Cái Chí Huy bị gim chặt trên đất, cảm thấy mảng cỏ dưới lưng bị mặt trời hun tới ấm áp.
Ngẩng lên nhìn trời, nắng rọi lên mặt, nắng ban trưa thật chói mắt.
Phía dưới đất mẹ, chân trần chạm vào mảng cỏ xanh mướt, hơi cúi người là có thể hít đầy lồng phổi mùi cỏ thơm mát.
Trong không khí quen thuộc này, lại xuất hiện một Phó Suất với hoàn cảnh sống hoàn toàn đối nghịch với anh.
Trong nháy mắt, Cái Chí Huy bỗng nghĩ chuyện này chẳng hề chân thật, cứ như một giấc mơ thoáng qua, chỉ một cái chớp mặt là mọi thứ đều tan biến.
Phó Suất đang chơi tới say mê lại phát hiện ra người bên dưới không còn giãy dụa phản kháng gì nữa.
Cái Chí Huy là người cố chấp điển hình, dã chiến ban ngày ban mặt là việc anh luôn phản đối, hiện tại anh lại yên tĩnh thế, hắn cúi xuống nhìn, thấy khuôn mặt thất thần của Cái Chí Huy.
“Này! Anh nhìn cái gì thế? Không làm sao thì giãy dụa cái coi” Phó Suất có chút khó chịu.
Cái Chí Huy chỉ lên trời “Cậu nhìn kia, trời thật là xanh’
Phó Suất đè hết cả người lên Cái Chí Huy, mặt trời bị một tảng mây lớn che khuất. Bầu trời xanh trong, xuyên qua tan cây đọng vào đáy mắt.
Người ở thành đô, ngày ngày bon chen đâu có thời gian ngắm trời xanh mây trắng? Cho dù có nhàn rỗi muốn ngắm trời mây thì cũng bị khói công nghiệp nhuộm thành màu xám rồi còn đâu,
Lúc này Phó Suất đắm chìm trong cảm giác nguyên thủy ấy, cũng ngẩn ra nhìn trời.
Phó Suất tháo kính, híp mắt nhìn cảnh sắc đó thì thầm “Đệt, tiếc là không mang camera tới, nếu không đã chụp được cảnh này rồi”
Cái Chí Huy nheo mắt đáp “Thực ra tôi thấy về nhà là thoải mái nhất, non xanh nước biếc, con ngươi đơn giản. Thật đấy, nói gì cũng không cần quanh co lòng vòng, tốt xấu gì đều hiện hết trên mặt, bao yêu hận đều thổ lộ hết”
Phó Suất khinh thường độp lại “Nhà tốt thế sao anh còn muốn vào trường quân đội, sao không ở nhà mà thành thành thật thật trồng trọt đi’
Cái Chí Huy trầm mặc tháo găng tay, lộ ra móng tay cắt tỉa cẩn thận,mười đầu ngón tay sạch sẽ.
“Cậu nhìn này, đôi bàn tay này hiện giờ sạch sẽ, mỗi lần về nhà giúp ba cũng không quá ba ngày mà kẽ tay đã cáu bẩn, về quân khu lấy nước rửa tay rửa cũng không sạch, phải dùng bàn trải cọ mới được. Con người ấy mà, thực ra cũng giống đôi tay này, biết cái gì là sạch sẽ, cái gì là hơn người, làm thế nào mới sạch sẽ.”
Nói xong anh cười tự diễu “Thôi, tôi nói chuyện này với cậu làm gì chứ. Cậu là công tử nhà giàu, mấy chuyện này sao hiểu nổi.
Một đôi giày tôi dùng 4 năm, gót giày cũng mòn hết mà chẳng nỡ vứt, vì giày giá rẻ nên không thoáng khí, mùi chân khiến vài bạn cùng phòng chạy mất dép. Cuối cùng tôi đem luộc nó lên phơi khô rồi lấy kim vá lại. Cho dù đi hẹn hò với bạn gái, một tháng tôi cũng không nỡ dùng tới 4 lần.
Tôi biết sau lưng mọi người nói tôi keo kiệt, kỳ thực tôi cũng muốn thoải mái mời đồng nghiệp ăn cơm lắm chứ, hoặc là tiêu sạch tiền lương, cảm thụ thành thị sa hoa trụy lạc thế nào. Nhưng tôi không thể, chỉ cần nghĩ tới ba mẹ già cần phụng dưỡng, ý niệm gì trong đầu đều tan biến. Cuộc đời tôi, nếu có thể nở mày nở mặt cho ba mẹ bớt khổ thì tôi sống không uổng…”
Phó Suất không lên tiếng chăm chú quan sát sườn mặt Cái Chí Huy.
Đó là con người thật của kẻ tính toán này ư. Phó Suất bỗng thấy anh giống như mây trắng trên trời, tẩy hết đi bụi bặm thành thị sẽ hiện ra sắc trắng thuần khiết, trắng tới mức khiến kẻ khác phải lóa mắt.
Hai người quần đấu lâu như vậy, nay lại có thể bên nhau tĩnh lặng tâm sự.
Đột nhiên Phó Suất nghĩ dù không làm tình cứ sóng vai bên nhau như thế này cũng rất tốt.
“Anh đừng cho rằng mỗi mình anh chịu thiệt, tôi không vô tư như anh nghĩ đâu. Anh cho là tôi thích trường quân đội chắc, là ông già nhà tôi tống tôi vào đấy chứ bộ.” Có lẽ là do ánh mặt trời có tác dụng thôi miên, Phó Suất cũng lười biếng mở miệng.
“Ha ha, cậu đương nhiên không thích trường quân đội rồi, lúc cậu mới đến, sau lưng chúng tôi gọi cậu là câu lau nhà đấy, gầy như con gà con, lúc nào cũng cầm tập tranh rình rập khắp nơi, hứ lại còn mang danh làm nghệ thuật. Ai, nếu cho cậu chọn sao cậu lại chọn cái nghề này được”
Phó Suất tập trung suy nghĩ, nói “Tôi cũng không biết nữa, có thể sẽ làm kẻ lang thang, đi khắp nơi, làm hết những việc mình muốn làm. Anh thì sao?’
“Tôi á? Làm giáo viên! Đây là ước mơ từ bé của tôi, nhưng đời này chắc không thành rồi rồi. Nhưng cái mộng tưởng của cậu mà cũng gọi là ước mơ á? Không tự lao động chính là ký sinh trùng của xã hội”
Phó Suất cười khúc khích “ Không thì anh nuôi tôi nhá? Như vậy tôi sẽ không làm tăng gánh nặng xã hôi.”
Cái Chí Huy lườm hắn cháy mặt “ Được thôi, chỉ cần cậu biến thành phụ nữ, tôi lập tức đá Vương Văn Trúc lấy cậu ngay.”
Phó Suất khép đôi mắt hút hồn, lập tức trên mặt hắn hiện lên vẻ khí phách.
Tiểu Cái thầm kêu không ổn, làm sao anh lại quên mất lòng dạ hẹp hòi của vị này, hơn nữa hắn luôn muốn làm kẻ mạnh, anh lại dại dột vặt lông của hắn.
Nhưng Phó Suất chỉ hé mắt, vò tóc Cái Chí Huy, quay đầu tiếp tục nhìn trời ngắm mây.
Cả hai ngồi xe lửa về nhà cơm nước xong xuôi lại chạy đi bẻ bắp ngay nên giờ cực kỳ buồn ngủ, liền kề vai ôm nhau ngủ.
Vương Văn Trúc chợp mắt một lát, tỉnh lại thấy trong nhà im ắng bèn đứng dậy tìm trong ngoài một vòng, gọi vài tiếng mà chẳng thấy mống nào.
Đột nhiên cô trông thấy áo khoác Phó Suất vắt trên bao tải không xa liền chạy phía đó.
Một lúc sau cô thấy cảnh hai người đàn ông đang ôm nhau ngủ ngon lành.
Đây không phải lần đầu tiền Vương Văn Trúc thấy hai người họ ngủ chung. Lần trước ở bệnh viện, chắc do quá mệt mỏi nên hai người đành chen chúc trên một cái giường đơn,
Nhưng giờ nhà có giường họ không ngủ, lại ôm nhau nằm ở chỗ vắng vẻ này thì thật là quái dị.
Nhất là miệng của Phó Suất, thân mật dán lên gò má bạn trai cô, cho dù là đồng nghiệp tốt của nhau nhưng hai người đàn ông mà thân thể lại gần gũi thế.
Trong đầu Vương Văn Trúc nảy ra rất nhiều suy nghĩ, lý trí mách bảo cô nên đi gọi hai người họ dậy nhưng như thế cả ba sẽ xấu hộ. Vì thế cô trầm tư một lúc rồi xoay người lặng lẽ rời đi.
Bước chân cô có chút hỗn loạn, nhịp điệu vội vã, cho nên cô không hề biết sau lưng mình, Phó Suất mở mắt, lạnh lùng nhìn bóng cô chìm vào cánh đồng xanh biếc.
Về phòng, Vương Văn Trúc ngồi yên trên giường, nhìn đồng hồ xong lại nhìn vào khoảng không trước mặt. Tới khi đồng hồ điểm 4 giờ, ngoài phòng mới có tiếng cười đùa của bạn trai cô cùng Phó Suất vọng lại.