh non!
Là tại ta sao?
Kính Thiên đứng cạnh ta. Hắn ôm ta vào lòng, không nói gì cả.
- A Dương, đến giờ thay thuốc rồi.
Kính Thiên nói bên tai. Nhìn hắn, ta mới nhớ lưng ta bị thương chưa lành, phải đi thay băng. Nhưng, Phượng Âm còn trong đó, ta không yên tâm.
- Chút nữa đã.
Mặt trời lặn, mặt trăng nhô lên. Bên trong ngoài những tiếng rên đứt quãng thì chẳng còn gì.
Mặt trời lại nhô lên một lần nữa, bên trong vọng ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, giống tiếng mèo kêu. Rất nhỏ nhưng rõ ràng.
Ta nhìn về phía cửa, chờ đợi.
Một nữ nhân mập đi ra, gương mặt rạng rỡ:
- Là một hoàng tử.
Ta gạt bà ta ra, đi nhanh vào. Một bàn tay ngăn ta lại, Kính Thiên nhìn ta lắc đầu. Mụ mập lúc nãy giọng the thé:
- Tướng quân, người sát khí quá nặng, âm khí quá nhiều. Nếu đi vào, không tốt cho tiểu hoàng tử và hoàng thượng đâu.
Ta nghiến răng.
Âm khí quá nhiều?
- Để ta giúp ngươi thành âm khí luôn.
Tay nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị rút ra, mắt vẫn nhìn mụ mập đáng ghét.
- Hoàng thượng thế nào?
Phong Nghị trầm giọng hỏi. Bà ta run giọng:
- Hồi Phượng quân, hoàng thượng không sao. Nghỉ ngơi thoả đáng sẽ ổn thôi.
Kính Thiên giữ chặt lại, ngăn ta giết nữ nhân không biết điều kia. Hắn nói:
- Hoàng thượng mới sinh, đừng kích động nàng nữa.
Ta giật mình.
Thở dài, nhìn vào căn phòng đóng kín cửa. Không biết Phượng Âm thế nào rồi.