Sau khi rời đi, tang lễ cũng được cử hành, trong đám người đưa tang, Hoàn Thành nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên người mặc tang phục theo đoàn người rời đi. Ông nhất thời xúc động định đi tới nhưng bị nàng ngăn lại, nhìn ông gật đầu đầy chắc chắn. Ông cũng bình tĩnh trở lại nhìn Thần phi rời khỏi. Nhìn thấy Thần phi còn sống, cũng biết được hoàng thượng muốn diệt cả Hoàn gia, ông ta tung tin mình vì quá đau buồn mà lâm bệnh nặng để xem quan sát tình hình của Hoàng thượng.
Tối.
Quan Thư Cung.
Nàng như thường lệ ngồi trước gương nói chuyện với Tịch Dao. Dạo gần đây linh hồn của Tịch Nguyệt ngày càng yếu không thể trụ lâu hơn trong thân xác của Tịch Dao, có lẽ thời gian của cô đã gần hết. Tịch Dao từ khi biết được Dạ Hằng đã biết tỷ tỷ đang trong cơ thể nàng thì buồn bã thất thường.
" Tịch Dao, muội làm sao vậy? Có tâm sự gì à?".
" Tỷ tỷ, nếu bây giờ muội muốn tỷ thay muội bên cạnh Dạ Hằng, tỷ có đồng ý không?".
" Muội nói gì vậy?".
" Tỷ tỷ, từ khi biết được bí mật của hai ta, biết tỷ vẫn tồn tại trên đời này huynh ấy đã rất vui, ngay cả khi mất ký ức trong lòng của huynh ấy cũng chỉ có mình tỷ. Cho dù không nói muội cũng biết tỷ luôn ở trong lòng huynh ấy, muội... muội mãi mãi chỉ là người đến sau. Muội thành toàn cho hai người".
" Tịch Dao, muội đừng nghĩ như vậy. Mặc dù ngài ấy biết được ta còn trên đời này rất vui, nhưng ta biết người ngài ấy yêu nhất chính là muội. Còn nhớ lúc thành thân, ngài ấy nói với ta rằng ngài ấy không nghĩ bản thân mình cũng sẽ thay đổi, trái tim ngài ấy đã có người khác rồi. Từ khoảnh khắc đó, ta biết muội chính là người trong lòng Cốc Dạ Hằng yêu nhất. Khi báo thù xong, ta sẽ rời khỏi đây trở về thân xác của ta, muội không cần lo lắng".
"Tỷ tỷ...".
Sáng hôm sau.
Thái y viện.
"Thái y đại nhân, nô tài phụng mệnh Thiên Diện đại nhân tới đây để lấy kim chi tán."
"Đợi một lát. Giờ ta sẽ đi lấy."
Ân Tuyết theo dõi hành tung của Hoàng thượng biết được y sai người đưa thuốc đến Hoàn phủ, lập tức lấy một ít kim chi tán đem về cho nàng.
"Đây không phải loại thuốc bình thường. Nếu người đang sốt uống vào thì đúng là một loại thuốc tốt. Nhưng nếu người khỏe mạnh uống vào thì lại là một loại độc khó giải. Ân Tuyết, Thiên Diện đâu rồi?".
" Chắc hắn sắp đến phủ Hoàn tướng quân rồi."
" Gay rồi, nếu có chứng cứ cho thấy Hoàn tướng quân giả bệnh thì e lần này lành ít dữ nhiều."
[Hoàn Phủ]
Thiên Diện dẫn một đội binh sĩ đến Hoàn phủ. Liền bị ngăn cản bên ngoài, hắn không nể nang gì xông thẳng vào phủ.
"Nô tài tham kiến đại nhân."
" Hoàn Thành tướng quân đang ở đâu?".
"Lão gia không khỏe, hôm nay thật sự không tiện tiếp khách."
Quản gia đến hành lễ, nói lời ý muốn mời người rời khỏi.
"Không tiện tiếp khách? Ta phụng chỉ dụ của Hoàng thượng đến thăm Hoàn Hoành tướng quân. Giờ Hoàn tướng quân sai người chặn ta ở ngoài cửa là muốn chống lại thánh chỉ sao?".
" Nô tài không dám. Nô tài không dám."
Hắn không nói gì lập tức xông vào thư phòng.
Nhìn thấy Hoàn Thành đang ngồi uống trà, liền đi đến đặt chén thuốc trong giỏ ra.
"Hoàn Thành tướng quân, hôm nay ti chức phụng chỉ dụ của Hoàng thượng tới hỏi thăm sức khỏe của ngài. Không biết sức khỏe tướng quân đã đỡ chưa?".
"Kỳ lạ. Màn thăm hỏi thô bạo thế này bản tướng chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy."
" Ti chức cũng là nhất thời nóng ruột nên mới quên mất phép tắc như vậy. Mong tướng quân bỏ qua cho. Hôm nay ti chức tới đây là có một thứ muốn thay Hoàng thượng giao cho ngài.
Hoàn Thành tướng quân, thuốc này trị được bách bệnh. Chắc chắn sẽ giúp tướng quân sớm bình phục khỏe mạnh trở lại."
"Đa tạ thánh ân. Phiền Thiên Diện đại nhân quay về chuyển lời, Hoàng thượng quan tâm tới sức khỏe của ta như vậy, bản tướng cảm kích vô cùng."
" Hoàn tướng quân chắc có điều không biết. Thuốc này sau khi sắc xong dược tính sẽ dần giảm bớt. Vì vậy Hoàng thượng đặc biệt dặn dò ti chức sau khi mang thuốc đến phủ
thì ngài phải uống ngay, quyết không thể chậm trễ được. Tướng quân, ngài nên uống ngay đi thì hơn, như vậy ti chức cũng dễ quay về báo cáo."
Hoàn Thành nhìn chiếc giỏ một hồi thì mở ra uống hết chén thuốc kia.
"Thuốc này tuy tốt, cũng khó mà giải được nỗi đau mất người thân của ta. Ngươi về hồi bẩm với Hoàng thượng, đợi sức khỏe ta bình phục nhất định sẽ diện kiến tạ ơn Thánh thượng. Tiễn khách."
" Hoàn tướng quân sao lại vội vàng tiễn khách như vậy? Chắc không phải có ý che giấu bệnh tình với Hoàng thượng đấy chứ?".
Ông nghe thấy người từ từ ngồi dậy đi đến trước mặt Thiên Diện nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt đầy thách thức.
"Nếu đã như vậy tại hạ cũng không làm phiền nữa. Cáo từ."
Thiên Diện nhìn thấy cũng không muốn làm mất thời gian trở về báo cáo. Vừa rời khỏi Dạ Hằng liền từ bên trong đi ra.
"Tướng quân cảm thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không?".
" Không sao. Đa tạ vương gia kịp thời ra tay cứu giúp. Tại hạ mới không bị vạch trần bởi kim chi tán này. Xin hãy nhận của tại hạ một lạy."
"Tướng quân hãy khoan, vừa rồi tình thế cấp bách chưa thể nói rõ. Chuyện này nếu không có Tịch Dao thăm dò được tin tức trong cung, và giao thuốc giải này cho bản vương trước Thiên Diện một bước, với sức của mình bản vương cũng khó mà bảo toàn cho tướng quân được."
"Hoàng quý phi sao? Không ngờ một nữ tử lại có thể tính toán tài tình như vậy. Trong số những nữ tử mà tại hạ biết, cũng chỉ có Tiên Hoàng hậu mới quyết đoán được như vậy.
Đa tạ ơn cứu mạng của vương gia và Hoàng quý phi."
"Tướng quân không cần đa lễ."
"Muội muội tại hạ sao rồi?".
" Tướng quân yên tâm. Lệnh muội và Hoàng Phổ đã đến Mãng Nguyên an toàn. Đến khi thoát khỏi sự giám sát của Hoàng thượng tướng quân có thể đến đoàn tụ với họ."
"Vương gia và Hoàng quý phi nương nương dốc hết sức lực bảo vệ cả nhà tại hạ, tại hạ không biết lấy gì báo đáp. Có điều giờ Hoàng thượng đã nghi ngờ đề phòng tại hạ khắp nơi. Nếu xảy ra sai sót thì phủ Tướng Quân sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích. Tại hạ lo lắng vương gia và Hoàng quý phi nương nương sẽ bị liên lụy...".
" Không... Tướng quân, không cần lo lắng cho chúng ta. Tướng quân chiến công hiển hách, được mọi người ngưỡng mộ. Trước đó, chuyện ngài và Bạch thừa tướng cùng dâng tấu điều lệ cải cách lại càng được lòng dân hơn. Hiện giờ Hoàng thượng không có chứng cứ trong tay sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu. Nếu lòng ngờ vực của Hoàng thượng đã ngày càng lớn, lại thấy áy náy với Thần phi. Vậy chi bằng chúng ta tương kế tựu kế lợi dụng một phen. Tướng quân yên tâm, bản vương nhất định sẽ để ngài đến biên ải an toàn."
"Nhưng mà..."
" Tướng quân, nghĩa quân chống Chử chúng ta quyết không thể để lỡ một vị tướng giỏi như ngài được. Dù vì Đại Chử hay là vì dân chúng, mong ngài đừng dễ dàng chùn bước."
Ngày hôm sau.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, theo tin tức hạ thần điều tra được, gần đây Hoàn tướng quân lấy lý do mở tiệc mừng thọ trắng trợn liên lạc với quyền quý ở kinh thành và trọng thần trong triều. Hoàng thân quốc thích cũng được mời."
"Tiệc mừng thọ à? Tại sao trẫm chưa từng nghe nói chuyện này?".
"Người được mời không ai bảo ai đều không để lộ tin tức gì. Hạ thần lo lắng hắn làm vậy là có ý đồ khác."
"Hay cho Hoàn Thành, dám kết bè kết phái trắng trợn như vậy. Được thôi. Nếu đã vậy trẫm muốn xem thử bữa tiệc mừng thọ này
sẽ hạ màn như thế nào."
Hoàn phủ.
"Tham kiến thừa tướng."
" Tướng quân, đã lâu không gặp. Sức khỏe của ngài đã đỡ hơn chưa?".
"Đỡ nhiều rồi. Hôm nay Bạch thừa tướng mạo hiểm đến đây, tại hạ cảm kích vô cùng."
"Hoàn tướng quân khách sáo quá. Chúng ta là đồng liêu. Ta cũng từng trải qua nỗi đau mất đi người thân. Thần phi nương nương đột ngột qua đời, tướng quân nhớ phải chú ý sức khỏe."
"Muội muội của ta bị kẻ gian hãm hại, ta cũng rơi vào tình cảnh hiểm nguy. May nhờ Hoàng quý phi nương nương ra tay cứu giúp. Ân tình này của Bạch gia ngày sau ta sẽ báo đáp."
"Tịch Dao? Tướng quân nói vậy là có ý gì?".
"Hoàng... Hoàng thượng giá đáo."
"Sao Hoàng thượng lại đến đây?".
Hai người lập tức đi đến hành lễ.
"Tham kiến Hoàng thượng."
"Hoàn tướng quân. Hôm nay, phủ tướng quân đông vui quá nhỉ. Tiệc mừng thọ của khanh long trọng thế này, sao không phái người báo với trẫm một tiếng? Lẽ nào khanh không chào đón trẫm sao?".
" Thần không dám. Cả thiên hạ này là của Hoàng thượng. Thần nào dám đưa ra lời mời."
"Ngươi tưởng trẫm không biết gì à? Trẫm đã phái người kiểm tra gia phả Hoàn thị, hôm nay vốn không phải ngày sinh của ngươi, thế thì mừng thọ ở đâu ra? Trẫm niệm tình ngươi ngày trước lập vô số chiến công hiển hách trên chiến trường. Không ngờ ngươi lại ngông cuồng như vậy, dám ngang nhiên kết bè kết phái."
"Thần không hề hai lòng, xin Hoàng thượng minh xét. "
"Chuyện đến nước này, ngươi còn gì để biện minh nữa?"
"Hoàng thượng. Hoàng thượng có điều không biết. Hôm nay Hoàn tướng quân mời chúng thần đến phủ quả thật không phải để mừng thọ, mà là để tưởng niệm Thần phi nương nương."
Những quan thần cũng đi đến nói giúp.
"Tưởng niệm Thần phi? Theo tập tục Đại Chử, hậu phi chốn thâm cung qua đời không được làm lễ tế."
" Tướng quân mất đi người thân nỗi đau trong lòng mãi không thể nguôi, bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này. Xin Hoàng thượng khoan dung."
"Bạch ái khanh, khanh đang cầu xin cho Hoàn tướng quân sao? Khanh là thừa tướng Đại Chử, nhưng biết mà không báo. Khanh tưởng khanh có thể an toàn thoát tội sao? Những kẻ có mặt hôm nay đều là trọng thần trong triều ta. Các ngươi tự ý tụ tập rốt cuộc có ý đồ gì? Các ngươi cứ đợi trẫm xử lý từng người một đi."
"Hoàng thượng, thần có tội. Xin Hoàng thượng trách phạt thần, miễn tội cho những người khác."
"Hoàn Thành. Ngươi dựa vào đâu mà đưa ra yêu cầu với trẫm?".
"Hoàng thượng, người không màng tình nghĩa quân thần. Lẽ nào lễ tang của nương nương người cũng không thèm để ý sao?".
"Chuyện hôm nay, trẫm sẽ điều tra kỹ càng. Từ nay về sau, nếu có kẻ mượn bất cứ lý do gì để tụ tập thì sẽ bị định tội kết bè kết phái,
xử theo quốc pháp. "