"Lòng quân vương xưa nay vốn khó đoán. Mối quan hệ giữa Hoàng thượng và Lạc Tân đối với chúng ta mà nói có thể nói là vật cực tất phản, họa đi đôi với phúc."
" Nương nương, vậy giờ chúng ta phải làm gì?".
" Trong họa có phúc trong phúc có họa. Chúng ta hãy cho một mồi lửa, thêm dầu vào lửa đi. Ta thực sự muốn biết Hoàng thượng sẽ có lựa chọn như thế nào."
Ngày hôm sau.
Kim Loan điện.
"Bẩm Hoàng thượng, Lạc tướng quân tối qua về cũng chưa hề ra khỏi cửa nửa bước. Chỉ là...".
"Chỉ là cái gì?".
" Chỉ là thuộc hạ hôm nay nghe được người trong cung đang tranh luận mối quan hệ của Hoàng thượng và Lạc tướng quân. Dường như tin đồn đã lan truyền nhanh chóng."
" Đều là những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Truyền lệnh của trẫm. Nếu còn có người lan truyền tin đồn nhảm nghe một đồn mười, giết không cần luận tội."
"Rõ. Vậy có cần thuộc hạ tới chỗ Lạc tướng quân...".
"Không. Để trẫm suy nghĩ thêm."
"Hoàng quý phi tới."
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
" Miễn lễ."
"Hoàng thượng sao lại tức giận đến vậy?".
" Đều là mấy chuyện nhỏ nhặt trong triều, ái phi đừng lo lắng."
"Thần thiếp còn tưởng rằng hôm qua thần thiếp bị bắt cóc, Hoàng thượng đang nổi giận vì chuyện này cơ. Thì ra thần thiếp tự mình đa tình. Trong lòng Hoàng thượng vốn chẳng có thiếp."
Nàng bày vẻ mặt buồn bã ra vờ vịt nói.
"Phải đó, chuyện hôm qua ái phi thực sự chịu khổ rồi. Cũng vì mấy ngày nay trẫm bận việc triều chính thực sự sơ ý quá. Nhưng nàng yên tâm đi. Chuyện này trẫm nhất định đòi lại công bằng cho nàng."
Hắn đi xuống gần chỗ nàng cưng chiều nói.
Đến trưa, hắn đến chỗ của Lạc lão tướng quân đang nghỉ ngơi.
"Hoàng thượng giá đáo."
"To gan. Gặp Hoàng thượng mà không hành lễ. Người đâu."
" Được rồi. Lui xuống cả đi."
"Vâng."
"Đồ đạc đã gói ghém xong rồi. Sao thế? Vội vàng muốn đi như vậy sao? Lời đồn trong cung, chắc ông cũng nghe rồi."
"Lão phu đã từng tuổi này rồi. Muốn chém, muốn giết Hoàng thượng tự định đoạt."
" Ông bắt cóc Hoàng quý phi, còn phái người cướp ngục, đáng lẽ là tội tày trời, theo lý phải xử tội chết".
" Vậy sao Hoàng thượng không tin những lời gièm pha của yêu phụ kia rồi giết lão phu đi?".
"Chuyện Hoàng quý phi trẫm có thể không truy cứu nữa. Nhưng trẫm hi vọng chuyện này kết thúc ở đây. Nếu trẫm thực sự giết ông, là phạm phải thiên lý luân thường. Linh hồn mẫu phi trên trời cao cũng sẽ không tha thứ cho trẫm."
"Ngài thực sự hiểu mẫu phi của ngài sao? Mẫu phi của ngài, Dung Nhi của ta, từ khi ly biệt năm đó ta chưa từng gặp lại nàng ấy. Ngay cả lúc nàng ấy lìa đời ta cũng không thể tiễn nàng ấy quãng đường cuối cùng. Nhưng ta tin rằng linh hồn mẹ ngài trên trời cao cũng không muốn nhìn thấy ngài tự hủy hoại giang sơn."
"Nếu ông bằng lòng trẫm có thể đưa ông tới tẩm cung của mẫu phi, tới tế linh hồn trên trời cao của người."
[Quan Thư Cung]
"Chủ nhân, nay lời đồn ngày càng lan truyền rộng rãi. Hoàng thượng đã bắt đầu trấn áp mạnh mẽ. Nếu phát hiện ra ai bàn luận sẽ lập tức xử chết. Mấy ngày gần đây Hoàng thượng và Lạc Tân liên tục qua lại, dường như đã bắt đầu hành động. Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?".
" Mưa gió sắp ập đến rồi. Trước tiên án binh bất động. Còn về Hoàng thượng, ngươi tiếp tục giúp ta giám sát."
" Vâng."
"Còn một việc nữa, Hàn thành chủ nhờ thuộc hạ chuyển lời cho chủ nhân. Ngài ấy có việc gấp về Vạn Hoàng Thành một chuyến. Nếu chủ nhân có việc gấp, có thể sai người truyền tin gấp cho ngài ấy."
" Biết rồi."
Bảo Hòa Cung.
"Dung Nhi. Cuối cùng ta cũng có thể tới gặp nàng."
Ông đến tẩm cung của thái hậu, nhìn cảnh vật nơi đây nhớ người xưa.
"Mẫu phi. Quân Nhi cũng tới thăm người đây.
Linh hồn người trên trời cao nếu nhìn thấy cảnh tượng gia đình đoàn tụ cũng sẽ cảm thấy vui mừng bội phần đúng không?".
"Mẫu thân của ngài cũng sẽ cảm thấy vui mừng cho ngài. Dung Nhi, ta và Quân Nhi của nàng… Quân Nhi giờ đã là hoàng đế Đại Chử rồi. Ta đã không còn tâm nguyện nào nữa rồi. Cho dù Quân Nhi có nhận ta là cha hay không, ta cũng không trách con. Chỉ hi vọng Quân Nhi có thể bảo vệ thật tốt cho thiên thu muôn đời Đại Chử.
Cũng không uổng công năm đó ta chinh chiến sa trường, vất vả hơn nửa đời người để đổi lấy non sông Đại Chử."
"Từ trước tới nay, Đại Chử ta đều lấy hiếu, lấy lễ nghĩa trị quốc. Trên có văn võ bá quan dưới có thường dân bách tính, tất cả mọi người đều đặt chữ hiếu lên hàng đầu. Bởi thế, cha, là con bất hiếu, từ trước tới giờ chưa từng hiếu thuận với người. Hôm nay, trước mặt mẫu phi, con kính cha một chén. Hôm nay không có quân thần, chỉ có phụ tử. Trước mặt mẫu thân, gia đình chúng ta cũng coi như được đoàn tụ. Cha, mời."
Ánh mắt sắc bén của hoàng thượng dồn vào ly rượu trên tay ông, ông từng tuổi này một chút tâm tư này sao không nhận ra được chứ! Nhưng vì con trai ông sẵn sàng hi sinh.
"Những chuyện phải đến rồi cũng đến."
Ông cầm ly rượu lên uống, một lát sau trong người cảm thấy khó chịu, khoé miệng phụt ra một ít máu, sau đó ngã quỵ xuống.
"Vì sao? Vì sao người lại trở lại hoàng cung này."
"Nếu chúng ta không phải là người trong hoàng cung, có lẽ, chúng ta thực sự có thể làm cha con, giống như những người bình thường, tận hưởng niềm vui giữa cha con một cách bình thường. Chỉ đáng tiếc… Quân Nhi…".
"Con trai ta thủ đoạn lắm. Tốt. Cha không trách con. Bậc đế vương kỵ nhất là kẻ nặng tình,
phải dập tắt tình cảm, trái tim phải kiên định như sắt đá. Con trai, xin lỗi. Đây là mệnh của con, là số mệnh cả đời con, là điều mà con phải gánh vác. Cho dù bất cứ ai cũng không được trở thành điểm yếu của con. Ta nhắc nhở con,
nhất định phải trừ khử Cốc Dạ Hằng. Bởi vì hiện giờ chỉ có hắn mới là huyết mạch hoàng thất chính thống. Hãy nhớ kỹ."
Hoàng thượng từ từ ngồi xuống trước mặt ông.
"Quân Nhi, lần đầu tiên ta nhìn con gần như thế.
Lần đầu tiên ta nghe thấy con gọi ta một tiếng cha. Dung Nhi, Dung Nhi, ta sắp tới gặp nàng đây. Chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa. Dung Nhi, Dung Nhi."
Nói xong ông dần dần tắt lịm đi. Ngày hôm đó hắn chiếu chỉ khắp thiên hạ, Lạc lão tướng quân bắt cóc hoàng quý phi, gây náo loạn hoàng cung cướp ngục bất thành, niệm công lao của ông đã cho ông về quy ẩn nơi rừng núi, mãi mãi không được vào cung.
Trở về Kim Loan điện, hắn ngồi trầm tư.
"Tịch Nguyệt, có phải nàng cũng nghĩ rằng trẫm đã làm sai không?".
"Không. Trẫm không sai. Là ông ta tự tìm tới chỗ chết. Là ông ta tự tìm tới chỗ chết. Đại Chử này là cơ nghiệp mà tiên vương để lại cho trẫm.
Ngai vàng của Đại Chử này chỉ có thể là của trẫm. Trẫm phải bảo vệ nó. Tuyệt đối không thể giương mắt nhìn người khác chà đạp lên. Có lẽ ông ta nói đúng. Ông ta nói đúng. Có lẽ đây chính là số mệnh của trẫm. Đây chính là số mệnh của trẫm."
Quan Thư Cung.
"Chủ nhân, Cốc Dạ Quân đã bày kế giết chết Lạc Tân rồi."
"Quả nhiên hắn vẫn đi nước cờ này. Tất cả những người ảnh hưởng tới hoàng quyền cho dù là người yêu hay người thân đều sẽ bị loại bỏ. Có lẽ năm đó ta thiếu chút nữa thì đã..."
Đang nói chuyện thì Thinh Nguyệt chạy vào bẩm báo.
"Nương nương, Hoàng thượng đang đi về hướng Quan Thư Cung."
"Hoàng thượng giá đáo."
Ân Tuyết nhanh chóng rời đi, nàng cũng lấy lại dáng vẻ thường ngày ra hành lễ.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. "
"Ái phi mau miễn lễ. Mấy ngày hôm nay nàng nghỉ ngơi thế nào?".
"Mấy ngày hôm nay Hoàng thượng không ở đây, Dao Nhi ở trong cung ngoài thêu thùa thì chỉ biết chơi cờ đã sắp chán ngán rồi."
"Dao Nhi, mấy ngày hôm nay trẫm thực sự bận việc triều chính. Không thể dành thời gian cho nàng."
"Theo như thần thiếp thấy trong lòng Hoàng thượng không có thần thiếp. Từ hôm Dao Nhi bị bắt, cả ngày lúc nào cũng lo sợ, sợ Lạc Tân đó tới gây phiền phức cho Dao Nhi."
"Việc này Dao Nhi cứ yên tâm. Hôm nay Lạc tướng quân đã bị trẫm đuổi về núi sâu, sẽ không bao giờ làm tổn thương tới nàng nữa."
Tối hôm đó hắn cũng ở lại Quan Thư Cung. Vì trúng thuốc mê nên sáng sớm thượng triều có hơi mệt mỏi.
"Hoàng thượng, nay Nam Cốc nhiều lần phạm biên giới Đại Chử ta, dẫn tới nhiều tòa thành trì trong đó có Liên Thành hỗn loạn liên miên. Tướng sĩ biên giới như rắn mất đầu, liên tiếp tan vỡ. Mong Hoàng thượng cử quân chi viện."
"Hoàng thượng, Hằng vương thân là chiến thần Đại Chử, chinh chiến sa trường đã lâu, có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, từ trước tới giờ chưa từng thua bất cứ ai. Thần nghĩ rằng Hằng vương dẫn quân xuất chinh là phù hợp hơn cả."
"Thần tán thành."
" Thần cũng tán thành."
"Xem ra Hằng vương thực sự rất được lòng người."
"Hoàng thượng, biên giới Đại Chử ta rơi vào tình huống khó khăn. Giờ đã không thể trì hoãn. Xin Hoàng thượng đồng ý cho thần đệ dẫn quân ra trận."
"Tấm lòng trung thành của Hằng vương trẫm đương nhiên thấu hiểu. Nhưng Nam Cốc nhiều lần phạm biên giới Đại Chử ta, xâm phạm nước nhỏ, làm tổn hại uy nghiêm của Đại Chử ta. Tội không thể tha thứ. Nay trẫm đã quyết ba ngày sau sẽ ngự giá thân chinh, cứu viện biên giới."
"Việc này tuyệt đối không được. Hoàng thượng, tuy thiên tử ngự giá thân chinh có thể cổ vũ sĩ khí, nhưng chiến trường nguy hiểm, đao thương vô tình, ngộ nhỡ xảy ra sơ suất gì Đại Chử sẽ gặp nguy hiểm. Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ kỹ."
"Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ kỹ."
Các văn võ bá quan trong triều đồng loạt quỳ xuống.
"Thôi được rồi. Ý trẫm đã quyết. Chúng ái khanh không cần nhiều lời."
"Hằng vương, khanh có bằng lòng dẫn quân tiền tiêu đánh tiên phong cho trẫm không?".
"Thần đệ đương nhiên sẽ dùng cả tính mạng bảo vệ quốc thổ."
" Tốt."
"Hoàng thượng anh minh, trời che chở Đại Chử."
" Báo!"
"Khởi bẩm Hoàng thượng, biên cương truyền tin cấp báo Du Lâm Quan bị Nam Cốc bao vây. Khẩn cầu lập tức phái binh tăng viện."
"Cái gì? Hằng vương, lập tức dẫn quân tới Du Lâm Quan chi viện."
" Thần đệ tuân chỉ."
Quan Thư Cung.
" Nương nương, nương nương, nương nương."
" Có chuyện gì?".
" Hoàng thượng quyết định ngự giá thân chinh,
cử Hằng vương lập tức xuất phát tới Du Lâm Quan chi viện. Giờ đang tập kết quân đội ở quảng trường."
Nàng nghe trong lòng đã biết hoàng thượng muốn nhân cơ hội trừ khử hắn, nên nảy sinh ý định cùng hoàng thượng xuất chinh.
Ngày hôm sau.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Hằng vương đã dẫn quân ra khỏi thành, có cần thuộc hạ ra tay bây giờ không?".
"Không. Đối với Hằng vương kết cục hãnh diện nhất chẳng phải là da ngựa bọc thây sao? Vậy thì sao trẫm có thể không tác thành cho hắn chứ? Chờ sau khi Hằng vương dẹp nguy cho Đại Chử, sẽ để hắn chết trận nơi sa trường với danh nghĩa anh hùng. Dùng người phải dùng hết giá trị."
" Hoàng thượng anh minh."
"Hoàng thượng, Hoàng quý phi tới bái kiến."
Thái giám bên ngoài truyền tin vào.
"Cho vào."
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
"Hoàng quý phi vội vã như thế là có chuyện gì?".
" Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng muốn ngự giá thân chinh, thực sự cảm thấy đứng ngồi không yên. Bởi thế tới để thăm Hoàng thượng."
"Giờ nàng lo cho trẫm hay lo cho Hằng vương?".
"Thần thiếp đã nói rõ từ lâu. Hằng vương chẳng qua cũng chỉ là một vương gia, sao có thể sánh được với Hoàng thượng."
"Dao Nhi yên tâm. Trẫm cũng đã từng có kinh nghiệm chinh chiến sa trường, giết vô số quân địch. Lần này nhất định sẽ chiến thắng trở về.
Nàng hãy yên tâm ở trong cung chờ tin tốt của trẫm."
" Thần thiếp tin Hoàng thượng nhất định sẽ thắng ngay từ trận đầu. Chỉ là Dao Nhi còn có một thỉnh cầu. Thần thiếp xin được cùng Hoàng thượng xuất chinh."
"Dao Nhi, sao đột nhiên nàng lại có ý này?".
" Thần thiếp chỉ đột nhiên nhớ ra tỷ tỷ đã từng nói với Dao Nhi năm đó khi tỷ ấy ngao du Nam Cốc đã từng gặp phải quân chủ Nam Cốc Hàm Dục bị trúng độc lạ do bị kẻ gian hãm hại. May mắn được tỷ tỷ cứu giúp mới giữ được tính mạng. Nay tỷ tỷ tuy đã tới cõi tiên, nhưng ân tình của tỷ ấy với quân chủ Nam Cốc vẫn còn. Dao Nhi nghĩ rằng nếu lần này Dao Nhi cùng Hoàng thượng xuất chinh không biết chừng quân chủ Nam Cốc sẽ nể ân tình trước đây của tỷ tỷ mà đồng ý đàm phán hòa bình. Như thế có thể loại trừ mối lo bách tính biên cương chịu nỗi đau khổ vì chiến tranh loạn lạc."
"Tịch Nguyệt, xét cho cùng trong hậu cung này nữ nhân có thể cùng trẫm bôn ba sa trường
chỉ có một mình Tịch Nguyệt. Vậy thì được. Trẫm đồng ý với nàng."