Editor: Mai Tuyết Vân
Tần Chiêu nguyện ý làm chuyện mà ngay cả Chính Nguyên Đế cũng không muốn làm, Vệ Thiện lập tức nhận của hắn một ân tình. Tuy rằng lúc này hắn thật sự không cần tới nàng, nhưng đường còn dài, nhất định sẽ có một ngày hắn cần nàng giúp.
Vệ Thiện biết hắn không để tâm, lại vô cùng nghiêm túc nhìn hắn: "Lúc này, mặc dù sức muội yếu, nhưng nhất định đến lúc nào đó sẽ có thể dùng được, trong tay ca ca có người giỏi, đương nhiên muội cũng có ưu điểm của mình.''
Tần Chiêu thu lại ý cười, đưa tay xoa đầu Vệ Thiện, hôm nay nàng mặc một bộ kỵ trang màu xanh lá liễu, bím tóc tết thành một búi, trên đầu còn có mũ ngọc nhỏ, trâm lụa mỏng màu xanh, vành tai trắng nõn đeo khuyên tai ngọc bích hình giọt nước, khí chất toàn thân đều thanh tao.
Tần Chiêu nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, cũng nghiêm mặt lại nhìn nàng: "Là người tất nhiên đều có tài năng riêng, một tướng quân biết đánh giặc chưa chắc đã nuôi dưỡng tốt một gốc hoa.'' Nói xong lại tiếp: "Trước hết huynh xin cảm tạ Thiện Nhi nhé.''
Trong lòng Vệ Thiện biết, sau này chỉ sợ chuyện cần làm phiền hắn rất nhiều, hận trong tay mình không có thuộc hạ, muốn dặn dò chuyện gì, cũng phải vòng vèo qua cô cô và các ca ca, nếu nàng giống như Tần Chiêu, có kinh nghiệm, có tham tướng, có binh lính, có tử sĩ, đã sớm phái người đi giám sát Dương gia rồi.
Hai người ngồi nói chuyện, ngồi một chốc đã có hạ nhân đưa người của Viên gia lại. Một nhà họ Viên đều là người tài hoa, Viên Mộ Chi giỏi cả ba môn thi thư họa, ba huynh muội nhà này, mỗi người đều có dáng vẻ cao quý không nhiễm bụi trần, chỉ sợ đều là do nuốt sách mà lớn lên.
Vệ Thiện đưa mắt nhìn đã thấy Viên Hàm Chi, con trai út của Viên tướng, con trai trưởng Viên Mộ Chi đến chết cũng không chịu thừa nhận gia tộc mình có lòng mưu phản, bị tra tấn đến chết trong ngục, còn Viên Hàm Chi thì miễn cưỡng chống cự đến cùng, ba năm sau, mãi cho đến khi Tần Chiêu sửa lại án sai cho Viên gia.
Bị nhốt trong ngục, còn chịu trọng tội mưu phản, bị hành hạ thế nào Vệ Thiện có thể đoán ra được. Lúc này, Viên Hàm Chi vẫn là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, xuất thân dòng dõi thư hương, cả người giống như ngọn trúc non, nhìn dáng vẻ hắn như thế, cũng không biết làm cách nào hắn có thể chịu đựng được.
Đợi đến khi Viên gia được giải oan, Viên Hàm Chi mang thân trọng bệnh trở về Long Môn Sơn, tổng hợp lại các văn tập mà Viên Lễ Hiền từng liên lạc với quan viên khắp nơi những năm gần đây, khắc bản thành sách, đặt tên là "Toái Cốt Tập' ', có ý rằng danh vọng, công đạo, chính nghĩa đều xuất phát từ lòng người.
Mặc dù hạ lệnh cấm, nhưng khi ấy triều đình còn không lo nổi thân mình, cũng không ai dám bất cẩn đi đắc tội Viên Hàm Chi, nên sửa lại rằng "Văn Tập Viên Sùng Lễ'', tiếp tục lưu truyền.
Nam có "Toái Cốt" nữ có "Đoạn Trường'', có tình cảm quân thần phụ tử, có tình nghĩa phu phụ thê gia, trở thành tấm gương sáng.
Vệ Thiện lại nghĩ đến Bích Vi, Bích Vi là nử tử yếu ớt nhất nàng từng biết, lại có thể lấy thân hiến địch hơn mười năm đấy thôi? Khi nàng nhìn Viên Hàm Chi, trong ánh mắt lại có thêm chút cảm xúc khác biệt.
Ba người Viên gia hành xử rất khác với Dương gia và Ngụy gia, chỉ giống ở xuất thân đều là phủ Quốc Công, nhưng trên người Vệ Thiện lại có phong hào Công chúa, ba người nhìn thấy Vệ Thiện lập tức hành lễ, nàng vội xua tay, nghiêng người tránh đi.
Nàng có chút không dám nhìn Viên Diệu Chi, trong nhà bị giáng tội, nam tử thì chịu hình trong ngục, nử tử bị đưa đến phường nhạc. Thê nữ đại thần tiền triều còn phải chịu hết khuất nhục mà chết, thiên kim kiều nữ đưa đến phường nhạc, trời còn chưa sáng người đã lạnh.
Dương Tư Triệu còn dùng chuyện này hù dọa nàng, muốn Vệ Thiện phải nghe lời. Lúc đó nàng còn lấy Viên Diệu Chi làm tấm gương, nàng ấy không đợi bước đến phường nhạc đã cắn lưỡi tự sát.
Vệ Thiện không dám nhìn, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói vui tươi tựa chuông bạc: "Câu đối này viết thật hay.''
Nàng vừa ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy sườn mặt của Viên Diệu Chi, nếu so về dung mạo nàng ấy còn không bằng tỷ muội Dương Bảo Doanh. Đôi mắt trong veo như dòng suối, giữa chân mày là khí chất thanh tao, đưa mắt nhìn câu đối, ngón tay lướt theo, giống như mô phỏng nét chữ, viết xong hai câu đối, mới nhìn sang Vệ Thiện, gật đầu với nàng một cái.
Vệ Thiện mỉm cười, Ngụy Nhân Tú đơn giản, Viên Diệu Chi mọt sách, ngày thường nàng vốn là một cô nương hòa nhã, Viên Diệu Chi mỉm cười, khen ngợi: "Nét chữ lệnh tôn rất khéo, nhất định người viết chữ cũng rất đẹp.''
Vệ Thiện gãi đầu, Tần Chiêu nhịn cười, tuy Vệ Thiện có chút thông minh, nhưng thi họa đều chỉ học lướt qua, thật sự không quá thành thạo, không khổ công rèn luyện thật sự không viết đẹp được, vừa định giải vây giúp nàng đã nghe Vệ Thiện nói: "Ca ca muội viết rất đẹp, còn muội thì không, về sau muội cũng phải chăm chỉ mới được.''
Phụ mẫu đều nổi tiếng khắp nơi, thanh tao cao nhã bao nhiêu, nếu người khác biết nàng là nữ nhi của Vệ Kính Vũ, mà cả chút chữ cũng viết không giống, thật sự có hơi mất mặt.
Vệ Thiện thẳng thắng thừa nhận, giọng điệu của Viên Diệu Chi vẫn lạnh lùng như trước: "Vậy cũng tốt, nếu người muốn tập viết, nên học hỏi của người khác nhiều một chút.'' Gia đình có tiếng học rộng hiểu cao lại thêm nhà sang ruộng tốt.
Nàng ấy mở miệng đều không khách sáo, Tần Chiêu nghiêng người quan sát vẻ mặt Vệ Thiện, sợ nàng không chịu được, lên tiếng bảo vệ nàng: "Thiện Nhi thông minh như vậy, khi thực sự chú tâm rồi, nhất định còn viết đẹp hơn cả ta.''
Ngụy Nhân Tú hái một giỏ hoa mang đến, lời nói lúc nãy coi như xí xóa, Vệ Thiện không tức giận, còn chọn một cành hoa đặt vào tay Viên Diệu Chi, màu trắng của thược dược vừa khéo lại hợp với sắc xanh Mai Tử trên y phục.
Có nữ quyến ở đây, hai người Viên Mộ Chi, Viên Hàm Chi đều đứng ngoài đình, Tần Chiêu cũng nói thêm hai câu rồi bước ra ngoài, mời bọn họ đến trường bắn xem bắn cung, để mấy vị cô nương ở đây nói chuyện ngắm hoa.
Trước mặt Viên Diệu Chi, Ngụy Nhân Tú lại càng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ nói gì không đúng nàng ấy sẽ khinh thường nàng. Nhưng ba người ngồi im không nói chuyện cũng có chút kỳ quái, vì thế liền hỏi Vệ Thiện: "Làm sao muội biết được chuyện muốn vào thành phải đóng thuế?"
Vệ Thiện cười rộ lên: "Muội đọc tấu chương của Hồ đại nhân, bên trong viết như vậy.'' Là tấu chương báo cáo tài vụ một năm, trong một năm trong thành thu được bao nhiêu thuế thịt, thì có thể tính ra được năm nay trong thành đã ăn bao nhiêu con heo, so với năm ngoái vẫn ít hơn, trong thành số người lại tăng thêm mấy hộ, còn số lượng hoa quả rau xanh là bao nhiêu nữa.
"Chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải báo cáo cho bệ hạ biết sao?" Ngụy Nhân Tú không hiểu, cả Viên Diệu Chi cũng không biết, nàng có chút bất ngờ, đưa mắt nhìn Vệ Thiện.
Viên Diệu Chi đọc sách chỉ dừng lại ở bản lĩnh thi văn cao siêu, năm bốn tuổi đã biết làm thơ, sáu tuổi làm văn, sau này lại chuyên tâm nghiên cứu thi họa hoa điểu, cả người tài hoa, nhưng chút chuyện thông thường đó thì nàng lại không biết.
Vệ Thiện chỉ nói sơ qua, ngón tay chấm nước trà vẽ một tòa thành, người vào thành đóng thuế càng đông thì thu nhập từ thuế càng nhiều, cuộc sống của dân chúng đã tốt hơn: "Năm thứ tám Chính Nguyên thu thuế không quá ba vạn, đến năm ngoái đã hơn bảy vạn rồi.''
Vừa nói vừa nhìn lướt qua Viên Diệu Chi, Viên Lễ Hiền có bản lĩnh như thế, nếu sớm biết có một ngày như vậy. Năm đó có phải Long Môn Sơn đã không vòng qua Thanh Châu, chọn đường đến Nghiệp Châu, đánh hạ Vệ gia.
Ngụy Nhân Tú mở to mắt, Viên Diệu Chi cũng nhìn Vệ Thiện bằng cặp mắt khác xưa. Bản thân Vệ Thiện lại cảm thấy xấu hổ, mấy thứ này đã bày ra trước mắt rõ ràng, đời trước nàng lại không hề quan tâm chú ý đến một chút.
Đợi khi trời dần tối xuống, các nhà đều phải về thành, Tần Chiêu vẫn cho người đào hai gốc thược dược trồng trong bồn đưa cho Vệ Thiện, các nàng cưỡi ngựa, Viên Diệu Chi ngồi xe, nàng xốc mành xe hỏi Vệ Thiện: "Hai ngày nữa ngoài thành sẽ có hội đạp thanh*, người có đi không?"
*đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh
Vệ Thiện đáp lại, còn giao kèo với nàng: "Đạp thanh thì đạp thanh, nhưng muội sẽ không làm thơ đâu.''
"Được thôi.'' Nói xong nàng ấy liền buông rèm xe xuống.
Ngụy Nhân Tú nghe có hội đạp thanh, liền nhìn Vệ Thiện tha thiết, Vệ Thiện cười rộ lên: "Tỷ có đi hay không?"
Ngụy Nhân Tú cười híp mắt: "Đi."
Phần đông đại thần trong triều hầu như đều không lui tới với Viên gia và Ngụy gia. Ngụy gia thì không ai dám trêu chọc phiền phức, Viên gia lại thanh cao không bè không đảng. Đột nhiên, Vệ Thiện lại thích hai vị cô nương này, không chỉ có Vệ Tu lấy làm kỳ lạ, mà cả Viên Hàm Chi cũng hỏi muội muội: "Sao lại giao hảo thân thiết với các nàng vậy?"
Viên Diệu Chi mỉm cười dịu dàng: "Nhanh nhạy lại ham học, trong lời nói có ẩn ý, vì sao lại không thể kết giao?"
Viên Hàm Chi cũng không phải chưa từng nhìn thấy Vệ Thiện, lại không ngờ muội muội mình lại có thể bình phẩm như vậy về nàng. Các cô nương trò chuyện, cùng lắm thì đánh đu thả diều: "Vậy cũng tốt, muội cũng nên xuất môn đi đây đó nhiều vào.''
Đường trở về thành đã chạng vạng, Ngụy Nhân Kiệt và Vệ Tu vẫn bất phân thắng bại, ước hẹn lại tiếp tục so tài. Ngụy Nhân Tú vừa đến cổng thành đã nhìn thấy viên quan thu thuế, người đi đường nhìn thấy thì kẹp tiền trên tai. Quan thu thuế đưa tay bắt lấy, cũng không nói gì với người ta, ném ngay xâu tiền vào giỏ mây. Thu thuế một ngày, những dây tiền này đã mau chóng lấp đầy giỏ.
Hai nhà một ở đầu phố, một ở cuối phố, Ngụy Nhân Tú lưu luyến không rời Vệ Thiện, Vệ Thiện lại cười rộ lên, kéo tay nàng: "Ở gần nhau như vậy, lúc nào tỷ cũng có thể đến chơi.''
Ngụy Nhân Tú sợ phụ thân nàng không chịu, nghĩ khi trở về phải làm nũng với mẫu thân, ra sức gật đầu: "Được, tỷ đi lấy cung rồi sẽ đến chỗ muội.'' Cây cung khi nhỏ nàng luyện tập, lúc này Vệ Thiện dùng là thích hợp nhất.
Du xuân vùng ngoại thành, cưỡi ngựa ngắm hoa, Viên Diệu Chi mở hội đạp thanh, Vệ Thiện cũng làm một cái. Thiếp mời lễ tết Thanh Minh đều đưa đến nhà mọi người, mời nữ quyến đến vườn ngoại ô ngắm cảnh. Ban đầu chỉ nghe tên tuổi, lúc sau đã gặp được người. Vệ Thiện cũng không tự cao tự đại, ngược lại nghe được rất nhiều chuyện không biết.
Chỉ có điều nhìn Viên Diệu Chi chỉ mời nữ nhi của các cựu môn sinh của Viên Lễ Hiền đến bữa tiệc, Vệ Thiện lập tức học theo. Thay đổi yến hội này một chút để thú vị hơn, đặc biệt dặn quản gia làm hai loại bái thiếp, đánh trống khua chiên mời mọi người đến. Không đoán được lại là nữ nhi của các quan nhỏ, qua cách nói chuyện cũng không biết Vệ Thiện. Lúc này có vẻ vô dụng, nhưng tóm lại sau này sẽ hữu dụng.
Tháng tư, Chính Nguyên Đế mang theo Hoàng hậu, hoàng tử đến tế bái lăng mộ, rước vào kinh thành. Ngồi trên tòa cao kia chính là phụ thân đoản mệnh của Chính Nguyên Đế, được ông ta phong làm Hoàng đế, đã chết sắp tròn năm mươi năm. Vẫn có được một phong hiệu hoàng đế, dựa theo ấn chế tu bổ lăng tẩm, bốn mùa đều có người cúng bái.
Tại điện Phụng Tiên có đặt bức họa của ông ta, dựa vào dáng vẻ của Chính Nguyên Đế mà họa, vẽ xong lại đưa cho Triệu thái hậu xem, làm sao Triệu thái hậu có thể nhớ rõ mặt trượng phụ đoản mệnh, nhìn thấy không tệ, gật đầu, cứ như vậy treo trong điện Phụng Tiên.
Chính Nguyên Đế còn phái người đến Nghiệp Châu đào hài cốt lên, vốn đến một bộ xiêm y bao thi thể cũng không có, bây giờ lại nằm trong quan tài gỗ lim quàng áo tơ vàng, một đường chuyển về kinh thành.
Lại bắt quan viên địa phương ở Nghiệp Châu điều tra mười tám đời tổ tông nhà Chính Nguyên Đế ra, nếu là học giả nổi tiếng có chút quan hệ máu mủ đều được nhắc đến, khi đọc chiếu văn cũng đẹp mặt hơn.
Chính Nguyên Đế chưa thoát khỏi tập tục, tìm được một vọng tộc trăm năm trước ở Nghiệp Châu, xuất thân danh vọng có tầm ảnh hưởng, kiên quyết cho rằng đấy là tổ tiên nhà mình. Một nhà truyền thừa đến tận bây giờ đã có con cháu làm vua, thì đều là người hoàng tộc, trả lại danh phận đúng với vị thế, làm một cái danh sách phong quan.
Viên Lễ Hiền biên soạn ngũ lễ chính là khởi đầu mọi thứ, tìm nguồn cội để lập quốc, dù sao vua một nước cũng phải có bộ dạng của vua một nước, truy phong phụ thân của Chính Nguyên Đế làm Hoàng đế, xây dựng lăng tẩm ở ngoại ô phía Nam.
Tháng tư có ngày giỗ của phụ thân Chính Nguyên Đế, Chính Nguyên Đế muốn dẫn Triệu thái hậu, Vệ Kính Dung và hai đứa con trai đến tế lễ. Lễ bộ đã soạn ra văn tế trời, do quan viên đọc, Chính Nguyên Đế bái lạy phụ thân vốn không rõ dáng vẻ ra sao, lại dẫn đám nhi tử trở về.
Tần Thị vốn muốn đến Vệ gia chơi, nhưng phải đến lăng tẩm tế tự, nhiều ngày rồi không ở trong cung. Vệ Thiện vẫn như trước sắp xếp phòng cho hắn, Vệ Tu còn mua một con ngựa gỗ nhỏ, tất cả đồ chơi trong phòng đều là của hắn, đợi hắn xuất cung sẽ về chơi hai ngày.
Đến mùng tám tháng tư, Vệ Bình và Vệ Thiện vào cung đón Tần Thị ra, Tần Thị ăn mặc giống như tiểu công tử con nhà phú hộ, mang theo vài người rời khỏi Cửu Tiên Môn.
Giống như mọi ngày, người trực cũng không phải con cháu nhà công hầu. Nhưng lần này người trực lại là Triệu Nhị Hổ, một tay hắn cầm thương đứng thẳng, sống lưng thẳng tắp, thương cũng thẳng tắp.
Vệ Thiện đi qua, còn nghiêng người sang nhìn hắn, vừa nhìn hắn, hắn liền ưỡn lưng càng thẳng, ngay cả thở cũng không dám, Vệ Thiện cảm thấy buồn cười, lại xoay người đi, dụ dỗ Tần Thị được Vệ Bình ôm trong lòng: "Tỷ tỷ muốn đến miếu Tiên Nữ, đệ có đi hay không?"
"Đi ạ!'' Tần Thị nào biết miếu Tiên Nữ là nơi nào, nhưng đã nghe Nhị ca nói qua một lần, hắn muốn đi.
Trên xe ngựa đã chuẩn bị đầy đủ điểm tâm và nước uống, không để Tần Thị ăn bên ngoài, lại sợ hắn ham ăn, đặc biệt gọi sư phụ trong phủ làm mấy thứ, mua hoa quả tươi cắt nhỏ ngâm đường mạch nha, mài cây trúc xuyên qua, hai quả một xâu, đặt trong đĩa nhỏ.
Vệ Thiện cẩn thận như vậy, Vệ Bình lại đau lòng, bế Tần Thị trên tay không buông: "Huynh bế nó, muội chỉ cần đi chơi là được.'' Nói xong lập tức ôm Tần Thị đi, hắn vui mừng kêu lên, so với việc ngồi xe, tất nhiên hắn vẫn thích cưỡi ngựa hơn.
Vừa đến cửa cung, đã gặp được Tần Chiêu, Vệ Thiện ngồi trong xe, xốc màn xe lên hỏi hắn: "Nhị ca đi đâu vậy?"
Tần Chiêu cười một cái: "Tổ mẫu bảo huynh đến miếu Dược Vương ngoài thành lĩnh đậu Phật, nói là ăn thứ này sẽ phòng được bách bệnh, huynh đang muốn đi đây.'' Hằng ngày hắn đều đến hậu cung thỉnh an Triệu thái hậu, không cần biết bà ta không thích hắn bao nhiêu, nhưng trước giờ bà ta luôn thuận mắt nam hơn nữ, Vệ Thiện còn chưa được đối tốt lần nào, bà ta lại có thể nhớ đến Tần Chiêu.
Vệ Thiện mím môi nhỏ: "Chúng ta cùng đường, đi dạo hội chùa đi.''
Tần Thị thấy hắn, lập tức không chịu ngồi với Vệ Bình, dang hai tay muốn bế, thân thể tròn béo nằm trong người Tần Chiêu. Vui mừng đắc ý nói cho Tần Chiêu nghe muốn ăn trái cây tươi mát ngoài cửa Ngọc Tuyền, còn có sữa đặc anh đào và bánh hấp đồng tiền.