" Vậy nên bây giờ nàng đã cam tâm tình nguyện rồi?".
"Phải. Thần thiếp cam tâm tình nguyện."
"Hay, hay lắm. Trẫm hứa với nàng, những danh hiệu mà Tịch Nguyệt đáng có, trẫm sẽ ban cho nàng gấp đôi."
Hoàng thượng cười vui vẻ bế nàng trên tay trở về tẩm cung. Vào đến phòng, hắn đặt nàng xuống giường, trút bỏ lớp áo ngoài của mình rồi tiến đến giường. Ngay lúc này Ân Tuyết bên ngoài thổi thuốc mê vào, chẳng mấy chốc hắn đã bất tỉnh, nàng nín thở sau khi hắn ngã ra giường thì ngồi dậy uống thuốc giải vào. Nàng ngụy tao hiện trường như đã thị tẩm rồi còn cố tình để một vệt máu trên giường.
[Kí ức của tỷ muội ta hòa làm một nhưng chốn thâm cung này, đã hủy hoại hết những thứ chúng ta yêu. Khi những thứ mà ta yêu quý đều bị hủy hoại, thứ duy nhất còn lại, chỉ có báo thù. Điều đáng thương nhất, là ở trong hậu cung muốn giành được quyền lực, chỉ có thể trông chờ vào sủng ái của hoàng thượng. Từ đó rơi vào vực thẳm không thể vượt qua. Ta nhất định phải đứng lên đỉnh cao quyền lực, khiến đám người đó, nợ máu phải trả bằng máu.]
Sáng sớm hôm sau.
Hoàng thượng không nhận ra đều bất thường, sáng sớm đã đến chầu triều. Sau đó, ra lệnh phi tần hậu cung đến đại điện, truyền thánh chỉ.
"Hiền phi Bạch thị, xuất thân danh môn, hiểu rõ đức hạnh. Nay sắc phong làm hoàng quý phi,
tạm thời quản lý chuyện lục cung, ngang quyền với phó hậu. Mong sau này trong cung hòa hợp,
con đàn cháu đống. Khâm thử."
"Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng."
Nàng quỳ xuống nghe chiếu chỉ, trong lòng thầm tính toán. Từ từ tiến đến nhận thánh chỉ.
"Chúc mừng hoàng quý phi."
"An tổng quản. Ngươi... chắc chắn sẽ chết dưới tay bản cung."
Nàng ghé sát người An Bính Sơn nói một cách chắc chắn.
"Tham kiến hoàng quý phi nương nương."
Cả hậu cung đều cúi xuống hành lễ với nàng.
Hàn Cẩm Y đến thương hội Tử Hiên bắt trói tên chủ thương hội tra hỏi.
"Ngươi là ai? Ta mà ngươi cũng dám bắt? Chán sống rồi hả?".
"Ta cũng muốn xem thử rốt cuộc ai chán sống?"
"Thiếu hiệp xin tha mạng. Ngài nói gì, ta cũng sẽ làm. Nhưng mong thiếu hiệp nương tay cho."
"Ông chủ Vương quản lý thương hội Tử Hiên,
trước giờ cũng ăn nên làm ra. Lần này ta đến đây là muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi. Thấy sao?".
"Hiểu lầm. Chỉ là hiểu lầm thôi. Ta chỉ là một ít buôn bán nhỏ, thực sự không có giàu vậy đâu".
"Buôn bán nhỏ? Vậy rương của cải này của ông chủ Vương, từ đâu mà đến thế? Nếu chỉ dựa vào việc buôn bán thuốc của thương hội Tử Hiên thì làm sao có lợi nhuận nhiều đến thế?
Nói đi. Số tiền này từ đâu mà có? Nếu bây giờ ngươi nói rõ, ta còn có thể tha mạng cho ngươi."
"Ngài... dù ngài có lấy mạng của ta thì ta cũng đâu có gì để nói."
"Nếu như ngươi muốn chết đến vậy, vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn."
Hàn Cẩm Y đem một bình thuốc đưa đến gần hắn ép hắn uống.
"Ngươi định làm gì?".
"Cái này, là nhất nhật tan hồn tán mà giang hồ đồn đại. Thuốc như tên không cần một ngày
thì thất khiếu chảy máu chết trong tích tắc.
Nếu như ngươi không muốn sống, vậy thì ta ban cái này cho ngươi."
"Không. Ta chưa muốn chết. Ta còn muốn sống. Thiếu hiệp, cho ta xin thuốc giải."
"Muốn có thuốc giải, cũng được thôi. Nói ra lai lịch của số tài sản này là được."
"Vâng. Của ông chủ Đậu. Số tiền này kiếm được từ chỗ ông chủ Đậu."
"Đậu Sĩ Minh?".
"Phải. Trước giờ ông chủ Đậu sắp xếp cho bọn ta vận chuyển một số hàng. Sau khi bên mua nhận hàng, trả tiền, bọn ta bèn đến Đậu phủ,
mượn danh thu mua cổ vật, mua vào những món đồ giả đó với giá cao, mang tiền vào trong Đậu gia."
"Vậy những món hàng đó, có phải là thuốc nổ không?".
"Cái... cái này... Cái này thì ta không rõ thật.
Ông ta chưa bao giờ cho bọn ta hỏi. Quy tắc làm ăn đó giờ chẳng phải là nhận tiền rồi làm việc à?".
"Quy tắc? Những việc dơ bẩn mà các ngươi làm, cũng dám dùng hai chữ quy tắc à? Nói thật đi. Số hàng đó hiện đang ở đâu?".
"Bọn ta chỉ phụ trách mang tiền vào, đâu biết nó đã đi đâu."
Nhận thấy hắn không nói sự thật, y liền bỏ đi.
"Vận chuyển bằng thuyền. Đậu Sĩ Minh thường đổi số tiền đó thành vàng. Sau khi nung chảy,
sẽ ra lệnh cho bọn ta dùng thuyền đưa đến khu vực hắn quản lý."
"Lão già này đúng là lắm mưu nhiều kế. Vàng sau khi nung chảy thì sẽ không tìm ra số hiệu của số hàng."
"Thiếu hiệp, ta đã khai hết cả rồi. Ngài... ngài có thể cho ta thuốc giải không?".
"Nhớ lấy, hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả.
Nếu Đậu Sĩ Minh biết được ngươi kể chuyện này cho ta biết, chắc không cần ta phải nhắc lại hậu quả đâu nhỉ? Thuốc giải."
Y để lọ thuốc giải rồi rời đi.
"Thiếu hiệp. Thiếu hiệp ngài phải cởi trói cho ta chứ. Thiếu hiệp."
Tối.
Thái Oánh vì ái náy với cái chết của Lưu Tỉnh nên đến giếng nước thăm viếng cúng bái. Cô ở đây nguyền rủa những kẻ đã hại mình rồi uống thuốc tự tử. Ân Tuyết được phân phó theo dõi Ngọc Dao Cung nên từ lâu đã đi theo sau cô.
\[Bạch Tố Loan.\]
\[An Bính Sơn.\]
\[Thái Oánh ta dù có làm ma cũng sẽ không tha cho các ngươi.\]
Ân Tuyết phi thân đến đánh cô ngất xỉu rồi đưa đến chỗ nàng.
Quan Thư Cung.
"Hoàng quý phi nương nương. Tại sao nô tì lại ở đây? Chẳng lẽ là người đã cứu nô tì?".
Cô tỉnh dậy phát hiện mình chưa chết, bản thân lại ở tẩm cung của nàng vội vàng hỏi.
"Tại sao ngươi lại ở đây, chẳng lẽ ngươi không biết sao?".
"Trước đây nô tì bất kính với nương nương.
Nay muốn chém muốn giết cũng đều là do Thái Oánh ta tự chuốc lấy. Trong chốn thâm cung này, các nô tì phải nghe theo chủ, không thể nào lựa chọn được. Muốn trách thì chỉ có thể trách Thái Oánh theo nhầm chủ. Nô tì vốn đã sống không bằng chết, cầu xin nương nương hãy giúp nô tì."
"Cái mạng của ngươi, được đánh đổi bằng mạng của Lưu Tỉnh. Ngươi không có quyền bảo không muốn thì lập tức bỏ mạng. Ngươi chết là hết, còn những kẻ nợ máu bọn chúng vẫn sống tự do tự tại."
"Nhưng nếu sống thì làm được gì họ chứ?".
"Giữ mạng, mới có cơ hội báo thù. Ngươi là cung nữ thân cận của Lệ phi nương nương."