" Duyên phận chúng ta đã tận, xin vương gia hãy về đi".
Nàng nói xong thì quay người trở vào, cánh cửa đóng sầm lại trước mắt hắn rồi từ từ mất dần hình bóng nàng.
\[Bạch phủ\]
"Thuận theo ý trời. Con gái thứ ba của Bạch thừa tướng - Bạch Tịch Dao, hiền thục đoan trang, nhân hiếu lễ độ, thông minh cơ trí, có phong thái của tiên hoàng hậu. Nay sắc phong làm Hiền phi, cùng với ba vị phi tần chăm lo việc hậu cung. Khâm thử."
Ngày hôm sau, thánh chỉ cũng được ban.
"Tạ hoàng thượng long ân. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Chúng khanh bình thân."
"Tạ hoàng thượng."
Đại phu nhân bên cạnh không vui vẻ gì, chỉ sợ nàng tranh giành với Tố Loan của bà.
"Dao Nhi, chúc mừng con. Vừa mới vào cung,
đã có thể giành được sự yêu thích của hoàng thượng như vậy, lập con làm phi, vị trí ngang hàng với Tố Loan, thật là đáng mừng."
"Đúng vậy, đúng vậy. Tịch Dao đúng là có phúc phận. Cảnh sắc gấm hoa tươi đẹp này cũng là chuyện vui của Bạch gia chúng ta."
"Huynh xem Tố Loan đã vào cung nhiều năm vậy rồi, mà thua con bé nhiều. Tố Loan của chúng ta cũng là danh môn đích nữ, tiểu thư khuê các. Nhiều năm vậy rồi, hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, không có công lao cũng có khổ lao."
Bà thấy hoàng thượng bên cạnh nên nói bóng gió kể khổ.
"Theo huynh thấy, ba tỷ muội chúng nó đều là những giai nhân bậc nhất, thông hiểu lễ giáo.
Đương nhiên, tất cả đều là nhờ sự dạy dỗ tốt của muội. Chỉ đáng tiếc là Tịch Nguyệt đã đi rồi. Ba tỷ muội không thể đoàn viên nữa.
Năm đó lúc ở trong cung, bên cạnh Tịch Nguyệt cũng chỉ có mỗi Tố Loan, một lòng một dạ đối xử, quan tâm con bé."
"Nói ra cũng đúng. Lệ phi vào cung nhiều năm luôn dịu dàng đôn hậu, hiền đức đoan trang.
Hiện nay lục cung vô chủ, cũng nên thăng chức vị rồi. An Bính Sơn."
"Có nô tài. Hoàng thượng, nô tài không biết
vị trí phi còn tăng lên nữa thì hoàng thượng muốn lập làm...?".
"Quay về lập tức chuẩn bị thánh chỉ phong Lệ phi... làm Lệ quý phi đi. Tạm thời quản lý mọi chuyện của lục cung. Còn Đậu thị của Bạch phủ biết dạy dỗ con gái, được phong tước hiệu nhất phẩm cáo mệnh phu nhân."
"Tạ hoàng thượng."
Bà ta và con gái vui vẻ quỳ xuống hành lễ.
"Tuân chỉ."
"Tạ hoàng thượng long ân."
"Đứng dậy cả đi."
"Tạ hoàng thượng."
"Chúc mừng đại tỷ. Chúc mừng đại phu nhân."
"Tỷ muội chúng ta cùng vui."
Tố Loan đứng dậy đi đến bên cạnh nàng nắm tay nói.
"Truyền lệnh xuống, ba ngày sau tiến hành nghi lễ sắc phong."
\[Tích Kiện Vi Hùng\]
Hoa viên của Hằng vương phủ truyền đến những tiếng đàn du dương. Từ hôm qua khi trở về hắn đã bắt đầu uống rượu lấy tửu làm niềm vui. Hôm nay lại mời ca kĩ đến múa góp vui.
"Hay."
"Cô. Dáng múa này thanh tao thoát tục. Bản vương thích. Thưởng."
"Tạ vương gia."
"Lại đây. Nói cho bản vương biết cô tên gì?".
Cô ca kĩ ấy đến chỗ hắn ngồi từ từ ngồi xuống bên cạnh rót rượu.
"Tiểu nữ tên Tịnh Tâm, vương gia có thể gọi ta là Tâm Nhi."
"Tâm Nhi."
"Cái tên này của cô không đúng rồi. Tịnh Tâm.
Tịnh Tâm. Có mỹ nhân như cô bên cạnh, có người đàn ông nào có thể tịnh tâm được chứ?".
Bôn Lôi bên ngoài đi vào lại gần hắn nói nhỏ.
"Vương gia. Đám người hoàng thượng phái đến giám sát lúc nãy đã rút hết rồi. Chúng ta không cần phải diễn kịch nữa."
"Được rồi. Bản vương mệt rồi. Hôm nay đến đây thôi."
Bạch phủ.
"Nói như vậy, Hằng Vương ngày ngày đều ở trong phủ, hồng tụ thêm hương, phong hoa tuyết nguyệt sao?".
An Bính Sơn nhận được tin báo thì liền bẩm báo.
"Vâng. Gần đây Hằng Vương còn gọi đến rất nhiều mỹ nữ, ngày ngày ở bên cạnh, đàn ca múa hát."
"Từ sau lần gặp ở ngự thư phòng, Hằng Vương bỗng nhiên thay đổi tính tình. Dao Nhi, nàng nói xem tại sao lại như vậy?".
"Dao Nhi chúc mừng hoàng thượng."
"Chúc mừng việc gì?".
"Tỷ tỷ đã từng nói với ta, nếu tính tình của một người bỗng nhiên thay đổi, có thể là vì đã gặp phải một đả kích rất lớn, từ đó nhận ra sự bất lực của bản thân. Và chỉ sau khi con người nhìn nhận rõ sự bất lực của mình rồi, mới có thể không tham vọng những thứ vốn không thuộc về bản thân mình."
"Đây đều là do Tịch Nguyệt nói với nàng sao?".
"Vâng. Vì vậy Dao Nhi chúc mừng hoàng thượng. Nỗi lo âu của hoàng thượng lúc trước
đã được hóa giải hết rồi. Từ đây về sau có thể kê cao gối mà nằm rồi."
"Xem ra nàng ấy quả nhiên đã dạy dỗ nàng rất tốt. Vậy thì hy vọng như lời nàng nói, mọi chuyện đều có thể yên ổn thái bình."
"Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, nhất định có thể vạn sự như ý."
"Được rồi. Trẫm còn có việc, phải về cung trước. Nàng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.
Ba ngày sau, trẫm ở trong cung đợi nàng."
"Vâng. Cũng mong hoàng thượng giữ gìn long thể."
"Vì nàng, trẫm đương nhiên sẽ giữ gìn tốt long thể."
Nói xong, hoàng thượng khởi giá hồi cung.
"Nhưng người giống như ta, dù cho đã nhận ra được sự bất lực của bản thân rồi, thì vẫn sẽ dốc hết sức lật ngược tình thế, giành lại những thứ vốn thuộc về ta."
Tịch Nguyệt đứng nhìn hắn rời đi, trong lòng nổi lên hận thù.