Khi gương mặt thật của hắc y nhân hé lộ, tất cả mọi xung quanh đều hút một ngụm khí lạnh, ngay cả đám người Vân Khinh dù đã từng nhìn thấy cũng không khỏi kinh diễm một phen.
"C... tiểu thư ngày càng xinh đẹp." Một người trong phân bộ Ẩn Tinh lên tiếng cảm thán.
"Điều này còn phải nói sao!" Bảy người khác cùng phụ họa.
Phượng Kinh Hồng khi nhìn thấy dung mạo của nàng cũng ngây ngẩn.
Đối diện với hắn không còn là hắc y nhân che mặt bí ẩn nữa mà là một hắc y thiếu nữ xinh đẹp. Ba ngàn tóc đen được buộc lên đơn giản mà gọn nhẹ khẽ lay động trong làn gió. Da như ngưng chi, cánh môi anh đào không tô mà thắm, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng mà sắc bén kết hợp với khí chất thanh lãnh làm người không dám khinh nhờn.
"Ngươi là Hàn Băng Vô Tình?" Phượng Kinh Hồng hỏi nhưng ngữ khí lại thập phần chắc chắn. Mặc dù chỉ gặp nàng vài lần, mỗi lần đều không nhìn thấy dung mạo của nàng nhưng hắn vẫn có thể khẳng định bởi vì mùi hương trên người nàng người khác không thích làm giả.
Nghĩ vậy, hắn lại nhìn qua Vân Khinh. Ra là vậy, quả nhiên Vân Khinh và tỳ nữ đi cùng nàng mà hắn gặp lại là cùng một người bảo sao hắn lại thấy quen mắt như vậy. Vân Khinh là phó cung chủ của Điệp Sát còn nàng hẳn là là cũng có thân phận không nhỏ nếu hắn nhớ không nhầm thì bọn họ luôn gọi nàng là tiểu thư đi. Chẳng trách khi điều tra lại không thu được tin tức gì mà bỏ tiền đến Điệp Sát mua tin tức lại được cung cấp một cái tên.
"Như vậy, theo như những gì đã thỏa thuận, vương gia cần bồi thường phí tổn của bọn ta. Bất quá, vừa rồi ta bị vương lấy đi khăn che mặt cũng coi như kĩ nghệ không bằng người, ta cũng thua rồi. Vì vậy, chỉ cần ta là được Nhiếp Chính Vương có yêu gì có thể đưa ra." Giọng nói thanh lãnh của Hàn Băng Vô Tình vang lên tựa hồ nói ra chuyện mình thua cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nàng. Lần này, nàng không giả giọng nữa mà dùng giọng nói thật sự của mình.
"Giọng nói của tiểu thư vẫn không hề thay đổi, luôn hay như vậy." Lại một người khác của phân bộ Ẩn Tinh lên tiếng cảm thán.
Phượng Kinh Hồng trầm ngâm:"Dù là chuyện gì ngươi cũng đáp ứng sao?"
"Vương gia là đang sợ ta nuốt lời sao? Vương gia yên tâm, chỉ cần chuyện này không gây ảnh hưởng đến Điệp Sát lại là chuyện ta có thể làm được ta sẽ không chối từ." Hàn Băng Vô Tình lời nói có vài phần lạnh lùng.
"Bổn vương muốn một người không ngươi có thể cho sao?" Phượng Kinh Hồng nở nụ cười như một con sói xám đang dụ dỗ cừu non.
Hàn Băng Vô Tình có vài phần ngoài ý muốn nhưng vẫn lên tiếng hỏi:"Không biết người nào có thể khiến Nhiếp Chính Vương có hứng thú?"
"Ngươi chỉ cần nói đồng ý hay không thôi." Phượng Kinh Hồng dụ dỗ từng bước.
Hàn Băng Vô Tình cảm thấy Phượng Kinh Hồng kẻ này đang đào hố cho nàng nhảy, liền không khỏi cân nhắc một phen:"Không biết vương gia muốn người này dùng để làm gì?"
"Nàng ta cũng khá cảnh giác. Xem ra hắn cần tốn thêm chút công phu." Phượng Kinh Hồng âm thầm nghĩ cách làm sao khiến nàng đáp ứng.
Thấy Phượng Kinh Hồng trầm mặc không nói, Hàn Băng Vô Tình cũng không lên tiếng lẳng lặng chờ hắn.
Sau khoảng cách thời gian một khắc, Phượng Kinh Hồng rốt cuộc cũng mở lời:"Nếu bổn vương nói muốn kẻ đó đảm nhận một vị trí khá quan trọng trong phủ ngươi tin sao?"
Phượng Kinh Hồng cho rằng nàng sẽ không tin nhưng ngoài ý muốn lại là nàng chỉ đáp một chữ: "Tin."