"Hoàng thượng. Vũ đạo của Hoàng quý phi trước giờ luôn uyển chuyển đẹp đẽ. Hôm nay đã là ngày đại hỷ, chi bằng dệt hoa trên gấm. Nhân lúc Hoàng thượng vui vẻ, cũng để cho chúng tỷ muội được một lần mãn nhãn."
"Thôi đi thì hơn, thần thiếp đã lâu không múa rồi. Thân thể cũng không linh hoạt lắm. Sợ rằng các tỷ muội sẽ chê cười."
"Xem Hoàng quý phi nói kìa, ai chê cười ai chứ. Đều là tỷ muội nhà mình...".
" Được rồi. Hoàng quý phi đã không muốn múa, cũng không cần gượng ép."
" Hoàng thượng. Thần thiếp đi xem bên Lệ phi một chút. Sợ là bọn nô tỳ chân tay lóng ngóng
hầu hạ không chu đáo."
Thục phi đứng dậy lên tiếng, làm theo như kế hoạch định trong đầu.
"Được. Nàng đi đi."
Ngọc Dao Cung.
"Lệ phi, không sao chứ? ".
"Thục phi. Bản cung hôm nay không thể đi đến yến tiệc rồi. Làm phiền Thục phi bẩm báo với Hoàng thượng một tiếng."
"Lệ phi cứ thế mà đi. Há chẳng phải sẽ làm mất nhã hứng của Hoàng thượng sao? Bạch Tịch Nguyệt đó bây giờ đang được Hoàng thượng sủng ái. Nếu Lệ phi không đi, chẳng phải sẽ bị cô ta chèn ép sao?".
Nhìn sắc mặt Lệ phi xanh xao, mắt không linh hoạt mơ mơ màng màng, nàng ta biết đã ngấm độc, cố tình gieo vào đầu cô những chuyện của Tịch Nguyệt.
"Bạch Tịch Nguyệt?".
"Đúng. Bạch Tịch Nguyệt đó muốn hại đứa bé trong bụng của Lệ phi. Lẽ nào Lệ phi cứ ngồi chờ chết như vậy sao?".
"Tịch Nguyệt muốn hại con của ta? Muốn hại con của ta. Bản cung tuyệt đối sẽ không để cô ta làm được."
"Lệ phi nghĩ như vậy là đúng rồi. Hoặc là Bạch Tịch Nguyệt chết, hoặc là đứa trẻ trong bụng Lệ phi chết. Tỷ không nghĩ cho bản thân mình,
cũng phải nghĩ cho đứa trẻ chứ."
"Bản cung... bản cung nhất định phải giết chết tiện nhân Bạch Tịch Nguyệt đó."
"Nào, tỷ tỷ. Muội muội dìu tỷ."
"Giết chết Bạch Tịch Nguyệt".
Đại điện.
"Lệ phi, Bạch Tịch Nguyệt ở đằng kia. Đứa bé sống được hay không phải xem tỷ làm thế nào rồi."
Vừa dứt lời, Lệ phi đằng đằng sát khí tiến đến bóp cổ nàng.
"Ngươi, tiện nhân này. Ngươi muốn hãm hại con của ta. Ta giết chết ngươi."
"Buông ra. Lệ phi."
" Ta phải giết chết ngươi. Ta phải giết chết ngươi."
" Nương nương, không thể. Buông tay ra. Nương nương đừng như vậy."
"Nương nương."
" Lệ phi."
"Giết chết ngươi."
"Ngươi buông tay cho ta."
"Lệ phi."
Cô ta bị đẩy ra bất ngờ ngất xỉu. Thục phi bên cạnh mỉm cười đắc ý.
"Còn ngây người ra đó làm gì? Không truyền thái y đi."
" Vâng."
Ngọc Dao Cung.
"Nghiêm trọng quá rồi. Tại sao lại như vậy chứ?".
"Thế này, thế này làm sao mới được chứ? Nhanh lên, nhanh đi. Đưa ta khăn lông."
Hoàng thượng và các vị phi tần bên ngoài đứng ngồi không yên, bên trong là tiếng nói của thái y và đám cung nữ thay từng thau nước đầy máu tươi.
"Thái y, tra được gì chưa? Rốt cuộc sao Lệ phi lại như vậy?".
Thái y ra ngoài bẩm báo.
"Bẩm bệ hạ, theo như thần chẩn đoán, Lệ phi nương nương là bị trúng độc."
"Trúng độc? Rốt cuộc là trúng độc gì?".
" Thứ nhất là xạ hương. Thứ hai là vật này, vừa nãy thần có hỏi qua nô tỳ của Lệ phi nương nương. Mới biết được sau khi Lệ phi nương nương nhận được quà mừng từ các cung,
tinh thần bắt đầu mơ hồ. Thần đã xem qua, hóa ra đế gỗ kỳ lân này tản ra hương hoa mạn đà la. Do đã được ngâm trong nước hoa mạn đà la. Vật này mang kịch độc. Có thể khiến thần trí hỗn loạn, thậm chí còn sinh ra ảo giác."
"Cái này... "
Người trong Nội vụ phủ phụ trách quà mừng nghe xong thì lập tức nói.
"Lý tổng quản, ngươi đã biết được cái gì? Nói."
" Vâng. Bẩm Hoàng thượng, vật này là quà mừng do Hoàng quý phi nương nương tặng cho Lệ phi."
"Hoàng quý phi. Vật này thật sự là do nàng tặng cho Lệ phi sao?".
Hoàng thượng xoay người lại hỏi nàng.
"Hoàng thượng. Như ý đó đúng là thiếp mang tặng cho Lệ phi. Nhưng cái đế gỗ kỳ lân kia, lại do Thục phi mang đến chỗ của thiếp."
"Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp quả thực có tặng cho Hoàng quý phi một cái đế gỗ kỳ lân,
nhưng tỷ ấy lại khăng khăng muốn tự lấy một cái ở Nội Vụ Phủ. Rõ ràng là muốn động thủ lên cái đế gỗ đó."
"Vậy xin hỏi Thục phi, làm sao cô lại biết rõ việc ta đi lấy một cái đế gỗ kỳ lân đến vậy?
Chẳng lẽ là cố ý điều tra sao? ".
"Trùng hợp thôi. Ngày đó ta đi Nội Vụ Phủ lựa chọn quà mừng, vừa hay đụng phải Thinh Nguyệt đi lấy đế gỗ. Hóa ra lòng dạ của Hoàng quý phi lại thâm sâu như vậy. Hoàng quý phi. Thế này là cô vừa ăn cắp vừa la làng đó. Cô đã sớm muốn lợi dụng ý tốt của ta,
để đổ mọi tội lỗi lên đầu ta rồi."
" Hoàng quý phi chuyện này thật sự là do nàng làm sao?".
"Thục phi nương nương. Ta không thể không khen ngợi thủ đoạn cao minh của cô. Nhưng đáng tiếc cô trăm tính ngàn tính lại bỏ lỡ một chuyện. Bản cung sợ chiếc đế gỗ này để lâu nhìn có vẻ cũ kỹ, nên đã đặc biệt lệnh cho Lý tổng quản mang đi quét lại một lớp sơn."
"Lý tổng quản có chuyện như vậy không?".
Hoàng thượng hỏi hắn.
" Bẩm Hoàng thượng, Quý phi nương nương căn dặn, tiểu nhân không dám sơ suất đã cho người đi làm ngay rồi."
"Thục phi nương nương. Ta hỏi cô lần cuối, cô thật sự không động tay động chân gì trên cái đế gỗ kỳ lân này chứ?"
"Đừng nói là động tay động chân, cái đế gỗ ở Nội Vụ Phủ đó ta còn chưa thấy bao giờ."
"Được. Hoàng thượng. Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng cho người mang một bát nước nhuộm pha từ địa y đến đây. Thần thiếp tự có cách chứng minh mình vô tội."
" Được. Trẫm cũng rất muốn biết trong cung này rốt cuộc là kẻ nào ác độc như vậy. Lý tổng quản lời của Hoàng quý phi ngươi nghe rõ cả rồi chứ?".
"Vâng."
Một lát sau, thái giám bưng đến một bát nước đến.
"Tuy thần thiếp không hiểu kỹ thuật nhuộm màu, nhưng cũng hiểu đôi chút về thuộc tính của các loại nước tạo màu sơn. Lớp sơn đen này được tạo ra từ hỗn hợp vỏ sồi và phèn sắt. Nếu ngâm trong bát nước nhuộm pha từ địa y, sẽ biến thành màu đỏ. Lý tổng quản, chắc ngươi cũng hiểu điều này rồi."
" Bẩm Hoàng thượng, những điều Quý phi nương nương nói rất chính xác."
"Người nào đã từng đụng vào đế gỗ kỳ lân này, sẽ khó mà rửa sạch được lớp sơn phủ dính trên đó. Chỉ cần dùng nước này để thử là biết ngay. Thục phi nương nương luôn nói bản thân chưa từng nhìn thấy nó, vậy dám hỏi Thục phi nương nương có thể thử không?".
"Thục phi, vừa rồi nàng khẳng định như vậy, thì thử một lần đi. Coi như có thể tự chứng minh trong sạch."
"Hoàng thượng. Thần thiếp vốn không hề làm chuyện này."
Nàng ta ung dung bước đến đặt tay vào trong bát nước.
"Đợi một chút, Thục phi nương nương. Còn cả nô tỳ thân cận của cô nữa. Thái Điệp."
"Thái Điệp. Còn không mau thử đi."
Hoàng thượng lên tiếng nàng ta cũng không còn cách nào khác, lúc này thay đổi sắc mặt có chút lo lắng.
"Thế này... Đổi màu rồi. Hoàng thượng, người xem."
"Thục phi. Nàng còn gì muốn giải thích? Thái Điệp là nô tỳ thân cận của nàng, đương nhiên phải làm việc theo lệnh. Ban nãy nàng nói nàng chưa từng thấy vật này. Vậy tại sao bây giờ bát nước này lại đổi màu được?".
" Điều này đã đủ để chứng minh đế gỗ kỳ lân này đã bị người khác đổi từ lâu. Mà người này, chính là cô Thục phi nương nương."
"Hoàng thượng. Chuyện này hoàn toàn là do một mình nô tỳ làm ra, không liên quan gì đến nương nương đâu, Hoàng thượng."
Thái Điệp vội vàng quỳ xuống nhận hết mọi tội lỗi.
"Vậy độc xạ hương này cũng là do ngươi làm?".
" Hoàng thượng minh giám, thần thiếp không hề dùng thủ đoạn độc ác như thế."
"Người đâu."
"Có thần. Lập tức đưa người khám xét tẩm cung của Thục phi."
" Vâng."
Sau một hồi tìm kiếm, binh lính phát hiện xạ hương ở dưới nệm ngồi.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, phát hiện ra vật này và một ít bột xạ hương trên nệm ngồi trong cung của Thục phi nương nương".
"Thục phi. Trẫm thật không ngờ nàng lại độc ác như vậy. Ngay đến cả con của trẫm cũng dám mưu hại. Nàng còn gì để cãi nữa không?".
"Hoàng thượng, thần thiếp thực sự không làm chuyện bỏ độc xạ hương này. Là ả ta. Nhất định là ả muốn hãm hại thiếp."
"Bản cung không hề oán giận những chuyện Thục phi nương nương đã làm. Ta chỉ cảm thấy lạnh lòng. Cô và ta cùng hầu hạ Hoàng thượng. Tại sao lại cứ cố chấp tranh đấu, không đội trời chung?".
"Đừng làm bộ làm tịch nữa Bạch Tịch Dao. Ngươi giết người, còn muốn diệt tận gốc. Lần này ngươi mãn nguyện rồi chứ gì. Diệt trừ ta và Lệ phi, từ nay trở đi hậu cung này sẽ là thiên hạ của một mình ngươi rồi."
"Ngươi im miệng. Chuyện đến nước này mà ngươi còn khua môi múa mép. Thiên Diện. Áp giải Thục phi đi."
"Nương nương. Mời."
" Bạch Tịch Dao Đồ đê tiện này. Ta phải giết ngươi."
Đến bước đường cùng, nàng ta cầm cây trâm trên tóc tiến về phía nàng.
"Ái phi".
Thiên Diện lập tức xông lên đá vào tay nàng ta, cây trâm rơi xuống đất, nàng ta cũng bị bắt giữ.
"Ngươi... Thục phi. Bây giờ ngươi đã đánh mất cả lương tri vì dục vọng của riêng mình, hại người không thành còn tự hại mình. Thiên Diện, giam Thục phi và nô tỳ Thái Điệp vào thiên lao, chờ ngày xử tử."
"Buông ta ra."
"Hoàng thượng. Rồi sẽ có ngày người phải hối hận vì hôm nay ta chưa giết được ả ta."
Thục phi bị đưa đi. Người đầu tiên phải trả giá cho cái chết của Tịch Nguyệt và mẹ nàng.
Trong phòng.
Xạ hương vốn dĩ là do Lệ phi ngay từ đầu đã tự hạ độc mình, ngày ấy đến Ngọc Thiền Cung cũng chính là cô bỏ lên nệm ngồi.
[Con à, đừng trách mẹ nhẫn tâm.]
[Nơi này là hoàng cung, tất cả mọi chuyện không ngờ tới đều có thể xảy ra.]
Nhớ lại.
"Hồ thái y, hãy cho bản cung biết có thể tẩm độc gì vào hai vật này."
" Chiếc lược này phải được ngâm trong nước thuốc đặc chế mỗi đêm. Đến hôm sau dùng chiếc lược này chải lên đầu nương nương. Độc tính trên chiếc lược sẽ ngấm dần vào thân thể của nương nương. Chiếc đế gỗ này cũng làm theo cách tương tự."
"Chất độc này có làm tổn thương long thai không?".
"Theo lý mà nói chất độc trên chiếc lược
cũng không phải là chất độc gì mạnh. Chỉ là mê hồn hương khiến nương nương tâm thần bất ổn, thần trí hoảng loạn thôi. Còn trên chiếc đế gỗ kỳ lân này có nước hoa mạn đà la gây ra chứng ảo giác. Hai vật này sẽ khiến cho nương nương thần trí hỗn loạn, tự sinh ảo giác trong tâm, chủ động làm ra những chuyện khó kiểm soát. Đó mới thật sự là loại thuốc tàn độc. Nương nương, long thai của người đã chịu tổn thương. Vẫn nên để vi thần nhanh chóng bắt mạch điều trị thì hơn."
"Được. Bản cung biết rồi. Không cần bắt mạch chữa trị nữa. Bản cung đã quyết định rồi. Mong Hồ thái y giữ bí mật. Không được tiết lộ chuyện này ra ngoài."
"Vâng."
Trở lại.
[Ở trong hoàng cung này, quyền lực lúc nào cũng lớn hơn tình cảm.]
[Nếu con đã trở thành con cờ trên bàn cờ của người khác, thì số trời đã định là không thể nhìn thấy ánh mặt trời.]
[Đã vậy thì cứ để chính mẹ lợi dụng con.]
[Chỉ khi con chết đi thì ta mới trừ khử được Thục phi, để Hoàng quý phi không còn cảnh giác với ta nữa.]
[Quan trọng nhất là hoàng thượng sẽ vì chuyện này mà áy náy trong lòng, thì mẹ mới có thể lấy lại ân sủng.]
[Con à, chỉ mong kiếp sau con đừng sinh ra trong nhà đế vương. Để kiếp sau chúng ta lại được là mẹ con.]