"Thuộc hạ...thuộc hạ chỉ vì đồn đóng quân thôi. Vẫn mong tướng quân minh xét."
" Lý Tùy à, ngươi thông đồng với quan địa phương, hãm hại nông dân mượn danh nghĩa quốc sách để chiếm đất mưu cầu tư lợi."
" Ngươi lại không nghĩ tới lần này đã khiến nông dân phẫn nộ. Vậy nên ngươi định giết gà dọa khỉ. Nhưng ngươi không ngờ được rằng lại giết nhầm binh sĩ tùy tùng. Ngươi còn muốn giá họa cho bách tính vu oan bọn họ là loạn dân, mưu đồ tạo phản. Những điều bản vương nói có điều gì sai sót không?".
"Giở trò xấu xa. Có người đang giở trò."
" Có vấn đề. "
"Đúng vậy. Nhất định có vấn đề."
Nông dân bàn tán làm loạn.
" Lý Tùy, ngươi đi theo ta bao nhiêu năm vẫn luôn dối trá làm trò xấu xa sau lưng ta. Đại Chử ta có con sâu bọ như ngươi làm sao có thể hưng thịnh được?".
"Tướng quân, nể tình ta đi theo tướng quân bao năm xin tướng quân tha cho ti chức."
" Hôm nay ta phải giết tên súc sinh nhà ngươi."
Hoàn Thành cầm kiếm chém thẳng vào Lý Tùy, hắn đã chết, người dân được trả lại công bằng.
[Hoàn Phủ]
" Tốt quá. Tốt quá. Hằng vương anh minh. Hằng vương anh minh."
"Hoàn tướng quân anh minh. Hoàn tướng quân anh minh. Hoàn tướng quân anh minh."
"Hằng vương chuyện ngày hôm nay là lỗi của ta, chuyện sau này sẽ do ngài định đoạt."
"Thả bách tính ra trả lại ruộng đất cho họ."
Ngọc Dao Cung.
Tối.
"Nương nương. Nghe nói Hoàng thượng tới cung của Thần phi nghỉ ngơi rồi."
"Nay Hoàn tướng quân được thế. Đúng thật là
tình không so được với quyền. Chỉ là bản cung nghe nói Hoàn tướng quân vừa cãi nhau gay gắt với cha trước mặt Hoàng thượng, quay đầu lại cùng ký tên cải cách. Thật khiến người ta khó hiểu."
"Nương nương, nô tài nghe cung nữ của ngự thiện phòng nói, hôm nay lúc mang ngự thiện cho Hoàng quý phi đã bị chặn ngoài cung, không được vào trong. Có khi nào Hoàng quý phi..."
"Không ở trong cung?".
" Đúng vậy."
"Lẽ nào chuyện này do Bạch Tịch Dao ở giữa làm cầu nối?"
"Nhưng Hoàng quý phi làm như vậy chẳng phải rước họa vào thân sao? Chưa nói đến hậu cung can dự vào chính sự còn công khai đối đầu với Hoàng thượng."
"Bản cung ngày càng cảm thấy Bạch Tịch Dao này giống với Bạch Tịch Nguyệt. Có những chuyện ngoài mặt thì giống như giúp Hoàn tướng quân và cha, nhưng đằng sau lại âm thầm ủng hộ thế lực của cô ta ở trong cung lẫn ngoài cung. Mà nay cô ta lại có giao tình tốt với Thần phi. Hậu cung này e rằng không còn chỗ cho bản cung nữa rồi."
"Nương nương nặng lời rồi. Trong hoàng cung này, người ở bên Hoàng thượng lâu nhất. Tình cảm này cũng sâu đậm hơn mà."
"Tình cảm. Ở trong cung, tình cảm chính là thứ vô dụng nhất. Bạch Tịch Dao, bản cung chặt đứt một cánh của ngươi, để xem ngươi còn hùng hổ thế nào. Bản cung không đụng tới Hoàn tướng quân được, nhưng Hoàn Thái Nhi... Tiểu Hưng Tử."
" Có."
"Những lời bản cung sắp nói chỉ có ngươi và ta biết, nếu người thứ ba biết được..."
" Nô tài dù có chết cũng sẽ nuốt lời của nương nương vào bụng."
"Biết thế là tốt. Học thuộc nội dung trên giấy đi."
"Nô tài nhớ rồi."
" Sau đó tới chỗ thị vệ xin Hoàng Phổ thống lĩnh vài chữ. Nội dung chính là nội dung được viết trong tờ giấy. Nhớ kỹ, nói là người đó muốn xin."
"Rõ."
"Còn về phía Bạch Tịch Dao..."
Lệ phi nói nhỏ vào tai thái giám, sau đó nở nụ cười sâu xa.
"Sau khi chuyện này thành công, bản cung sẽ không bạc đãi ngươi."
"Tạ nương nương. Nô tài hiểu rõ. Nô tài đi làm ngay đây."
"Bạch Tịch Dao. Dù ngươi có bản lĩnh ngang trời đi nữa, vây cánh không còn thì cũng chẳng làm được chuyện gì."
Ngày hôm sau, Thần phi đến tìm nàng vui vẻ cười nói.
"Tỷ tỷ, muội có tin tốt muốn nói với tỷ. Hoàng thượng đồng ý một thời gian nữa sẽ cho muội xuất cung."
"Đã giờ Dậu rồi. Tỷ tỷ. Tối nay Tuấn Hưu hẹn gặp muội ở ngự hoa viên. Muội phải đi ngay đây. Muội đi trước đây. Muội muội cáo từ."
"Nha đầu này nhắc tới Hoàng Phổ là không thiết gì nữa. Mau đi."
Thần phi rời đi, nàng vô tình nghe được mùi hương lạ.
"Sao lại có mùi ngải cứu nhỉ?".
" Hình như là từ bên ngoài bay vào. Ai đang đốt ngải cứu vậy?".
" Hoàng quý phi nương nương. Nương nương tha tội. Nô tài thấy Hoàng thượng và Lệ phi nương nương đi tới ngự hoa viên. Còn tưởng Hoàng quý phi nương nương cũng đi cùng không ở trong cung, nên đã đốt ngải cứu trừ côn trùng. Nương nương tha tội".
Nàng nghe thấy liền giật mình, Thần phi và Hoàng Phổ hẹn nhau ở ngự hoa viên nếu bị bắt gặp e là...
" Thái Nhi."
"Thái Nhi."
" Cuối cùng huynh cũng tới, ta đợi huynh lâu lắm rồi."
"Ơ. Sao muội lại ở đây?".
"Không phải huynh viết thơ gọi ta tới sao?
Huynh xem, đây rõ ràng là bút tích của huynh mà? Còn viết thơ không đề nữa. Đình viện giờ Tuất, đúng không?".
" Bài thơ này đúng là ta viết, nhưng là một tiểu thái giám nhờ ta. Sao lại ở trong tay muội?".
" Thái Nhi. Thái Nhi mau đi đi. Đêm nay Hoàng thượng cũng ở ngự hoa viên, không thể để người nhìn thấy muội được. Nếu không... "
"Nếu không thì thế nào? Hôm nay là ngày gì mà ngự hoa viên lại náo nhiệt vậy? Hoàng quý phi, Thần phi cũng ở đây. Hoàng Phổ thống lĩnh, ngài cũng ở đây à? Hoàng quý phi. nàng nói xem, nàng và Thần phi sao lại gặp Hoàng Phổ thống lĩnh ở đây."
Nàng chạy đến bảo họ rời đi thì hoàng thượng lại đến.
"Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp gần đây thấy trong lòng phiền muộn nên đã hẹn Thái Nhi cùng tới ngự hoa viên đi dạo. Không ngờ gặp Hoàng thượng và Lệ phi ở đây. Thực sự không hề cố ý làm phiền người. Vẫn mong Hoàng thượng tha tội."
"Có nhã hứng quá nhỉ, còn hẹn cả Hoàng Phổ thống lĩnh đi cùng. Rốt cuộc là không cố ý làm phiền hay là cố ý làm mối? Hoàng quý phi hiểu rõ nhất."
Lệ phi bên cạnh châm dầu vào lửa.
"Lệ phi nói vậy là có ý gì? Ngự hoa viên này là nơi dành cho Hoàng thượng và phi tần đi dạo. Hoàng quý phi và Thần phi xuất hiện ở đây thì không có gì. Nhưng sao lại hoảng hốt như vậy?".
" Hoàng Phổ thị vệ, trên tay ngươi cầm cái gì vậy, trình lên đây."
Hoàng thượng nhìn bức thư nhàn nhạt nói.
"Bức thư không đề này là do ngươi viết?
Bài thơ này của Hoàng Phổ thống lĩnh là viết cho Hoàng quý phi, hay viết cho Thần phi đây?".
"Chuyện này không liên quan gì tới Hoàng quý phi hết."
"Vậy ý của nàng là bài thơ này viết cho nàng?".
" Ngoại thần không thể vào hậu cung được. Sao Thần phi lấy được bài thơ này? Vừa nãy Hoàng quý phi báo tin giục hai người mau chóng rời đi, xem chừng đã quen với chuyện này. Lẽ nào Hoàng quý phi vẫn luôn giúp bọn họ làm cầu nối? Gan lớn quá nhỉ."
"Lệ phi ăn nói vô căn cứ như vậy bản cung thấy ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi."
"Hoàng quý phi, nàng nói rõ cho trẫm nghe, lẽ nào Thần phi và Hoàng Phổ thị vệ gặp mặt
đều là nàng âm thầm sắp xếp sao?".
" Thần thiếp..."
" Hoàng thượng, chuyện này do một mình ti chức mà ra, không liên quan gì tới hai vị nương nương. Xin Hoàng thượng trách tội."
"Lén lút qua lại với hậu cung là tội chết, một mình ngươi gánh không nổi. Nói ra kẻ sắp xếp
có lẽ Hoàng thượng sẽ tha mạng cho ngươi."
" Lời nào của Lệ phi là đang ám chỉ bản cung? Chuyện hôm nay rõ ràng là do ngươi giở trò."
"Không thể giải thích được nên bắt đầu vu oan cho người khác."
" Hoàng thượng, chuyện này do thần thiếp mà ra thần thiếp tình nguyện chịu phạt. Nhưng xin Hoàng thượng khai ân tha cho Hoàng Phổ thống lĩnh. "
"Được rồi. Chuyện hôm nay đến đây thôi , không cần nhắc nữa. Mọi người đều hồi cung đi. "
"Hoàng thượng."