Ngọc Dao Cung.
" Hôm nay nương nương cứ lo lắng không yên, có phải là nghe nói hoàng thượng lúc đi săn đã nói chuyện rất vui vẻ với cô gái mà Hằng vương dẫn theo?".
" Bao nhiêu năm rồi, trong lòng hoàng thượng chỉ có Tịch Nguyệt cũng chẳng cười với bản cung được mấy lần, ta còn chẳng bằng một nha đầu không biết tên có thể khiến hoàng thượng vui". Bạch Tố Loan ở tẩm cung của mình trong lòng lại buồn phiền.
Trong tẩm cung rộng lớn này cũng chỉ có nàng và nô tì thân cận để trò chuyện, vì để đỡ buồn chán nàng còn nuôi một chú chó nhỏ để bầu bạn.
" Nương nương, nha đầu đó chỉ như giun dế thôi sao xứng đáng so sánh với người được".
Tố Loan vuốt ve chú chó trong lòng, lắc đầu nói:" Ngươi có biết là xưa nay phủ Hằng vương rất hiếm có nữ nhân ra vào. Cô gái này có thể vào phủ một cách quang minh chính đại còn được dẫn vào bãi săn thân phận của cô ấy chắc chắn không đơn giản đâu".
" Nương nương, việc quan trọng trước mắt là ngày kia về nhà chuyện này liên quan đến địa vị trong triều của Bạch gia và Đậu gia sau này".
" chuyện này mẫu thân đã nói với ta rồi nhưng Tịch Nguyệt đang bệnh nặng sau hoàng thượng có thể rời cung được? E là sẽ chê ta nhiều chuyện mất".
Phủ Hằng vương.
Hậu viện.
Tịch Dao sau khi rời khỏi thư phòng của hắn liền nảy ra một ý định, nàng sẽ lập khế ước với hắn nhưng thế nào hắn cũng không chấp nhận chỉ còn cách tự viết tên hắn vào.
Nàng ngồi loay hoay cả buổi cũng không biết viết tên hắn như thế nào, chữ thì ngoằn ngoèo trông rất xấu.
Hắn ra ngoài thư giãn, đi đến hậu viện thì nhìn thấy nàng ngồi loay hoay viết gì đó nên đi đến xem.
" Sao lại ghi tên của bản vương?".
Nàng nghe giọng của hắn liền giật mình, lấy tay che lại.
" Rảnh không có việc gì làm nên viết bừa. Phạm pháp sao?"
" Viết thì không phạm pháp, viết sai mới phạm pháp. Đứng dậy mài mực đi".
Nàng vui vẻ đứng dậy mài mực, rồi đưa tờ giấy đã viết sẵn nội dung khế ước, nhưng nàng dù thủ pháp nên hắn không thấy được chữ.
" Ngài viết vào chỗ này".
Hắn đưa bút lên viết tên của mình vào.
" Ngài viết tên của ta luôn đi. Bên này...".
Hắn miễn cưỡng viết tên của nàng vào.
" Được rồi".
Nàng cầm tờ giấy lên đưa đến bên nến, một khắc sau chữ trên tờ giấy liền hiện lên.
Nàng nhìn tờ giấy cười đến quên cả trời đất.
" Hư hư..."
" Gì vậy?".
" Giấy khế ước! Liên Tâm phụng chỉ thành người trong phủ Hằng vương, mỗi khi Liên Tâm muốn gì, Cốc Dạ Hằng bắt buộc phải đồng ý, cô ấy luôn luôn đúng nếu cô ấy sai thì là do Cốc Dạ Hằng gây ra. Tuyệt đối không được to tiếng, bắt nạt và vứt bỏ cô ấy. Ngài xem tên của hai chúng ta đặt cùng nhau rất thuận mắt có phải không?".
Nàng đưa khế ước ra cho hắn xem.
" Nhạt nhẽo".
" Hơn nữa, khế ước này không tính".
" Sao lại không tính? Ta hỏi ngài, tên trên đó không phải ngài viết sao?".
Hắn giật tờ khế ước, nàng liền đuổi theo giành lại.
" Trả cho ta, trả cho ta".
Nàng thấp hơn hắn nên liên tục nhảy lên để giành lại, hắn xoay quanh người mình, giơ tay lên cao khiến nàng không lấy được.
Hai người họ bên hậu viện còn ở sát hồ sen trong phủ, trong lúc tranh giành nàng trượt chân suýt ngã xuống hồ, hắn nhanh chóng kéo nàng lại, khiến nàng rơi vào lòng của hắn, hai người mặt đối mặt với nhau, bất giác trong lòng hắn có chút cảm giác ngại ngùng, nàng thì thất thần trong giây lát. Một chút nữa nàng đã dưới hồ tung tăng nghịch nước rồi.
Đột nhiên từ phía xa xa bỗng xuất hiện những chiếc đèn lồng, chiếu sáng khắp mọi nơi.
" Đẹp quá!"
Hắn nghe nàng nói đột nhiên ngại ngùng buông nàng ra, nàng tiến lên để nhìn cho rõ.
" Đó là cái gì? Thật sự rất đẹp".
Hắn nghe nàng nói liền quay người lại, nhìn thấy trên bầu trời là những chiếc đèn lồng.
Hoá ra lúc nãy là khen...
" Khụ khụ...hôm nay là ngày hội đèn lồng chợ Đông".
" Hội đèn lồng chợ Đông?"
Nàng nói rồi nhìn hắn bằng ánh mắt mong chờ.
Hắn cảm nhận được ánh mắt của nàng nên nhìn sang lập tức từ chối.
" Chán lắm không đi"
" Không đi đúng không, vậy ta tự đi. "
" Haizz, một tiểu cô nương như ta, nếu ta đi một mình lỡ như gặp nguy hiểm gì thì ngài đừng hối hận đấy".
Hắn vẫn không đáp, nàng thấy khế ước vẫn còn trong tay hắn, nhân lúc hắn không để ý liền giật lại.
" Hứ ".
Nàng cầm tờ khế ước trong tay ung dung bước đi.
Hắn quay người lại không thấy nàng đâu, trong lòng do dự một hồi lâu liền đuổi theo.
" Chờ đã, bản vương đi với cô".
Nàng kéo hắn chạy đến hội đèn lồng, trên đường người người nô nức vui vẻ cười nói, thật ra hắn rất thích ra ngoài chơi như thế này, nhưng vì ngày này năm đó đã khiến hắn không có được tình cảm của Tịch Nguyệt nên hắn dần khép mình lại, những năm tổ chức lễ hội hắn cũng không ra ngoài.
Mọi người cùng nhau giải câu đố, cầu nguyện, thả đèn lồng, còn có múa kịch ca hát, múa lân rất vui.
Nàng kéo hắn đứng trên một chiếc cầu, quan sát mọi nơi từ chỗ này thật sự rất đẹp.
" Đẹp quá đi, Dạ Hằng ngài nhìn kìa".
Bóng của cả hai in dưới hồ hiện ra dưới ánh trăng đẹp lung linh, giống như Ngưu Lang Chức Nữ trên cầu Ô Thước.
" Vô vị".
Hắn nói một câu rồi bỏ đi với thái độ chán chường.
Nhưng khi quay mặt đi hắn lại bất giác mỉm cười.
" Nè, ngài đợi ta với. Dạ Hằng, ngài đợi ta với".