Hai tên lính đưa thi thể ra ngoài, không đối hoài gì đến nàng. Đang lúc không biết làm sao đột nhiên nàng nghe tiếng thút thít ở phòng giam bên cạnh, nàng đi đến hỏi thăm:
"Cô nương, cô vẫn ổn chứ?".
Nghe tiếng nói cô nương kia quay người lại nhìn thấy nàng lập tức đứng dậy.
"Tam tiểu thư."
"Cô ... cô biết ta à?".
"Ta là Bán Hạ, là tì nữ thân cận của hoàng hậu nương nương. Tiểu thư không nhớ ta à?''.
"Là tì nữ của tỷ tỷ? Trước đây ta xảy ra chút chuyện nên bị mất trí nhớ nên có nhiều chuyện không còn nhớ nữa, ta cũng chỉ mới hồi phục trí nhớ nên có chút mơ hồ".
"Cứ tưởng sự thật về việc nương nương ngã bệnh không có ai đáng tin cậy để nói nữa.
Nào ngờ trời cao có mắt cho ta gặp được tam tiểu thư. Tam tiểu thư, những chuyện sau đây,
cô nhất định phải nghe cho kĩ nhé. Có điều tra được nương nương bị ai hãm hại, đều trông cậy cả vào đây."
"Ngươi biết hung thủ mưu hại tỷ tỷ là ai à?".
"Trong lòng của nô tì đúng là có nghi ngờ,
nhưng không dám xác nhận. Nhưng ta biết chứng cứ quan trọng nằm ở đâu. Bã thuốc của chén thuốc an thai đó."
"Hóa ra bã thuốc đó đang ở chỗ của cô, vậy tại sao cô không báo việc đó lên cho hoàng thượng?".
"Khoảng thời gian đó, hoàng thượng và nương nương đang xa cách lẫn nhau. Hơn nữa, ngày mà nương nương ngã bệnh...".
Nhớ lại.
[Có người muốn hại bổn cung, có người muốn hại bổn cung.]
[Nương nương, người đang nói gì thế? Ai lại muốn hại người? Sao có thể? Nô tì đỡ người lên giường đã nhé.]
[Không còn thời gian nữa, ta cảm nhận được là ta không thể giữ đứa bé được nữa. Mỗi một lời ta sắp nói sau đây, ngươi phải nghe cho kĩ.
Bán Hạ, ngươi mau đem giấu bã thuốc đó đi.
Bát thuốc an thai đó có vấn đề. Ba phi tần đến đây ngày hôm nay, đều có khả năng là hung thủ hãm hại ta. Còn về hoàng thượng, ta không dám chắc. Tóm lại là ngay cả hoàng thượng, ngươi cũng không được phép dễ dàng tin tưởng. Có biết không?]
[Nô tì đã rõ.]
[Mau đi đi.]
"Vậy... có nghĩa là, cho đến những phút giây cuối cùng, tỷ tỷ vẫn luôn nghi ngờ hoàng thượng?".
"Lý quý nhân chẳng qua chỉ là quân tốt thí.
Tì nữ chỉ tội Lý quý nhân, là bà con xa với Thái Điệp, tì nữ bên cạnh Thục phi nương nương.
Trong cung hầu như chẳng ai biết việc này.
Nô tì cũng chỉ vô tình biết được."
"Điều này ta cũng có đoán ra, nhưng mà...
Tại sao hoàng thượng lại đồng ý để ta điều tra việc này? Chẳng lẽ... Thời gian không còn nhiều nữa."
"Bán Hạ, cô nói cho ta biết số bã thuốc đó hiện đang ở đâu trước."
"Hòn non bộ."
"Hòn non bộ?".
"Giữa cái rãnh của hòn non bộ bên cạnh cây hoa trà."
Dạ Hằng biết chuyện nàng bị giam lập tức xuất phủ đến thiên lao. Trên đường đi nhìn thấy hai tên lính khi nãy đang khiên thi thể ra ngoài.
"Đứng đó. Chuyện gì thế?".
"Hằng Vương, tên này giành cơm của Bạch cô nương, vừa ăn vào đã trúng độc ngã xuống rồi".
''Ngươi bảo bát cơm đó là cho Bạch Tịch Dao à?".
"Vâng."
" Hưm~".
Tên cai quản hằng giọng, ý bảo tên kia đừng nhiều lời. Nhìn thấy thái độ của hắn, Dạ Hằng cũng không quan tâm nhiều, lòng hắn như lửa đốt sợ nàng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng xông vào.
"Ngài không được vào. Không có khẩu dụ của hoàng thượng, không ai được phép vào."
" Tránh ra".
Hắn đẩy tên quản ngục ra đi vào.
"Vương gia, ngài không được phép vào. Vương gia. Vương gia."
" Tịch Dao, Tịch Dao".
" Dạ Hằng".
Nhìn thấy nàng bị nhốt trong phòng giam, hắn ra lệnh:
"Mở cửa ra."
"Không mở."
"Mở."
Tên cai ngục nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của hắn lập tức mở cửa.
"Muội không sao chứ? Muội không trúng độc chứ?".
" Ta... không có, ta không sao."
"Không sao là tốt rồi."
"Huynh vào đây là để hỏi ta việc này à?".
"Vương... vương gia."
"Bán Hạ, sao cô lại trong thiên lao?".
"Vương gia vẫn còn nhớ nô tì. Sau khi nương nương gặp chuyện, thì nô tì đã bị nhốt ở đây.
Vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho nương nương nhà ta."
"Làm chủ?".
" À thì, Bán Hạ bị nhốt trong thiên lao quá lâu,
cô ấy không biết hoàng thượng đã trừng trị hung thủ. Tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, cũng đã được an nghỉ."
Thiên Diện lúc này nhận được tin đến thiên lao bắt Dạ Hằng.
"Dám to gan xông vào nơi cấm địa như thiên lao. Hằng vương, chẳng lẽ ngài muốn cướp ngục?".
"Con mắt chó nào của ngươi nhìn thấy bản vương muốn cướp ngục?".
" Hằng Vương chắc hẳn rất rõ hậu quả của việc tự ý vào thiên lao. Vương gia, mời ngài theo ta...".
"Muội ở đây chờ bản vương."
"Dạ... Dạ Hằng...".
Kim Loan điện.
Thục phi nương nương đang ở Kim Loan điện nói giúp cho Dạ Hằng.
"Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy nghi hoặc.
Hằng Vương trước giờ đều là con người điềm tĩnh, có khi nào đã bị Bạch Tịch Dao dùng bùa mê gì đó, nên mới làm ra những hành động ngoài ý muốn này không?".
"Tại sao ái phi lại nói thế?".
"Với những gì thần thiếp biết về Dạ Hằng thì đệ ấy tuyệt đối không thể làm ra những chuyện quá mức như thế được."
"Khởi bẩm hoàng thượng, đã đưa Hằng Vương đến."
"Thần đệ tham kiến hoàng thượng."
"Tam đệ, trẫm không ngờ rằng đệ lại ngông cuồng đến thế. Nơi quan trọng như thiên lao,
sao có thể để đệ làm bừa như vậy? Tự đệ nói xem, mình phạm phải tội gì?".
"Kẻ tự ý xông vào thiên lao thì phải chịu đại hình. Kẻ mang trọng tội, thì lập tức xử tử."
"Lập tức xử tử? Đệ thực sự cho rằng trẫm không dám trị tội của đệ sao?".
"Nếu hoàng thượng muốn giáng tội, thì thần đệ nguyện nhận phạt. Nhưng mà thần đệ có chuyện muốn báo. Việc hôm nay thần đệ tự ý xông vào thiên lao, là bởi vì trong thiên lao
lại xảy ra việc hại người. Thiên Diện đại nhân,
chắc ngài cũng có nghe chuyện này nhỉ?".
"Ty chức không biết Hằng Vương đang nói đến việc gì?".
"Có một nghi phạm, sau khi ăn nhầm phần cơm của Bạch Tịch Dao thì bị trúng độc chết ngay tại chỗ. Nơi cấm địa như thiên lao, thì nên như một bức tường đồng, cần phải kiểm tra nghiêm ngặt những gì ra vào đó. Nhưng hôm nay lại xảy ra sơ sót lớn như thế, thật khiến người ta bất ngờ đấy."
"Ý đệ bảo là có người định hại Tịch Dao cô nương trong thiên lao của trẫm?".
"Thần đệ không dám tự mình suy đoán. Nhưng hoàng thượng có thể hỏi Thiên Diện đại nhân.
Những chuyện này rốt cuộc là do sơ ý, hay là có người cố ý."
"Thiên Diện, việc này có đúng không?".
"Đúng là có chuyện như thế. Hoàng thượng,
xin thứ lỗi cho sự sơ ý của thần. Thần sẽ điều tra rõ nguyên do."
"Hoàng thượng muốn xử trí Tịch Dao ra sao,
thần đệ không dám ý kiến. Nhưng mà hiện tại Tịch Dao vẫn còn trong thiên lao, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tin rằng chuyện này,
chắc hoàng thượng cũng không muốn thấy."
"Hết lần này đến lần khác đệ cầu xin cho cô ta.
Rốt cuộc là vì lý do gì?".
"Chỉ vì trả ơn, không còn ý gì khác."
Thiên lao.
"Đại ca, chuyện là... chuyện là...".
"Ngài có thể nói cho ta biết, Dạ Hằng bị đưa đi đâu không?".
"Cô muốn biết à? Nghe nói là bị đưa đến chỗ của hoàng thượng rồi. Tự ý xông vào thiên lao
vốn dĩ là tội nặng. Vì chuyện này mà hoàng thượng rất giận. Bảo là phải phạt nặng."
"Vậy thì sẽ... Sẽ có hậu quả gì?".
"Hậu quả ấy à, không phải bị đánh thì là tội chết."
"Tội... tội chết hả? Không được, không được.
Đại ca, chuyện đó... ta xin huynh. Huynh xin chỉ giúp ta, bảo là ta muốn gặp hoàng thượng, được chứ? Ta xin huynh đó."
"Gặp hoàng thượng? Hoàng thượng đâu phải người cô muốn gặp thì gặp được."
"Đại ca, ta cầu xin huynh...".
Thiên Diện và Dạ Hằng trở lại thiên lao, Thiên Diện ra lệnh cho tên cai quản mở cửa.
"Thả người."
"Vâng."
"Sao huynh..."
"Nhìn bộ dạng này, muội định sống dài hạn tại đây à?".
"Không có."
"Đi thôi."