Phiên ngoại: Phong Nghị (9)
- Đại nhân!
Ta nhìn sang Lữ Ngư. Hắn nói:
- Định Quốc tướng quân đang mang sính lễ đến núi Thất Nghịch.
Ta tiếp tục đàn, coi như không có ý kiến. Lữ Ngư chần chừ không chịu đi. Ta thở dài:
- Muốn hỏi gì?
Hắn nói:
- Định Quốc tướng quân thật sự muốn cưới vị công tử kia sao? Hắn là con riêng của phò mã gia mà.
Ta dừng đàn:
- Ngươi nghĩ chuyện này là thế nào?
Hắn lắc đầu. Ta thở dài:
- Làm sao ngươi biết hắn là con riêng của phò mã?
- Quốc sư và phò mã đều đã nhận…?
Ta nhìn mặt hắn, gật đầu:
- Tất cả đều là bọn họ nói. Chúng ta làm sao biết được đó có phải sự thật hay không?
- Ý người là Định Quốc tướng quân tự dựng lên chuyện này sao? Nàng làm vậy để lôi kéo phò mã gia?
Ta nhịn không được đánh lên đầu hắn. Theo ta lâu như vậy mà một chút cũng nhìn không ra?
- Phò mã là cái gì? Người mà nàng ta muốn lôi kéo là quốc sư đấy. Quốc sư không có con, cả Nghi quốc đều biết. Đất phong, gia sản, quyền lực của nàng đều không có người kế vị. Khi nàng mất đi, mọi thứ tự động quy về triều đình. Nàng sẽ cam tâm sao? Hoàng thượng không phải đứa cháu mà nàng thương nhất, cũng không phải người nàng kỳ vọng nhất, sao có thể cam lòng nhìn sản nghiệp của mình mất vào tay hoàng thượng. Hơn nữa…
Ta nhìn Lữ Ngư, có chút lưỡng lự. Nói cho cùng hắn theo ta từ nhỏ, lại vào cung cùng ta. Có chuyện gì của ta mà hắn không biết?
Ta thở dài:
- Hơn nữa, thế lực của đại gia tộc đang lớn mạnh, hoàng thất có nguy cơ. Các nàng chỉ muốn dựa vào cuộc hôn nhân này mà liên kết với nhau, củng cố địa vị trong triều mà thôi. Nam nhân kia, có phải con riêng của phò mã hay không quan trọng gì? Điều cốt yếu hắn nhất định phải là con riêng của phò mã. Hiểu không?
Lữ Ngư gật đầu, lưỡng lự nói:
- Nhưng… sính lễ lần này rất lớn. Định Quốc tướng quân rất coi trọng người này.
Ta cười khẩy:
- Coi trọng? Cũng có thể nhưng nàng làm lớn như vậy chủ yếu là cho ta xem thôi.
Ta hơi nhìn sang Lữ Ngư, đôi mắt của hắn mơ hồ. Ta chán nản:
- Nam nhân kia lấy thân phận con riêng của phò mã và cửa, địa vị đương nhiên không thể so bì với ta. Khi hoàng thất có việc, địa vị của hắn cũng không khác gì hạ nhân. Nàng ta tổ chức một hôn lễ long trọng chính là muốn cả Nghi quốc biết, nàng coi trọng nam nhân này. Trong mắt nàng, hắn là người quan trọng. Dù có là ta cũng không sánh bằng. Mà nàng, là tỷ tỷ của hoàng thượng, còn hắn là tỷ phu của người. Ta đứng trước mặt nam nhân đó cũng phải nhường nhịn, cúi đầu…
- Thật quá phận! Người là phượng quân, sao có thể hạ mình trước một tạp chủng như vậy?
Ta bật cười không nói.
Nhật Lương chính là muốn làm mất mặt ta, giữ thể diện cho phu quân nàng.
Con cháu Phượng gia thật sự rất biết lo nghĩ cho người khác!
- Đại nhân, thần có thể hỏi một câu nữa không?
Ta nhìn Lữ Ngư, hắn nhỏ giọng:
- Định Quốc tướng quân sao lại nhất nhất chọn nam nhân này? Hắn là người trong Thiên Viên các, hoàng thượng đối với hắn… Hơn nữa, Định Quốc tướng quân trước kia hình như còn có hai phu thị. Mà hai người này, nghe nói tài mạo đều song toàn…
Ta mỉm cười:
- Chính vì hắn là người trong Thiên Viên các nên Nhật Lương mới đồng ý để hắn làm phu quân.
Lữ Ngư nhìn ta không hiểu. Ta chán nản:
- Kính Thiên trong Thiên Viên các mười năm, được cung nhân chỉ dạy chu đáo. So với những dã nam nhân bên ngoài, đương nhiên an toàn hơn, cũng hiểu vị trí của mình hơn. Hai phu thị kia của Nhật Lương đều là người Ân quốc, lễ nghi nơi đó khác xa với Nghi quốc chúng ta. Bọn họ có thể thật tâm giúp đỡ nàng ta sao? Kính Thiên lại khác, hắn vốn là cô nhi, không có chỗ dựa hay thế lực nào bên ngoài giúp đỡ. Muốn sống sót chỉ có thể trung thành tận tâm với Nhật Lương. Hơn nữa, ở trong cung mười năm, hắn biết các mối quan hệ cũng như thủ đoạn trong cung, có thể giúp Nhật Lương giải quyết rắc rối phát sinh trên triều. Thứ mà nàng ta đang thiếu.
Ẩn sau vẻ ngoài phóng túng không câu nệ đó, chẳng phải là một kẻ thâm hiểm thủ đoạn sao? Thật biết cách nguỵ trang!
****
Hôn lễ của Nhật Lương qua đi, Kim Thuyền cũng rời đến Hoả Hương. Trong cung chỉ còn lại một mình ta.
Muốn Âm nhi nảy sinh tình cảm với ta chỉ có trong thời gian này mà thôi.
Ta đi vào thư phòng, nàng đang miệt mài đọc tấu chương, đôi mày chau lại. Hẳn là chưa tìm ra cách giải quyết.
Chồng tấu chương đó ta đã đọc qua, việc khó nhất là bù khuyết quan viên còn trống, nhanh chóng ổn định lại triều cục.
- Hoàng thượng, nghỉ ngơi một lát.
Ta bưng chén canh qua. Nàng mệt mỏi buông tấu chương xuống, gật đầu với ta, chậm chạp ăn. Ta cầm tấu chương nàng đang đọc dở. Là tấu chương của Giả Tịnh, nói về vấn đề thuế đất không thể thu hồi.
- Nàng định làm thế nào?
Âm nhi nhìn ta, lắc đầu:
- Chưa có đối sách.
Ta thở dài:
- Nàng nên thu ở Phong gia trước.
Âm nhi ngạc nhiên nhìn lên. Ta nói:
- Thuế này khó thu vì chủ yếu là đại gia tộc nhũng nhiễu. Phong gia hiện tại là gia tộc đứng đầu, nếu nàng bắt tay từ Phong gia đi xuống, các gia tộc khác sẽ ngoan ngoãn nộp thuế lên thôi.
- Nhưng…
Ta lắc đầu:
- Không sao! Phong gia cũng là thần tử Nghi quốc, con dân của nàng. Giúp nàng giải quyết khó khăn là chuyện phải làm.
Nàng cầm lấy tay ta, chân thành:
- Phong Nghị, đa tạ!
Ta cười:
- Chúng ta là phu thê, đừng nói những lời khách sáo như vậy.
Vẫn ngốc như vậy! Chỉ vì một chút chuyện mà cảm động.
Nàng mềm lòng như vậy nên ta mới có cơ hội, Phong gia mới có cơ hội.
****
Phong gia bị mổ xẻ thu tiền thuế, phụ thân liền vào cung gặp ta.
Người ngồi bên bàn, thở dài không nói. Ta hỏi:
- Phụ thân, mẫu thân bảo người đến sao?
Phụ thân lắc đầu:
- Là ngoại tổ mẫu con. Mẫu thân con sao có thể vì chuyện này mà bảo ta vào cung? Nàng còn không chống đỡ một mình sao?
Ta rót cho người ly trà:
- Ngoại tổ mẫu muốn gì?
- Con giả vờ cái gì?
Ta mỉm cười:
- Chuyện này không thể! Người truyền đạt lại với ngoại tổ mẫu, tiền này mua tương lai của Phong gia không đắt chút nào.
Phụ thân thở dài:
- Nghị nhi, ta biết con có tính toán trong lòng nhưng làm gì cũng nên nghĩ đến mẫu thân con một chút. Nàng ở đó, chịu không ít áp lực thay con đâu! Dì tư con ba hôm trước đến khóc lóc với ngoại tổ mẫu một trận, ngày hôm sau mẫu thân con đã bị gọi về, còn phải chịu gia pháp…
- Mẫu thân bị đánh sao?
Phụ thân nhìn ta, không đành lòng:
- Hai mươi roi. Nàng không cho ta nói với con…
Phụ thân không phải người nói nhiều, người đến nói với ta e rằng đây không phải lần đầu.
- Mấy lần rồi?
Phụ thân nhìn ta:
- Sáu lần! Lần nào cũng hai mươi roi. Hôm sau nàng còn phải lên triều…
Ta siết chặt tay giữ cơn giận trong lòng. Ta nói với phụ thân:
- Người cứ về trước. Con sẽ cân nhắc hành động.
Phụ thân thở dài rời đi. Ta nhắm chặt mắt:
- Lữ Ngư?
- Có thuộc hạ!
- Dì tư ta vì chuyện gì mà tìm ngoại tổ mẫu?
- Là lần thu thuế này tứ phu nhân bị tịch thu gia sản.
Vì vậy nên đến tìm mẫu thân ta trút giận sao? Có bản lĩnh!
- Ai phụ trách?
- Là Trương đại nhân.
- Trương Linh?
- Vâng!
Là người của ta. Vậy thì đơn giản.
- Nói với Trương Linh, bắt cả nhà dì tư và ngục, không cần phải trở ra.
Nàng muốn báo cáo sao? Ta giúp nàng báo cáo! Bọn họ nên hiểu rõ ai mới là chủ mẫu Phong gia.