"Thần thiếp đối với hoàng thượng vốn không thẹn với lòng."
"Được rồi. Hôm nay nàng bị kinh sợ rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai trẫm sẽ đến thăm nàng."
Hằng vương phủ.
Hắn trở về phủ nhớ lại chuyện lúc tối thì suy nghĩ nhiều chuyện, nàng từ khi nào lại am hiểu về chuyện trong cung như vậy chứ.
[Xin lỗi, ngài cứ xem như Bạch Tịch Dao đã chết rồi đi.]
[Ta không cho phép. Ta không muốn. Ta không muốn.]
[Dạ Hằng. Ngài bình tĩnh.]
[Đây có phải là Bình Lạc điện không?]
[Phải.]
[Lúc trước khi sửa chữa từng tìm được một lối đi bí mật ở đây.]
[Lúc trước? Lúc trước cô từng vào cung à?]
[Không còn thời gian nữa. Tạm thời đừng nói đến chuyện này nữa.]
[Hoàng thượng, cửa đã bị khóa.]
[Mở ra cho trẫm.]
Hắn theo chỉ dẫn của nàng đi theo lối bí mật ra ngoài. Mọi chuyện sau đó diễn ra theo đúng kế hoạch vừa giúp được hắn vừa tránh được hiềm nghi của hoàng thượng.
Quan Thư Cung.
Hoàng thượng rời khỏi chưa bao lâu, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động, nàng nghe thấy liền ngồi dậy tiến đến cửa sổ. Hàn Cẩm Y đột ngột xuất hiện làm nàng giật mình.
"Từ lâu Dạ Hằng đã đoán được, sau khi cô vào cung sẽ rơi vào hoàn cảnh này. Như bước trên băng, thấp thỏm không yên. Lại còn chịu rất nhiều cực khổ."
"Hóa ra là huynh."
"Yên tâm đi, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
Chuyện hay còn ở phía sau. Ta mạnh mẽ hơn huynh tưởng."
Hắn mỉm cười ngồi xuống bàn đặt một cây sáo ngọc nhỏ trên bàn. Nàng cầm sáo ngọc lên thắc mắc hỏi.
"Đây là..."
"Cô sống trong hậu cung, ngoài Lưu Tỉnh với Thinh Nguyệt, thì không còn ai có thể giúp đỡ.
Dạ Hằng bảo ta sắp xếp một ẩn vệ ở trong cung bảo vệ cô. Cô ấy tên là Ân Tuyết. Rất giỏi thuật ẩn thân, dễ tránh né sự chú ý của người khác.
Ngày thường sẽ chẳng thấy bóng dáng đâu,
nhưng chỉ cần cô thổi cây sáo ngọc này thì cô ấy sẽ xuất hiện nghe theo lời của cô."
"Thần kì thế."
Nàng cầm cây sáo đặt lên môi thổi, trong chốc lát một nữ nhân mặc y phục màu đen, bên thân người có một cây kiếm xuất hiện trước mắt nàng.
"Thuộc hạ Ân Tuyết, khấu kiến chủ nhân."
"Ân Tuyết?".
"Bắt đầu từ giờ phút này Hiền phi là chủ nhân của thuộc hạ. Chủ nhân muốn thuộc hạ làm gì,
thuộc hạ có chết cũng làm theo."
"Ta muốn ngươi biến mất ngay lập tức."
"Vâng."
Vừa dứt lời, Ân Tuyết phi thân ra ngoài biến mất trong màn đêm.
"Thần kì quá. Cảm ơn huynh nhé, Cẩm Y."
"Cô vui là được."
Sáng hôm sau.
[Phủ Hằng Vương]
"Thuốc nổ bị mất?".
Bôn Lôi được phái đi điều tra vụ thuốc nổ, phát hiện thuốc nổ biến mất lập tức báo cáo.
"Phải. Một mớ thuốc nổ thành phẩm, và một ít thủy ngân và đá muối, dùng để điều chế thuốc nổ cũng không cánh mà bay. Thuộc hạ nhớ rất rõ triều đình đã nghiêm cấm việc doanh trại tự mình chế tạo thuốc nổ. Mấy năm nay chiến tranh liên miên, hoàng thượng vì muốn gia tăng sức mạnh của quân đội, nên mới khôi phục quyền điều chế thuốc nổ trong doanh trại.
Phía quản lý nhu yếu phẩm quân sự phụ trách việc này. Trước đây lúc ngài còn quản lý doanh trại, chuyện điều chế chưa từng xảy ra bất cứ sơ xuất nào. Nhưng không ngờ là Đậu đô hộ vừa mới nhận chức thì đã xảy ra vấn đề lớn như vậy."
"Đậu Sĩ Minh? Tại sao hắn lại nhúng tay vào việc này?".
"Sau khi ngài bị điều đi biên giới, thì Đậu đô hộ từ từ nhúng tay vào chuyện của doanh trại.
Hơn nữa càng ngày lại càng lộng quyền.
Thời gian trước, hoàng thượng đã mặc định hắn
phụ trách quản lý nhu yếu phẩm quân đội."
"Đậu Sĩ Minh, lại là hắn. Lần này số lượng thuốc nổ bị mất là bao nhiêu?".
"Số lượng lần này không nhiều. Nhưng ti chức vừa điều tra ra những lô thuốc nổ trước đây
đều bị mất với số lượng khác nhau. Đem tất cả số đó cộng lại thì không thể nào không lo."
"Một lô thuốc nổ lớn đến vậy, mà không rõ đã đi đâu, lại không rõ dùng vào việc gì. Đúng là không thể bỏ qua."
"Vương gia, nếu chuyện này mà để hoàng thượng biết được, e là toàn bộ huynh đệ trong doanh trại đều sẽ bị liên lụy."
"Chuyện này chẳng phải là trách nhiệm của Đậu đô hộ à? Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, e là sẽ đúng ý của Đậu Sĩ Minh. Tạo cơ hội cho bọn chúng nhổ đi cái gai trong mắt. Mà hiện tại quyền lực của hắn lớn đến mức này, rất dễ để mà thoát thân. Cuối cùng người chịu trận lại là huynh đệ trong doanh trại.''
"Lời của vương gia đúng với những gì ti chức nghĩ. Vì vậy mong vương gia hãy ra tay giúp đỡ việc này."
Binh sĩ dưới trướng hắn lúc này tiến thoái lưỡng nan, chỉ sợ huynh đệ trong doanh trại e là lành ít dữ nhiều. Vội vàng cầu cạnh xin sự giúp đỡ.
"Vương gia, với tình hình hiện tại của ngài, nếu còn nhúng tay vào chuyện của quân đội, e là sẽ bị kẻ gian nhắm vào."
Bôn Lôi chỉ sợ hắn vì chuyện này bị người khác ám hại nên khuyên nhủ.
" Vương gia, sau khi ngài rời đi những huynh đệ từng đồng cam cộng khổ trong quân đội ai cũng mong chờ ngày ngài trở về. Nếu chuyện này không thể giải quyết, e là..."
"Chuyện này không cần đắn đo thêm nữa, Bôn Lôi chuẩn bị ngựa."
"Vâng."
Trong một căn phòng nơi cung cấm xuất hiện hai bóng người lén lút gặp nhau, đó không ai khác chính là Thần phi và Hoàng tướng quân.
"Những gì xảy ra ngày hôm qua đều trái với lương tâm, khiến ta áy náy không nguôi.
Bây giờ Hiền phi chưa rõ bệnh tình, Đông Thanh đã bị xử tử. Ta thực sự không biết phải làm sao."
"Thái Nhi, nàng đừng suy nghĩ nhiều. Nàng chỉ cần giả vờ không biết gì là được."
"Nhưng hôm nay chàng gọi ta đến gấp như vậy,
thực sự là quá mạo hiểm."
"Thần phi nương nương, Hoàng đại nhân."
Nàng và Ân Tuyết từ bên ngoài tiến vào khiến cả hai giật mình.
"Hiền phi."
"Nơi cấm địa như hoàng cung mà Thần phi nương nương với Hoàng đại nhân lại có thể ngang nhiên như vậy, có phải quá xem thường hoàng thượng không?".
"Hiền phi, cô muốn làm gì?".
"Ta muốn làm gì? Tại sao cô không tự hỏi bản thân cô đã làm gì với ta? Được, niệm tình tỷ muội ta đã cho cô một cơ hội. Cô vẫn không chịu thừa nhận, vậy thì đừng trách ta vô tình.
Áp giải Hoàng đại nhân đến ngự thư phòng."
"Tuấn Hưu."
"Thái Nhi."
"Ân Tuyết, mau đưa cô ấy về tẩm cung."
"Vâng."
Ngoại thành.
Dạ Hằng cùng Bôn Lôi ẩn mình trong rừng quan sát tuyến đường vận chuyển thuốc nổ.
"Vương gia, ngài đang chờ gì thế?".
"Muốn ra khỏi doanh trại chắc chắn phải đi qua đây. Chúng ta chỉ cần chờ ở đây thì chắc chắn sẽ tìm ra số thuốc nổ đó từ đâu đến, vận chuyển bằng cách nào và đích đến sau cùng."
"Vậy tại sao chúng ta không vào thẳng bên trong để điều tra?".
"Nếu như bên trong có thể điều tra ra thì Lăng Phong cũng không cần tìm đến chúng ta."
"Chiếc xe ngựa cuối cùng có vấn đề."
"Thuộc hạ muốn biết tại sao vương gia lại phán đoán thế?".
"Ngươi nhìn vết hằn trên bánh xe khi đi qua đi.
Chiếc xe ngựa cuối cùng, vết hằn trên bánh xe sâu hơn những xe khác rất nhiều. Đi theo đi."
Bích Du Cung.
Nàng nói sẽ đưa Hoàng tướng quân đến ngự thư phòng. Nhưng niệm tình nghĩa giữa nàng và Thần phi trước đây nên đã thả Hoàng tướng quân. Thần phi lo sợ nên nhất thời bất tỉnh, nàng đành đưa cả hai về tẩm cung của Thần phi, nàng đã châm cứu cho Thần phi và giờ nàng ta đang nghỉ ngơi.
"Hiền phi nương nương. Hiền phi nương nương.
Tình hình Thái Nhi bây giờ sao rồi?".
"Ngươi yên tâm, cô ấy không sao. Nhưng nếu bây giờ ngươi cứ thế xông vào, e là chỉ gây thêm rắc rối cho cô ấy."
"Tại sao Thái Nhi lại muốn hại bản cung?
Bản cung tin cô ấy không hề cố ý muốn hãm hại bản cung."
"Nương nương không cần phải giả vờ thương cảm, nếu không phải tại nương nương sao Thái Nhi lại rơi vào hoàn cảnh như vậy?".
"Ngươi hãy nói thật cho bản cung biết, bản cung nhất định không làm khó Thái Nhi."
"Chuyện này do một mình ti chức gây ra. Nếu nương nương muốn trách tội, thì cứ trách tội một mình ti chức là được."
"Ngươi cho là ngươi có thể bảo vệ cô ấy đến khi nào? Sau này Thái Nhi chắc chắn sẽ vì ngươi
mà rơi vào hoàn cảnh khốn cùng. Bây giờ ngươi hãy nói sự thật cho bản cung biết để bản cung còn có thể bảo vệ cô ấy."
"Chẳng phải là do nương nương bất nghĩa trước à?".
Nhớ lại.
\[Hôm nay bản cung nhận được món đồ này. Hoàng Phổ đại nhân của cục thị vệ, có quan hệ thân thiết với muội muội.\]
Ngày đó Hoàng tướng quân làm rơi tua kiếm được nô tỳ của Lệ phi nhặt được. Lệ phi vì chuyện này nên đến tìm Thần phi để chia rẻ tình cảm của họ.
\[Muội muội không muốn biết tại sao bản cung có được cái này sao?\]
\[Không thể nào. Hiền phi không thể làm thế.\]
\[Nếu không phải cô ta thì tại sao tua kiếm này lại ở trong tay ta? Muội muội này của ta có hai bộ mặt khác nhau. Trước đây khi ở trong phủ, ai cũng biết chuyện này. Chuyện đã ra nông nổi này, muội muội còn muốn đứng về phía Bạch Tịch Dao nữa không?\]
Trở lại.
"Mấy ngày nay cô ta khiến ta buông lỏng cảnh giác. Hóa ra là phía sau lại giở trò mượn dao giết người này. Thái Nhi nhất thời nóng vội,
trong hậu cung lại chẳng có chỗ dựa
nên mới bị Lệ quý phi lợi dụng."