Diệp Tống hiểu rõ, nếu cứ mặc kệ như vậy, hậu quả sẽ không thể cứu vãn được. Tô Tĩnh ở trước mặt, lúc nhớ rõ nàng lúc lại không khiến nàng thực sự không yên lòng.
Diệp Tống hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh nói: “Nếu ngươi bảo ta đi, vậy còn ôm ta chặt như thế làm gì, ngươi không buông tay, ta đi thế nào?”
Tô Tĩnh dừng một chút, sau đó cưỡng bách bản thân buông nàng ra.
Diệp Tống từ trong ngực hắn lui ra, nhìn thật sâu vào hai mắt hắn, nàng biết hắn đang cố gắng khắc chế, tâm hung hăng đau nhưng vẫn buộc phải xoay người không nhìn hắn nữa, chạy vào trong rừng.
Ai ngờ, Tô Tĩnh chỉ duy trì tỉnh táo được một giây ngắn ngủi, thấy Diệp Tống xoay người muốn đi, hắn lập tức giơ tay ra túm chặt tay nàng. Diệp Tống thất kinh một chút, ngay sau đó trời đất trước mắt chợt quay cuồng, chờ đến khi nàng nhìn lại được đã thấy tầm mắt hai người chạm nhau, thì ra lúc này nàng đã ngã vào lòng Tô Tĩnh.
Hắn dường như muốn hỏng mất rồi: “Nhị tiểu thư….đi…Diệp Tống…”
“Tô Tĩnh, ngươi không được như vậy! Nếu không cả đời này, chúng ta cũng không thể quay về như trước!”
Giây phút này, xung quanh bỗng nhiên cực kỳ an tĩnh. Tô Tĩnh trừng lớn mắt, không thể tin tưởng nhìn Diệp Tống, lúc này cả hai có thể nghe được tiếng tim đập và tiếng thở dốc của nhau. Tóc Diệp Tống rơi đầy trên cát, ánh mắt long lanh, vô cùng tuyệt đẹp.
Đột nhiên Tô Tĩnh đấm tay vào trán mình, hối hận nói: “Nhị tiểu thư, thực xin lỗi…”
Diệp Tống cố nén nỗi lòng nhìn Tô Tĩnh quay người đi, hai vai run rẩy, lưng cong chặt lại kìm chế, vết thương trên lưng lại chảy máu, thấm ướt một mảnh.
“Nhị tiểu thư, thực xin lỗi, Tô Tĩnh đáng chết, xin nhị tiểu thư đi mau, hừng đông ngày mai hãy trở lại. Nếu không…”
“Ta biết ngươi sẽ không làm vậy.” Diệp Tống không còn lực mà thắt lại đai lưng, cười khổ hai tiếng, “Tô Tĩnh ngươi, dù có khổ sở muốn chết, cũng sẽ không đụng vào ta.”
“Nhị tiểu thư tin tưởng ta quá rồi.”
“Do ta dùng sai dược nên chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của ta. Người nên nói xin lỗi là ta mới phải.” Diệp Tống đi đến sau lưng Tô Tĩnh, “Ngươi nói cho ta biết, nếu để độc xâm nhập vào sâu sẽ như thế nào?”
“Nếu để độc ngấm mạnh…Liền sẽ…huyết khí chảy ngược, kinh mạch không chịu nổi mà đứt…”
Diệp Tống đứng sau lưng Tô Tĩnh trầm mặc thật lâu.
Tô Tĩnh lại phất tay đuổi nàng, nói: “Đi mau! Lần phát độc tiếp theo sắp tới rồi, lúc đó ta nhất định sẽ không khống chế được!”
Diệp Tống chậm rãi ngồi xuống, ở bên tai Tô Tĩnh nói: “Đều đã tới nước này rồi, nếu để huyết khí chảy ngược, kinh mạch đứt đoạn sẽ rất nguy hiểm. Hiền Vương nếu không chê, ta có thể giúp ngươi. Tất cả mọi chuyện phát sinh tối nay, ngày mai chúng ta sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
Tô Tĩnh ngơ ngẩn.
Diệp Tống vừa nói vừa tới gần Tô Tĩnh, hình ảnh nàng trước mắt vừa nhu hòa lại mỹ lệ cực kỳ, khuôn mặt trầm tĩnh cùng Tô Tĩnh đối diện, nàng nhanh chóng rời ánh mắt đi. Nàng sợ, chỉ cần nhìn thêm một chút sẽ không thể tránh được ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Sắc trời đã tờ mờ sáng.
Diệp Tống thấy hắn người đầy mồ hôi, chật vật đau khổ, trong lòng nhẹ nhàng run rẩy.
Thật lâu sau, nàng mới giật giật thân mình, để Tô Tĩnh nằm nghiêng rồi mới đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó vào rừng kiếm thêm chút củi. Sáng sớm ở sa mạc là thời điểm lạnh nhất. Nàng nhóm củi cho lửa cháy to thêm một chút giúp Tô Tĩnh ấm áp hơn.
Nàng đi rửa mặt để bản thân thêm tỉnh táo, ngồi bên bờ sông một lúc, quay đầu thấy Tô Tĩnh vẫn đang ngủ yên, nàng dứt khoát cởi quần áo ra nhảy vào trong nước.
Diệp Tống lên bờ, mặc lại quần áo, cầm một khối vải dệt thấm ít nước, sau đó mang tới trước đống lửa hơ cho nóng rồi mới cẩn thận cởi áo choàng trên người Tô Tĩnh, giúp hắn lau mồ hôi.
Bỗng nhiên, một bàn tay đưa ra nắm cổ tay Diệp Tống. Tô Tĩnh không biết đã tỉnh từ lúc nào, mở to mắt, hắn thấy miếng vải trong tay Diệp Tống, thanh âm khàn khàn: “Để ta.”
Sáng sớm, bầu trời dần dần trắng bệch, tinh quang lộng lẫy dần phai nhạt đi, mặt trăng không biết đã lặn mất từ lúc nào, chỉ còn dư lại một vòng sáng nho nhỏ. Ánh sáng mặt trời bắt đầu dâng lên chiếu sáng cồn cát trải dài, giống như vừa phá tan một quả tinh cầu, sáng lấp lánh.
Tia lạnh lẽo cuối cùng của sa mạc cũng đã bị xua tan đi, khôi phục lại sự ấm áp. Chân trần đạp lên mặt cát ấm áp, thoải mái không nói nên lời.
Diệp Tống ngồi thẫn thờ trên bờ cát hồi lâu, không nói câu gì. Lửa trại trước mặt đã tắt, ánh sáng đã từng không chút kiêng nể gì trong đêm tối, vậy mà khi đứng trước mặt trời nó dường như không còn chỗ che giấu nữa, chỉ để lại một làn khói nhẹ. Tô Tĩnh đi vào cánh rừng một hồi lâu, lúc đi ra trong tay cầm theo mấy loại trái cây nhiều màu sắc. Hắn nhìn bóng dáng Diệp Tống, trong lòng có chút xấu hổ, còn có chút chua xót cùng đau lòng, do dự một chút, quyết định vẫn nên mang trái cây đi rửa sạch sẽ, sau đó đặt lên một chiếc lá to đưa đến bên cạnh Diệp Tống, một câu cũng không nói.
Diệp Tống cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, tròng mắt lưu li thoáng giật giật, nhìn trái cây trên mặt đất, miệng mấp máy, thanh âm khàn khàn nói: “Cảm ơn.”
Không chút tức giận, ngược lại còn bình tĩnh đến đáng sợ.
Tuy rằng thực chất cũng không phát sinh gì, nhưng cả hai đều không ai đề cập đến chuyện tối qua. Để cho nó giống như trái cây này, cho vào miệng nhai rồi nuốt xuống bụng.
Thanh âm Tô Tĩnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai người giống như người vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, khàn khàn nói: “Lát nữa nóng lên cát sẽ bỏng, đừng ngồi đây lâu quá, có thể vào rừng che nắng một chút.”
Diệp Tống không trả lời mà đứng dậy đi tới bờ sông rửa mặt sạch sẽ. Lúc nàng quay đầu, Tô Tĩnh đã không ở đó nữa, chỉ còn lại đĩa trái cây trên bờ cát tản ra ánh sáng no đủ thoạt nhìn vô cùng mê người.
Diệp Tống cảm thấy rất đói bụng. Nàng lau bọt nước dính trên mặt, chân đá cát đi ra phía trước, cúi đầu xuống một lúc mới nhặt đĩa trái cây lên, lấy một quả cho vào miệng cắn.
Ốc đảo này không lớn, chỗ bọn họ đang ở giống như một hẻm núi nho nhỏ, trước sau đều là cồn cát cao ngút trời. Rừng cây sinh trưởng bên trong, xa xa lại không có. Con sông chảy về phía hẻm núi, không biết sẽ tới nơi nào, cũng không biết ở đó liệu có bị khô cạn hết hay không.
Hách Trần được thả ra giống như ngựa hoang, tại ốc đảo này được ăn uống no say, nó hí hửng chạy vào sa mạc. Có lẽ đất trời rộng lớn tự do tự tại mới là cái mà nó theo đuổi, nhưng dù sao ở đây vẫn là sa mạc, Hách Trần sợ lạc đường nên không dám chạy quá xa.
Cát dưới chân dần dần nóng bỏng lên, Diệp Tống không đi giày cảm thấy hơi khó chịu, bên ngoài ngày càng nóng, nàng quyết định đi vào rừng cây. Rừng cây này không thể so với rừng già nơi núi sâu, rất khô ráo, mát mẻ. Trong rừng không có nhiều động vật, càng không có mấy loại như rắn rết, côn trùng.
Trong rừng cây có một thân cây không biết bị cái gì chém, chỉ còn lưu lại một đám rễ cây. Tô Tĩnh cách đó mười bước đang dựa người vào một thân cây, an tĩnh đứng đó. Diệp Tống định ngồi lên đám rễ cây kia, Tô Tĩnh đột nhiên mở miệng nói: “Đừng ngồi. Rễ cây ướt lạnh, hàn khí xâm nhập vào cơ thể dễ dàng sinh bệnh.”
Diệp Tống đành phải đứng như hắn.
Trầm mặc thật lâu, Diệp Tống nói: “Giờ chúng ta phải ra ngoài thế nào?”
Tô Tĩnh đáp: “Chờ người tới. Cây trong rừng này có dấu hiệu bị người chém qua, chứng tỏ đã có người tới đây. Trong sa mạc thi thoảng sẽ có đoàn thương lữ đi qua, nếu vận khí tốt chúng ta có thể gặp được. Hách Trần mỗi ngày đều ra ngoài biết đâu có thể mang chút tin tức trở về. Ngươi không nên gấp gáp.”
Diệp Tống nói: “Ta không sốt ruột.”
Tô Tĩnh: “...Ta lại tưởng ngươi đang sốt ruột.”
Cuộc đối thoại ngắn gọn, có chút ấu trĩ giống con nít.
Diệp Tống dừng một chút, lại hỏi: “Thương thế của ngươi thế nào rồi?”
Tô Tĩnh nhìn ánh sáng mặt trời đang chiếu vào khe hở giữa các lá cây, đáy mắt nhu hòa như sóng xuân nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ nhị tiểu thư.”
“Không cần khách khí.”
Lúc này, lá cây trên đỉnh đầu Diệp Tống chợt có rung động nhỏ, nàng tưởng là gió thổi nên không để ý. Ai ngờ phía dưới lá cây có thứ gì đó mang đủ loại màu sắc đang từ từ tới gần nàng. Tô Tĩnh trong lúc lơ đãng quét mắt qua chỗ Diệp Tống, nhãn quang nhạy bén, hắn đột nhiên đứng thẳng lên, tay nhẹ nhàng nhặt một nhánh cây nhỏ, thấp giọng kêu: “Nhị tiểu thư.”
Diệp Tống ngẩng đầu nhín hắn, kết quả chỉ thấy một đạo màu tím đen phất tới, nàng ngẩn ra. Tô Tĩnh trong chớp mắt đã đến trước mặt nàng, kết quả hắn duỗi tay ôm Diệp Tống kéo nàng ra xa. Nhánh cây trong tay bay vút ra ngoài như phi tiêu, phụt một cái.
Diệp Tống quay đầu lại, tập trung nhìn vào chỉ thấy một con thằn lằn đủ màu sắc bị Tô Tĩnh đính ở trên cây đang giãy giụa. Đôi mắt lồi mở to cùng với làn da xù xì nhiều màu sắc khiến ai nhìn vào cũng phải nổi da gà. Diệp Tống chưa từng gặp loại nào như vậy, quả thực so với máu còn khủng bố hơn, nàng vội vàng quay đầu lại không nhìn nữa, đẩy đẩy Tô Tĩnh nói: “Đa tạ.”
Tô Tĩnh nhìn nàng thật sâu, sau đó thả lỏng tay ra, cử chỉ tao nhã: “Không sao là tốt rồi.”
Tô Tĩnh không dám cách Diệp Tống quá xa, chỉ dừng cách nàng khoảng năm bước. Diệp Tống cũng tự mình chú ý, mỗi khi có gió thổi liền cảnh giác lên. Ban ngày nàng và Tô Tĩnh ở trong rừng tránh nắng, trời vừa chuyển sang tối thời tiết liền bắt đầu lạnh, bọn họ lại ra ngoài đốt lửa.
Cứ như thế hai người bình an vượt qua được thời tiết khắc nghiệt ở sa mạc. Tô Tĩnh không phải là người trước kia khiến nàng bất giác cảm thấy buồn, Diệp Tống cũng nói ít hơn, khi không cần thiết phải nói, nàng sẽ không nói gì. Không khí giữa hai người có phần quái dị, lộ ra chút xấu hổ, đến một con ngựa như Hách Trần cũng có thể nhận ra, nó đứng bên bờ suối thi thoảng lại hừ một tiếng với ý định khiến cho hai người chú ý. Kết quả cả Diệp Tống và Tô Tĩnh đều không ai chú ý tới nó, nó lập tức nhảy vào trong nước la lối om sòm.
Diệp Tống ôm chân, chôn đầu vào giữa hai đầu gối. Nàng không ngừng hồi tưởng lại lí do vì sao nàng và Tô Tĩnh lại biến thành như thế này. Lí do đó khiến nàng cảm thấy chỉ cần nhiều lời một câu cũng là một tội ác.