Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 2 - Chương 77: Cổ trùng



Trong lúc Phượng Chỉ đối phó với nữ quỷ, Trầm Chu lẳng lặng điều động thần lực tiêu trừ độc trong mắt, cố gắng lờ đi tiếng giao đấu dễ khiến người khác phân tâm bên tai. Dường như nàng chưa từng thấy Phượng Chỉ lúc thực chiến bao giờ, bình thường người này luôn trưng ra dáng vẻ hòa nhã không nóng cũng không lạnh, thật sự chẳng tưởng tượng được khi hắn đánh nhau với người khác sẽ trông thế nào.

Ừm, cũng hơi tò mò muốn xem thử một lần.

Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Trầm Chu lập tức tập trung trừ độc. Nhưng khi thị giác dần hồi phục, bóng người áo trắng nọ đã nhanh nhẹn lùi lại đến trước mặt nàng, nhẹ phất tay mở chiết phiến bằng ngọc ra.

Nhìn vẻ mặt điềm nhiên của đối phương, Trầm Chu không nén được thất vọng, “Nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi sao?”

Chất giọng hòa nhã của hắn xen lẫn ý cười nhàn nhạt, “Sao vậy, muốn ta đánh lâu hơn chút nữa à?”

“Cũng không hẳn là ý đó.” Dựa vào thị lực yếu ớt vừa hồi phục, nàng nhìn ra phía sau hắn, tuy thấy Liễu Thanh Thanh đã nằm bẹp không nhúc nhích trên mặt đất nhưng vẫn không nhịn được lo lắng hỏi: “Liệu nàng ta còn tỉnh lại nữa không? Ngay cả chú của ta cũng chẳng khống chế được.”

Phượng Chỉ thong thả đáp: “Rất có khả năng đó, cho nên ta đã đánh gãy tay chân cô ta rồi, có tỉnh lại cũng chỉ bò lết được thôi.”

Trầm Chu nín lặng một hồi, đại tôn thần ngài có cần phải đối xử với mỹ nhân người ta tàn nhẫn như vậy không?

Nhưng chưa kịp bình phẩm thì nàng chợt biến sắc, hét lên: “Phượng Chỉ, đằng sau ngươi!”

Phượng Chỉ dĩ nhiên chú ý được nguy hiểm đến gần từ sớm, sau một cú xoay người uyển chuyển, chiết phiến trong tay hắn chợt hóa thành một luồng thần lực cực mạnh bắn về phía sau. Thị lực còn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng Trầm Chu vẫn thấy rõ sau lưng Phượng Chỉ có vô số ánh mắt đỏ rực như máu, hơn thế nữa, Liễu Thanh Thanh vốn bị hắn đánh gãy tay chân cũng đang vặn vẹo mình đứng thẳng người dậy.

Đây đến cùng là quái vật gì vậy?

Trầm Chu nhanh chóng hóa ra một thanh đoản đao rồi cùng Phượng Chỉ xông lên, vừa đánh vừa nhắc nhở: “Chớ tổn thương đến tính mạng của bọn họ.” Những cái xác biết đi này hẳn chính là mấy người bị mất tích, nói không chừng gã yêu quân nàng muốn tìm cũng nằm trong đây.

Phượng Chỉ thong thả đáp: “Bổn quân biết. A Chu, lui xuống đi.”

Nhưng nàng vẫn cầm chặt đao, lờ đi lời của đối phương, “Nào có đạo lý bàng quan đứng nhìn trong khi bản thân có thể ứng phó được chứ.”

Phượng Chỉ đành bất đắc dĩ nói một câu ‘Thôi được.’ rồi dặn dò nàng: “Đừng ra khỏi tầm mắt của bổn quân.”

Những lời này khiến thiếu nữ không khỏi thấy ấm áp trong lòng, nhỏ giọng ‘Ừ’ một tiếng rồi cùng đối phương lâm trận.

Trong lúc giao chiến, Trầm Chu nhận ra được lực công kích của đám quái này không hề cao, nhưng sức chịu đựng của bọn chúng lại cực kỳ lợi hại, ngã xuống liền đứng dậy, vô cùng khó giải quyết vì phù chú không có tác dụng, đánh gãy tay chân cũng chẳng ích gì. Nhưng nếu có thể dùng sát chiêu thì hai người bọn họ đã không phải hao tổn tâm trí như vậy.

Nàng vừa thở dốc vừa lùi lại cạnh Phượng Chỉ, “Tiếp tục thế này thì đánh mãi cũng không hết, không bằng nghĩ biện pháp cầm chân bọn chúng đi.”

Vừa dứt lời nàng bỗng bị kéo mạnh sang một bên, còn chưa kịp phản ứng thì trên cổ Phượng Chỉ đã xuất hiện một vết cào tứa máu.

“Phượng Chỉ, ngươi…”

Hắn vì cứu nàng mà bị thương.

Nhưng Phượng Chỉ lại như không nhìn thấy vết thương trên cổ, vung tay túm cổ kẻ vừa đả thương mình đè lên vách đá, dùng hai ngón tay trên bàn tay còn lại chọc thẳng vào miệng kẻ đó, móc ra một con sâu màu đen lớn bằng ngón tay cái đang ngọ nguậy không ngừng. Trên mình con sâu vẫn còn nhớp nháp chất dịch nhờn màu trắng đục, nhìn vô cùng buồn nôn.

Ngay khoảnh khắc sâu độc bị móc ra, thân thể tên ‘quái vật’ lập tức buông thõng trượt khỏi vách đá, không còn chút động tĩnh.

Trong mắt Phượng Chỉ hiện ra một tia kinh ngạc, “Ra là cổ trùng.”

Hai người không kịp suy nghĩ nhiều thì đã bị đám người trúng độc của cổ trùng bao vây. Phượng Chỉ bóp nát con trùng độc trong tay, vừa xoay lại đánh ngã một tên ‘quái vật’ mới tập kích phía sau thì chợt loạng choạng, bên tai vang lên tiếng kêu hốt hoảng của Trầm Chu: “Ngươi sao rồi?”

Hắn che vết thương đã chuyển sang màu đen trên cổ, tỉnh bơ đáp: “Không sao.”

Nhưng thiếu nữ vẫn túm chặt tay hắn kéo lại để nhìn rõ vết thương hơn, lạnh lẽo nói: “Không sao cái gì, độc đã ngấm vào người, ngươi đứng vững được mới lạ!”

Phượng Chỉ hơi ngẩn người vì vẻ mặt hoảng hốt của nàng, chợt khẽ cười một tiếng, “Chuyện bé xé ra to.”

Trầm Chu ném mạnh đoản đao trong tay về phía trước, kéo theo một loạt tiếng kêu rên. Thừa dịp đám quái vật bị mình đốn chân còn chưa kịp bò dậy, nàng lập tức kéo tay Phượng Chỉ, “Rời khỏi đây trước đã.”

Hắn cũng để mặc nàng lôi kéo mình, nhẹ gật đầu khẽ ‘Ừ’ một tiếng.

Hai người đi dọc theo thông lộ được một đoạn nữa thì đến đường cụt, không còn cách nào khác, Trầm Chu bắt tay niệm chú vạch một vòng trên không trung, trước mặt liền xuất hiện một vách tường *ầm ầm* rơi xuống. Tuy đám quái vật đã bị cản chân nhưng bên kia vách tường vẫn nghe được rõ ràng tiếng thở hồng hộc và tiếng gầm gừ càng lúc càng nhiều.

Trầm Chu lầm bầm nguyền rủa mấy câu rồi quay đầu lại nói: “Xem ra bức tường này chỉ chống đỡ được một thời gian ngắn thôi, thương thế ngươi…”

Nhưng còn chưa nói hết đã thấy Phượng Chỉ ngồi bệt xuống, lưng dựa vào vách đá, nàng lập tức tiến lên ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nghi ngờ hỏi: “Đau đến vậy sao?”

Phượng hoàng trong truyền thuyết làm gì yếu ớt vậy chứ, tuy vết thương trên cổ hắn hơi sâu, lại nhiễm độc, nhưng một nhân vật xuất hiện từ thời thượng cổ, vượt qua hằng hà sa số máu tanh mưa máu để đạt tới địa vị như hôm nay, sao có thể bị một vết thương nhỏ thế này đã chịu không nổi rồi?

Trầm Chu ngẫm nghĩ một chút rồi thẳng thắn hỏi luôn: “Đừng bảo ngươi đang giả vờ đấy?”

Phượng Chỉ khẽ khựng người, điều chỉnh tâm trạng xong mới ngẩng lên yếu ớt cười với nàng: “Bổn quân rất giống đang giả vờ sao?” Dứt lời hắn lại nghiêng đầu dựa vào vách đá, “Để bổn quân nghỉ một chút.”

Thư sinh áo trắng tóc búi hờ trước mặt tuy bị thương nhưng không hề có chút chật vật, toàn thân vẫn được bao phủ bởi khí chất ôn hòa và thanh nhã, chỉ là thần sắc hắn hiện giờ hơi tái, trên trán còn hơi rịn mồ hôi. Nghĩ đến đối phương vì mình mà bị thương, nàng lại không khỏi mềm lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thần thượng cổ mạnh nhất thế gian mà cũng bị thương sao?”

Nghe được lời nàng, hắn cũng chỉ nhẹ giọng nói: “Nha đầu, chẳng lẽ cô cho rằng thần thượng cổ thì cái gì cũng làm được à? Vật sống trên đời âu sẽ có lúc tàn lụi, thượng thần hùng mạnh đến đâu cũng sẽ không tránh khỏi ngày suy kiệt. Thiên đạo luân hồi, không ai đủ sức đứng trên đỉnh cao vĩnh viễn, huống hồ, càng mạnh thì càng phải gánh vác nhiều, cũng càng khó có thể sống theo ý mình…”

Những lời này khiến Trầm Chu thoáng thất thần, nhớ đến Mặc Hành hàng năm ẩn cư trong cung Hoa Dương thì trong mắt nàng chợt hiện lên một tia trống trải, không khỏi cảm thán: “Đúng vậy, làm gì có ai ngờ được vị thượng thần Long tộc vốn đứng đầu lục giới thật ra đã suy yếu không bằng cả một người phàm chứ, thậm chí đến việc ra khỏi cửa thưởng hoa đào cũng là chuyện xa xỉ.”

Nhìn thấy vẻ tịch mịch trong mắt thiếu nữ, Phượng Chỉ dịu dàng vén mớ tóc mai lòa xòa trên trán nàng, khẽ nói: “Có cô bầu bạn bên người suốt chín ngàn năm qua chính là điều xa xỉ nhất rồi.”

Hiếm khi tránh né cử chỉ thân mật của đối phương, nàng nghiêng đầu hỏi: “Thật ư?”

Thấy thiếu nữ đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn mình, ánh mắt mơ hồ không rõ đó khiến nam tử thoáng rung động, bất giác vuốt vuốt phần tóc bị rối của nàng, “Ừ.”

Hiếm khi có được bầu không khí hòa hảo như hiện giờ, rất thích hợp bàn vài chuyện nhân sinh đại sự, Phượng Chỉ đang định mở miệng thì chợt bị Trầm Chu túm lấy vai, bên tai vang lên giọng nói nghiêm nghị của nàng: “Thế này là thế nào?”

Không chờ đối phương phản ứng, nàng đã bất kể nam nữ khác biệt, vạch tung vạt áo trước ngực hắn, để lộ vết thương trên cổ đã biến thành đen sẫm, gân máu xung quanh cũng đã chuyển màu, tựa như một con rết đen đang dần bò lên mặt.

Thì ra trán hắn rịn mồ hôi cũng không phải là giả vờ.

Phượng Chỉ kéo vạt áo lại như không có chuyện gì, điềm nhiên nói: “Vốn tưởng có thể giấu được, không ngờ vẫn bị cô nhìn thấy. A Chu, cho bổn quân chút thời gian, bổn quân nhất định sẽ…”

Hắn còn chưa nói xong thì thiếu nữ đã quả quyết nói: “Để ta giúp ngươi trừ độc.” Dứt lời nàng liền chắp tay chuẩn bị kết ấn.

Nhưng Phượng Chỉ lại cản động tác của nàng, “Loại độc này ngay cả thần lực của bổn quân cũng không chống được, đừng làm chuyện thừa.” Rồi hắn nắm tay nàng, trấn an: “Yên tâm đi.”

Trầm Chu nhíu mày nhìn hắn, “Nhưng ta có thể nào trơ mắt nhìn ngươi…”  Nói đến đây nàng lại im bặt, lẳng lặng nhìn hắn một lúc rồi đứng dậy đi dò xét bốn phía.

Nơi này âm khí quá nặng, không cách nào vận khí điều tức, vừa nãy nàng mới chỉ hít phải, độc còn chưa ngấm vào người mà đã mất một thời gian mới khôi phục được, bây giờ vết thương của hắn sâu như vậy, độc đã vào máu, nhất định phải tìm một nơi thanh tịnh chữa thương trước.

Nhưng bốn phía đều bị phong bế, làm sao ra ngoài đây? Chẳng lẽ phải đục vách đá sao?

Nhìn nàng hết đi tới đi lui rồi lại gõ gõ vào vách đá mấy lần, hai mắt Phượng Chỉ hơi cong lên vì cười, vốn định nói cho nàng biết loại độc này cũng không nghiêm trọng như vẻ ngoài đáng sợ của nó, nhưng ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn không lên tiếng.

Trầm Chu đi một vòng nữa rồi áp tai lên vách đá lắng nghe một lúc, sau đó lẩm bẩm tự hỏi: “Tiếng gì vậy nhỉ?”

Rào rào ~ rào rào ~

Tuy rất nhỏ nhưng vẫn nghe được, âm thanh rất quen song nhất thời nàng lại không đoán ra là gì. Mày mò mãi không có kết quả, nàng đành quay trở lại bên cạnh Phượng Chỉ. Chẳng ngờ, chỉ mới chốc lát mà kịch độc đã lan ra nhiều như vậy, gân máu đen giăng chằng chịt như mạng nhện trên khuôn mặt tuấn tú của hắn khiến nàng kinh hãi.

Song hắn vẫn cười với nàng, “Sao lại chau mày như vậy, lo lắng à?” Ánh mắt nhìn nàng mang theo sự dịu dàng khó tả bằng lời, “Trời sập vẫn có ta đây, A Chu, ta sẽ đưa cô ra ngoài, tin ta không?”

Trầm Chu im lặng vén vạt áo ngồi xổm xuống, đến lúc nào rồi mà còn nói mấy lời dễ gây hiểu lầm vậy chứ? Đúng là đồ miệng lưỡi gian xảo…

Nàng đè vai hắn xuống, ngước đôi mắt đen như mực nhìn lên, điềm nhiên nói: “Ta tin ngươi thì ngươi cũng phải tin ta. Phượng Chỉ, nhắm mắt lại.”

Phượng Chỉ nhướng mi, “Tại sao?”

Nàng chỉ bảo: “Bảo ngươi nhắm mắt thì nhắm mắt đi, hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Phượng Chỉ bất đắc dĩ cong môi cười cười, nghe lời nàng nhắm mắt lại. Không biết nha đầu này muốn làm gì mà thần bí như vậy nữa. Song vừa nhắm mắt không lâu thì hắn chợt cảm giác được nơi cổ có một vật mềm mại chạm vào, hơi thở nóng rực khiến hắn không khỏi sững người.

Nha đầu định dùng miệng hút độc cho hắn?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv