Trở về Hoả Hương được vài ngày, Trọng Đình đến gặp ta, hắn nói:
- Nghe nói Tướng quân muốn vượt biển Cấm sao?
Ta nhìn hắn, gật đầu:
- Đó là lý do ta để ngươi sống. Nếu ngươi không muốn đi, bốn trăm mạng người trên đảo cũng không cần giữ lại nữa.
Gương mặt hắn tái nhợt, không nói gì nữa mà lui ra. Ta thấy Linh Lung đứng phía xa nhìn về hướng này. Thật ngu ngốc! Trực tiếp tới cầu thân, có ta ở đây hắn dám từ chối sao? Phó tướng của ta hết kẻ này đến kẻ khác đều ngu ngốc, nhu nhược như vậy. Uổng công ra chiến trường bao năm.
- Tướng quân, nên uống thuốc rồi.
Ta quay đầu nhìn Lưu Hoà phía sau, nói:
- Thuốc gì nữa?
Nàng cúi đầu, từ tốn nói với ta:
- Là thuốc bổ. Bệnh căn của tướng quân…
Ta khoát tay không cho nàng nói nữa, Kính Thiên từ bên ngoài đi vào. Đây là lần đầu tiên từ khi đi đánh đảo Chân Mây trở về, hắn tới tìm ta.
- Tướng quân.
Kính Thiên hành lễ với ta.
Ta đưa tay lấy chén thuốc trên khay của Lưu Hoà, uống một hơi, ra hiệu cho nàng ra ngoài. Uống một ngụm trà cho nhạt bớt vị đắng, ta hỏi Kính Thiên:
- Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?
- Điệp Nhã quản gia mới tuyển thêm hai mươi người. Ta định để họ ở viện phía Nam, không biết ý tướng quân thế nào?
Ta không hiểu nhìn Kính Thiên:
- Chuyện thêm người hầu ta cũng phải quản sao? Làm gì mà tới hai mươi người?
Kính Thiên mờ mịt nhìn ta. Ta thở dài, nói lớn:
- Tiểu Trư, kêu Điệp Nhã tới đây.
Tiếng bước chân của Tiểu Trư chạy bình bịch ngoài sân, ta nói với Kính Thiên:
- Ngươi cũng ngồi xuống đi, đừng đứng mãi thế.
Kính Thiên ngồi xuống, ta quan sát hắn. Gương mặt có vẻ tái nhợt, không lẽ hắn bị bệnh? Thật ra Kính Thiên cũng không phải là yếu đuối, cơ thể cũng săn chắc nhưng lại trắng quá, nên có vẻ nhợt nhạt, yếu ớt. Dù không thuộc loại xinh đẹp, anh tuấn nhưng cũng không đến nỗi khó nhìn, kỳ lạ là càng nhìn càng thấy thuận mắt.
- Tướng quân, người tìm ta?
Điệp Nhã đến kéo ánh mắt của ta ra khỏi Kính Thiên. Ta hỏi nàng:
- Chúng ta cần thêm người hầu làm gì? Hơn nữa tới hai mươi người?
Điệp Nhã nhìn ta, cười:
- Sắp có chuyện vui mà, phải sửa chữa phòng ốc này, may thêm y phục này, đóng giường mới này…
Ta ngắt lời nàng:
- Ai sắp thành thân sao? Là Tiểu Trư hả?
Không đúng, nếu là Tiểu Trư thì chỉ cần chuẩn bị sính lễ và vải đỏ treo cổng thôi, cần gì đóng giường mới. Không lẽ là Linh Lung? Nhưng hôm qua nàng ấy không nói gì với ta mà?
Điệp Nhã nhìn ta, ý cười đầy mắt:
- Đương nhiên là tướng quân người rồi.
Ta ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi:
- Ta? Thành thân với ai?
Điệp Nhã khiển trách nhìn ta, nàng đánh ý về phía Kính Thiên, ta ngạc nhiên nhìn nàng. Điệp Nhã ra hiệu, ta đành bảo Kính Thiên:
- Ngươi ra ngoài trước, chuyện hậu viện sau này ngươi tự quyết đi, không cần tìm ta đâu.
Kính Thiên lui ra, Điệp Nhã nhanh chóng tới đánh vai ta một cái, mắng:
- Cái đồ vô lại này.
Ta mờ mịt nhìn nàng:
- Làm sao thế? Tự nhiên lại đánh ta.
Điệp Nhã càng tức giận hơn:
- Sao người có thể vô trách nhiệm như thế? Kính công tử bỏ kinh thành theo người đến Hoả Hương, chịu cực khổ không ít mà một danh phận người cũng không cho người ta? Không lẽ muốn công tử ấy cứ như bây giờ? Chủ không ra chủ, người hầu cũng không phải? Người còn vô trách nhiệm hơn nữa được không?
Ta ngơ ngác nhìn Điệp Nhã, oan ức nói:
- Hắn có thánh chỉ của Mẫu hoàng, so với Ngô Thanh hay Bạch Triển đã có thân phận hơn rồi. Còn thân phận gì nữa?
Điệp Nhã tiếp tục đánh ta, mắng:
- Đó là ở kinh thành biết, nhưng ở Hoả Hương này có ai biết công tử ấy? Người còn dám nói không cần thân phận nữa hả?
Ta ngạc nhiên nhìn Điệp Nhã:
- Hồi thu nạp Ngô Thanh với Bạch Triển, tỷ cũng đâu bắt ta làm hôn lễ chứ?
Điệp Nhã nổi giận hơn lúc nãy, nàng mắng ta:
- Bạch Triển với Ngô Thanh giống lần này sao? Hai người đó là người tuỳ tiện mang về, cả quân doanh đều biết họ là thuộc hạ chứ không phải phu thị của người. Nhưng lần này thì khác, Kính công tử là người Hoàng Thượng ban cho, nói thế nào người cũng nên cho công tử ấy một danh phận, không lẽ cứ mờ ám mà đi theo người như thế?
- Ngô Thanh và Bạch Triển cũng mờ ám theo ta mà.
Điệp Nhã hít một hơi sâu, nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên eo ra, vung mạnh về phía ta. Ta xoay người né tránh, nói:
- Tỷ làm cái gì vậy? Sao đột nhiên muốn ta cho Kính Thiên danh phận chứ?
Điệp Nhã chống kiếm xuống bàn, áp sát ta, hỏi:
- Ta hỏi người, sự trong sạch của Kính công tử, không phải người nên chịu trách nhiệm sao?
Sự trong sạch? Chịu trách nhiệm?
Ta mờ mịt nhìn Điệp Nhã, sự trong sạch của Kính Thiên sao ta phải chịu trách nhiệm?
Điệp Nhã nghiến răng nói:
- Không phải người đã hợp phòng với Kính công tử rồi sao?
Máu nóng của ta bốc lên, kẻ nào dám nói ta với Kính Thiên đã hợp phòng?
Điệp Nhã tiếp tục nói:
- Lão Ông nói ngay đêm đầu tiên người về đến Hoàng Cung đã chung phòng với Kính công tử, có đúng không?
Đêm đầu tiên về hoàng cung à?
Ta ngập ngừng:
- Phải, có chung phòng nhưng…
Nhưng chỉ hỏi chuyện xảy ra trong hoàng cung suốt mười năm ta vắng mặt thôi, cả đêm đó có được ngủ chút nào đâu. Sáng hôm sau ta phải đến phòng Ngô Thanh ngủ mà.
Điệp Nhã đánh vai ta, mắng:
- Người kinh thành không giống người Hoả Hương chúng ta, chỉ cần chung phòng một đêm là coi như là mất trong sạch rồi, huống chi Kính công tử ở trong cung mười năm, luật lệ đương nhiên nghiêm khắc. Hơn nữa, công tử ấy đợi người hơn mười năm, một hôn lễ người cũng keo kiệt với người ta sao? Không nói với người nữa, ta phải đi chuẩn bị đây, nhớ là ngày mai tổ chức hôn lễ đấy nhé.
Nói rồi nàng ấy đi như một cơn gió, ta thở dài. Ít nhất cũng phải hỏi xem Kính Thiên có đồng ý làm hôn lễ hay không chứ?
Nhìn biểu hiện vừa rồi của hắn hẳn cũng không biết mình sắp phải chuẩn bị hôn lễ, hơn nữa còn là ngày mai? Ngày mai tổ chức hôn lễ mà hôm nay mới chuẩn bị? Đây là cái kiểu chuẩn bị gì?
Ta xoa trán, đi về phía phòng ngủ, bên đó đang rộn ràng chuẩn bị, giăng đèn kết hoa, một đám người đang ríu rít nói chuyện. Ta xen vô hỏi:
- Các ngươi đang nói chuyện gì?
- Tướng quân, chúng ta đang thảo luận đồ tân lang nên may theo kiểu nào?
Các nàng cười rạng rỡ nhìn ta, trong tay còn cầm một cây vải đỏ, hẳn là để may hỷ phục.
Ta hỏi:
- Các ngươi biết kích cỡ của tân lang sao?
Một đám đột nhiên im lặng, nhìn ta. Ta cố nén cơn thở dài, Điệp Nhã quả nhiên nóng vội, đến số đo cũng không biết mà đòi ngày mai làm hôn lễ.
- Tướng quân, người cũng không biết sao?
Ta lắc đầu. Ta là tướng quân chứ có phải thợ may đâu, chỉ nhìn người mà biết số đo? Một đám liền nhao nhao lên:
- Vậy phải làm sao? Thợ may trong thành cũng đã tụ tập đủ rồi, chỉ cần chọn kiểu xong thì phân ra may, nội trong đêm nay phải hoàn thành mà.
Ta nhức đầu, làm hôn lễ mà giống đánh trận như vậy? Cần đánh nhanh thắng nhanh sao?
- Ta sẽ đi hỏi, các ngươi ở đây chọn kiểu đi.
Ta đi về hướng phòng của Kính Thiên, trong phòng có tiếng thở, hẳn ở trong phòng rồi. Ta đạp cửa bước vào, hắn đang đọc sách, thấy ta vào thì có chút giật mình.
- Tướng quân?
Ta khoát tay, nói:
- Không cần đứng lên, cứ ngồi đi.
Nói rồi ta chọn một cái ghế ngồi xuống, không hiểu sao ta có chút căng thẳng.
Kính Thiên rót thêm một tách trà cho ta, hắn nói:
- Tướng quân có việc gì sao?
Ta hơi giật mình, nói:
- À… Ta muốn… một bộ y phục của ngươi.
- Một bộ y phục của ta sao?
Ta uống một ngụm trà che đi sự bối rối, cố gắng bình thản nói:
- Phải, một bộ y phục ngươi thường hay mặc gần đây.
Kính Thiên không hiểu gì nhưng vẫn đi lấy cho ta.
Bộ y phục hắn thường mặc hẳn là vừa người nhỉ?
- Tướng quân, đây.
Kính Thiên đặt lên bàn, ta gật đầu.
- Ta có thể hỏi người cần y phục của ta làm gì không?
Ta hơi dừng lại một chút.
Đặt chén trà lên bàn, nhìn Kính Thiên, nói:
- Để may hỷ phục tân lang. Điệp Nhã đang chuẩn bị, ngay mai sẽ cử hành hôn lễ cho chúng ta. Đương nhiên, nếu ngươi không thích, ta sẽ bảo họ dừng lại.
Kính Thiên im lặng, không hiểu vì lẽ gì ta căng thẳng, việc này vốn dĩ không cần hỏi Kính Thiên, hắn cũng không có quyền lên tiếng. Chỉ là sao ta lại làm việc xưa nay chưa từng làm?
Kính Thiên có chút ngạc nhiên nhưng không hề vui mừng, gương mặt hắn gần như không biểu hiện gì, ta có chút tức giận:
- Ngươi không đồng ý?
- Không, ta đồng ý.
- Ngươi không vui?
- Ta…
- Bỏ đi.
Ta không kiên nhẫn nghe hắn nói, cầm bộ y phục bỏ đi tìm Điệp Nhã, nói nàng ấy dừng ngay việc này lại.
Quý tộc Nghi quốc lập phu thị vốn không cần làm lễ, chỉ mang chút lễ vật đến nhà bên kia rồi mang người về. Nếu là người có thân phận thuộc dòng quý tộc mới cần làm lễ đơn giản mang về. Ta làm lễ rước hắn về, hắn có gì bất mãn chứ? Làm phu thị cuả ta khiến hắn không vui sao?
- Tướng quân?
Ta đụng Điệp Nhã ngay sân sau, nàng đang chỉ huy người đóng giường mới cho ta. Nàng nhìn bộ y phục trên tay ta, hỏi:
- Làm sao vậy?
Nhìn mọi người bận rộn chuẩn bị, ta không cách nào nói không tổ chức hôn lễ nữa. Coi như có dịp mọi người cùng chúc mừng, tụ tập thôi.
- Ta mang y phục của Kính Thiên đến, mọi người dựa theo may là được.
Điệp Nhã mỉm cười với ta, hỏi:
- Sao không đo trực tiếp mà mang y phục đến đây vậy?
- Nếu tỷ cần số đo thì kêu người đến đo đi. Ta là tướng quân, sao phải đi đo y phục cho phu thị mình chứ?
Điệp Nhã nhìn ta, cười.
- Tướng quân, Linh Lung phó tướng cho mời.
Tiểu Trư đến nói, ta gật đầu với hắn rồi quay qua nói với Điệp Nhã:
- Tỷ lo mọi việc đi, ta qua quân doanh.
Không để Điệp Nhã nói gì nữa, ta mang theo Tiểu Trư đến quân doanh tìm Linh Lung, nàng ở trong tướng trại, bần thần nhìn vào bản đồ.