Phiên ngoại: Phong Nghị (7)
- Kim Thuyền, ngươi và Quân Nương lẻn ra ngoài, theo sát người của Định quốc tướng quân. Bọn họ chắc chắn tìm thấy thái tử. Gặp được người, tuyệt đối đừng manh động, hằng ngày gửi mật thư về báo cáo tình hình.
- Vâng!
Tiên Ấn cung đột nhiên bốc cháy, thái tử mất tích. Mọi chuyện diễn ra bất ngờ đến khó tin.
Người đứng sau… lại là Hứa Vĩnh sao?
Hắn cuối cùng cũng hạ sát tâm với Âm nhi?
Nhật Lương quay trở về, thế cục kinh thành chao đảo. Lại có thêm một kẻ tranh giành vị trí thái tử. Hứa Vĩnh nghĩ Phượng Ngưng có thể thắng nổi Nhật Lương sao? Vì vậy hắn hạ sát tâm với Âm nhi, gạt bỏ một kẻ cản đường?
Hứa Vĩnh, ngươi đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.
- Lữ Ngư!
- Có thuộc hạ!
- Để cho Phượng Ngưng biết vị công chúa mà Hứa Vĩnh yêu là Nhật Lương, hắn không đồng ý làm phu quân nàng vì muốn làm phu quân của Nhật Lương.
- Vâng!
Phượng Ngưng, ngươi tốt nhất đừng khiến ta thất vọng.
****
- Đại nhân!
Ta dừng đàn, nhìn Lữ Ngư. Gương mặt hắn trắng bệch:
- Đại công chúa đã chết!
Ta giật mình:
- Hứa Vĩnh thì sao?
Lữ Ngư nói nhỏ:
- Cũng…
Ta cúi đầu che đi cảm xúc trong lòng. Phượng Ngưng khi biết Hứa Vĩnh chỉ lợi dụng nàng có thể sẽ giết hắn nhưng ta không hiểu tại sao nàng ta cũng chết. Là ai giết nàng? Nhật Lương sao? Nàng ta hiện tại không có trong cung. Lãnh gia? Bọn họ có thể giết chết đại công chúa sao? Chẳng lẽ… là hoàng thượng?
Ta bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi. Hoàng thượng thật sự có thể giết chết con đẻ của mình? Vậy Âm nhi thật sự rất nguy hiểm.
****
“Ám vệ truy sát, không thể về kinh thành.”
“Cách kinh thành mười dặm, đang đến Hoả Hương.”
Hoàng thượng muốn sát hại thái tử, đây là điều mà không ai trong chúng ta ngờ tới được. Trong lịch sử Nghi quốc, chưa từng có tiền lệ này. Làm thái tử mười năm, ở bên hoàng thượng mười tám năm, Âm nhi lại có thể vì sự trở về của Nhật Lương mà mất đi tính mạng.
Nhật Lương là cục đá cản đường nàng nhưng trớ trêu thay, nàng ta bây giờ lại là tấm khiên bảo vệ Âm nhi. Điều mà không ai trong Nghi quốc làm được nhưng nàng ta có thể. Chống đối hoàng thượng!
- Khá lắm! Hy vọng ngươi có thể giữ được suy nghĩ này. Nếu còn tham vọng làm phượng quân thì ngươi phải giữ cho được vị trí thái tử của Phượng Âm. Nếu không… thì đành uỷ khuất làm phu thị của ta thôi. Phu thị! Không phải phu quân!
Siết chặt tay nhìn bóng hình quen thuộc rời đi. Nàng ta giống Âm nhi nhưng không phải nàng. Mỗi một lời nói, ánh mắt hay điệu bộ đều xấc láo, trơ trẽn. Nàng ta sử dụng gương mặt của Âm nhi mà sỉ nhục ta!?
Rầm!
Ta hất đổ cây đàn, dùng tiếng đỗ vỡ để bình tâm.
Ta ngạc nhiên!
Hai mươi năm nay rất ít người khiến ta tức giận đến mất kiểm soát! Không nghĩ chỉ vì vài lời nói của Nhật Lương mà ta đã có thể động tay chân. Vì gương mặt kia sao? Những lời ta mong muốn được nghe lại xuất phát từ người khác. Đứng trước mặt Nhật Lương, ta liên tục phải nói với chính mình nàng ta không phải Âm nhi. Nhưng vẫn không thể ngăn được niềm vui trong lòng. Cuối cùng, tất cả chỉ là sự giễu cợt, khinh thường của nàng ta.
Nỗi hận này, ta nhất định không quên!
- Lữ Ngư!
- Đại nhân!
- Tìm cách trốn khỏi cung. Ta phải gặp mẫu thân.
- Vâng!
****
“Thái tử đang tìm cách ra biển, sẽ đến Ân quốc.”
Âm nhi muốn rời đi?
Nó có lẽ là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Hiện tại kinh thành đang rối loạn, nàng ở lại Nghi quốc quá nguy hiểm. Dù cho Nhật Lương có thành hoàng đế thì cũng là chuyện của vài năm tới. Khi hoàng thượng còn tại vị, sự sống của Nguyệt Lương vẫn còn bị đe doạ.
- Nghị nhi!
Mẫu thân gọi ta. Thời gian in hằn trên gương mặt người, gương mặt trẻ đẹp ngày trước đã có nếp nhăn. Thứ duy nhất không đổi chính là ánh mắt hiền từ người nhìn ta.
- Mẫu thân!
Người thở dài:
- Con vất vả rồi! Là ngày trước ta chọn nhầm người.
Ta là người muốn cưới Nguyệt Lương, mẫu thân sao lại tự trách mình? Nếu quy trách nhiệm cho ai đẩy Phong gia vào nguy hiểm, đó không phải ta sao?
Nắm lấy tay người. Bàn tay nhỏ nhắn đã có nếp nhăn, ta nói:
- Mẫu thân! Chưa tới lúc cuối cùng, xin đừng nhụt chí.
Người nhìn ta, thở dài:
- Con vẫn muốn ủng hộ Nguyệt Lương? Nàng bây giờ sống chết chưa rõ. Con…
- Mẫu thân! Sống chết chưa rõ không có nghĩa là nàng đã chết.
- Nghị nhi! Bất luận ai làm thái tử thì hoàng thượng vẫn cần Phong gia, con sẽ không gặp nguy hiểm. Nhật Lương có gương mặt giống Nguyệt Lương, con có thể…
- Mẫu thân! Dù cho Nhật Lương có gương mặt giống thái tử nhưng tính cách nàng ta lại không giống. Với thái tử, Phong gia chúng ta còn cơ hội nhưng nếu là Nhật Lương, chúng ta chỉ còn mười năm thôi. Con không giấu người, mấy đêm trước Nhật Lương đến gặp con, nàng ta nói rất rõ ràng, con chỉ có thể trở thành phu thị của nàng ta, vị trí phu quân, đừng bao giờ mơ đến.
Mẫu thân giật mình nhìn ta. Ta gật đầu nói tiếp:
- Mẫu thân, người hiểu điều này có nghĩa là gì đúng không? Nhật Lương từ chối con. Bây giờ, cả con và Phong gia chỉ còn một lối thoát duy nhất là thái tử. Dù sống dù chết cũng phải giữ cho được vị trí thái tử của Nguyệt Lương.
Nhật Lương đến tìm ta khẳng định không đơn giản. Nàng ta đang có kế hoạch và muốn ta làm đồng minh, muốn ta thay nàng kéo dài thời gian và sự chú ý của hoàng thượng. Bất luận ta có ghét nàng đến đâu thì bây giờ chúng ta đều có chung một mục đích: bảo vệ Âm nhi. Chỉ cần có thể giữ lại mạng sống của Âm nhi, ta chấp nhận làm bất cứ điều gì.
Trái với suy nghĩ của ta, Nhật Lương liên kết với Quốc sư và Tịnh vương tạo phản. Bức vua thoái vị, ủng hộ Nguyệt Lương làm tân đế.
Hoàng thượng đang trong thời kỳ đỉnh cao, thế lực bao trùm thiên hạ. Âm nhi lại mất tích. Hoàn cảnh bất lợi như vậy nhưng bọn họ lại tạo phản. Ngang nhiên phế truất hoàng thượng.
Tạo phản thành công, Nghi quốc chao đảo.
Nhìn Nhật Lương từng bước lên đế vị dưới tư cách của Âm nhi. Ta biết, nàng ta giống với ta, đều cùng một loại người. Vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Khác ở chỗ, ta chỉ dám lén lún, âm thầm trong bóng tối còn nàng ta có thể công khai, đạp bằng mọi rào cản.
Ngưỡng mộ sao? Hay là khinh thường?
Nàng ta có lẽ là đối thủ đáng sợ nhất trong cuộc đời ta.