"Thần thiếp. Thần thiếp…. Thiếp thân nguyện lấy cái chết để tạ tội."
"Mẹ. Mẹ, mẹ mau đứng lên đi."
"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mau đứng lên đi mẹ."
"Mẹ mau đứng lên đi."
" Loan Nhi. Hãy sống tốt nhé."
Bà ta nói xong thì đứng dậy chạy thẳng đâm đầu vào cột.
"Mẹ. Mẹ. Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ ơi."
Lệ phi chạy đến ôm lấy người bà khóc nức nở.
"Mẹ. Mẹ."
Vì đau lòng quá độ nên Lệ phi ngất xỉu.
Ngọc Dao Cung.
"Chúc mừng Hoàng thượng. Lệ phi nương nương mạch trơn như ngọc, là có tin vui rồi."
"Lời này là thật sao?".
"Vi thần đã bắt mạch mấy lần liên tiếp rồi, chắc chắn không sai."
Hoàng thượng hay tin Đậu thị tự sát, Lệ phi ngất xỉu nên di giá đến thăm.
Quan Thư Cung.
Tin tức Lệ phi mang long thai được truyền khắp hoàng cung. Nàng biết được trong lòng lại không vui.
"Nương nương, An Bính Sơn bị chém, Đậu Thị bị diệt, mối thù của Lưu Tỉnh và phu nhân cũng đã báo rồi. Vì sao người vẫn không vui?".
"Cái chết của tỷ tỷ ngày đó vẫn còn ba người chưa chịu sự trừng phạt. Nhưng nay Bạch Tố Loan lại mang thai. Đứa bé vô tội. Ta lại không nỡ. Nhưng bản cung cũng biết con đường này một khi đã bắt đầu thì không còn đường lui.
Rồi sẽ có một ngày Bạch Tố Loan cũng đến tìm ta báo thù vì cái chết của Đậu Hương Lan.
Bản cung không thể không đấu."
Ngọc Dao Cung.
"Mẹ. Mẹ. Mẹ, mẹ ơi. Mẹ."
Lệ phi giật mình tỉnh dậy, mặt đầy mồ hôi.
"Nương nương, người tỉnh rồi."
"Thái Huỳnh. Thái Huỳnh, mẹ ta đâu?".
"Đại phu nhân, bà ấy... Bà ấy đi rồi."
"Đi rồi? Đi rồi. Không thể nào. Không thể nào. Không thể nào. Ngươi ra ngoài. Ngươi mau ra ngoài."
Nàng ta kích động la hét làm loạn.
" Nương nương. Nương nương, hiện giờ người đang mang thai. Thái y nói người phải tĩnh dưỡng, đừng quá mức đau lòng, để tránh động thai."
"Ngươi… Ngươi ra ngoài đi. Bản cung muốn yên tĩnh."
Cung nữ rời đi, nàng ta sờ tay lên bụng vuốt ve nói.
"Mang thai. Mẹ. Mẹ nghe thấy không? Con mang long thai rồi. Con và Dạ Quân có đứa con thuộc về mình rồi. Mẹ. Mẹ có ngoại tôn rồi.
Nhưng mẹ lại không nghe thấy nữa."
Nước mắt nàng ta từ từ rơi xuống nhớ lại khoảnh khắc trước đây.
"Loan Nhi, hãy sống nhé."
" Con gái, đừng buồn. Mẹ sẽ không để cô ta đạt được ý đồ. Chỉ cần mau chóng mang long thai, cho dù Bạch Tịch Dao trở thành người được sủng cũng không thể làm dao động vị trí của con trong cung."
"Khi mẹ còn sống mong con gái trở thành người đứng đầu lục cung, mẫu nghi thiên hạ. Có thể giành lại danh dự cho nữ nhi danh môn. Mẹ. Linh hồn người ở trời cao nhất định phải nhìn con lấy lại thể diện này. Có đứa bé này, con sẽ không phụ kỳ vọng của người. Nhất định phải bắt Bạch Tịch Dao kia trả giá."
Ba ngày sau.
"Phật Tổ đại từ đại bi, khẩn cầu người phù hộ cho tín nữ Tố Loan, bảo vệ linh hồn mẹ con trên trời cao, phù hộ con của con bình an ra đời, phù hộ con được ân sủng dài lâu. Con nguyện cứu giúp bách tính, hành thiện tích đức. A di đà phật."
Nàng ta ngồi trong phòng cầu nguyện. Đúng lúc này hoàng thượng lại đến.
"Hoàng thượng giá lâm."
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. "
"Ái phi không cần đa lễ. Phải cẩn thận thân thể. Trẫm đặc biệt mang đến dược liệu tốt nhất cho nàng bồi bổ thân thể."
"Tạ ơn Hoàng thượng."
"Các ngươi lui xuống cả đi."
" Vâng."
"Ái phi mau ngồi đi. Trẫm biết những ngày này nàng vì nỗi đau mất mẹ tâm trạng không vui.
Nhưng mà Lệ phi à, việc quan trọng nhất bây giờ là nên giữ gìn sức khỏe của mình. Nay nàng đã mang long thai của trẫm. Trẫm vẫn đang mong đợi nàng sinh một tiểu hoàng tử cho trẫm."
"Thần thiếp hiểu. Chỉ là khi mẫu thân của thần thiếp còn sống rất thương yêu thần thiếp.
Nay lại chết tại Quan Thư Cung. Đêm nào thần thiếp cũng mơ thấy mẫu thân. Thần thiếp lo cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của long thai."
"Lệ phi à, đừng quá mức đau buồn, ưu tư.
Trẫm sẽ ra lệnh cho Thái Y Viện kê thêm một vài thang thuốc bổ an thần, rồi mang đến đây."
"Hoàng thượng. Mẫu thân của thần thiếp là bị chết oan. Không có ai giúp bà ấy phân xử,
thần thiếp khó lòng yên ổn."
"Người mất cũng đã mất, người sống thì vẫn còn đây. Lệ phi, đừng quá đau buồn. Phải chăm sóc tốt thân thể mình, bảo vệ tốt con của trẫm. Nghĩ kỹ lại thì ái phi mang thai đứa bé này, quả thực là thời cơ thích đáng."
"Hoàng thượng, tại sao lại nói thời cơ thích đáng?".
"Trẫm nghe thái y nói ái phi mang thai đã hai tháng. Trẫm sai người đi tra lại ghi chép ở Thượng Tẩm Cục, phát hiện ngày ái phi được ân sủng vừa đúng là ngày sinh của Hoàng hậu. Xem ra đứa bé này và Tịch Nguyệt thật sự là có duyên."
Nói chuyện một hồi hoàng thượng cũng rời đi. Thái Huỳnh là người được nàng đưa vào Ngọc Dao Cung để thăm dò tin tức. Cô ta đứng bên ngoài nghe hết mọi chuyện liền đến bẩm báo.
"Nương nương. Hoàng thượng bỗng nhiên rất coi trọng đứa bé trong bụng Lệ phi, tất cả đều liên quan đến Hoàng hậu nương nương.
Ngày Lệ phi mang thai vừa đúng là ngày sinh của Hoàng hậu nương nương."
"Trọng Nhi."
"Nương nương, đừng buồn phiền."
Thinh Nguyệt bên cạnh an ủi.
"Sao không buồn phiền chứ. Tranh đấu hậu cung này, người lừa ta gạt. Tỷ tỷ đang độ tuổi đẹp nhất, vừa được cảm nhận niềm vui sướng khi làm mẹ, đứa bé trong bụng còn chưa chào đời, đã sớm rời bỏ cõi đời này. Nhưng hung thủ vẫn ung dung ở đó. Linh hồn tỷ tỷ ở trên cao lại có ai đến an ủi?".
Ngày hôm sau.
Bình Lạc điện.
Hắn trong phòng trên tay cầm chiếc túi thơm trầm tư suy nghĩ. Ngày hôm đó, lúc đến Quan Thư Cung, hắn đã nghe toàn bộ sự việc.
"Ta đã làm gì? Nên là ta hỏi các ngươi, các ngươi đã làm gì với tỷ tỷ và cả mẹ ta chứ.
Món nợ máu này có phải nên tính không?".
Lại nghĩ đến trước kia nàng từng hỏi.
"Nếu như huynh phát hiện hung thủ giết tỷ tỷ còn có người khác, huynh sẽ làm gì?".
"Sao đột nhiên muội lại đến Nội Thị Cục? Sao muội vừa đến đó lại đột nhiên có hoả hoạn? Có phải có người nhắm vào muội?"
"Sau khi nương nương xảy ra chuyện, nô tỳ liền bị nhốt vào đây. Hằng vương, ngài nhất định phải làm chủ cho nương nương nhà nô tỳ. "
"Làm chủ?".
" Chuyện đó... Bán Hạ bị nhốt trong thiên lao lâu quá, chắc cô ấy không biết Hoàng thượng đã trừng trị thủ phạm rồi. Tỷ tỷ trên trời có linh thiêng cũng được an ủi rồi."
Xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện hắn dần hiểu ra vấn đề.
"Bán Hạ".
Hắn không nghĩ ngợi gì đi thẳng đến thiên lao tìm Bán Hạ.