Tên thông báo sắc mặt khuẩn trương:"Phó cung chủ, tin tức này có liên quan đến phó cung chủ Vân Khinh vô cùng khẩn cấp. Ngài không nghe sẽ hối hận."
Nghe nói tin tức liên quan đến Vân Khinh, Vân Lạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tên thuộc hạ: "Vân Khinh xảy ra chuyện gì? Mau nói!"
"Bẩm phó cung, một đội ngũ của phân bộ Ẩn Tinh nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp của thành viên Điệp Sát liền chạy đến chi viện chỉ tiếc là đến muộn một bước. Khi đến nơi phát hiện vết tích đánh nhau rất ác liệt của rất nhiều người. Đây là vũ khí của phó cung chủ Vân Khinh mà bọn họ phát hiện được ở hiện trường. Bọn họ e là phó cung chủ lành ít dữ nhiều." Tên thuộc hạ nói liền một hơi rồi đưa lên trường tiên đầy huyết.
Vân Lạc cầm lấy trường tiên, tay nắm chặt:"Tra! Lập tức cho người của Điệp Giả điều tra cho ta. Tra xem phó cung chủ của các ngươi ở đâu, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Điều tra luôn cả kẻ đứng sau màn này cho ta. Tiện thể cho người truyền tin thông báo cho cung chủ."
"Tuân lệnh." Tên thuộc hạ cáo lui ra ngoài truyền đạt mệnh lệnh.
Tại một gian nhà lao ẩm ướt, một thiếu nữ khuôn mặt thanh tú được mọi người vây quanh.
"Phó cung chủ, bọn họ bắt chúng ta làm gì a?" Một nam tử khó hiểu hỏi.
Một thiếu nữ bên cạnh không nhịn được đánh một cái vào đầu nam tử:"Ngu ngốc! Tất nhiên là để moi tin tức từ chúng ta rồi."
Nam tử ngượng ngùng sờ mũi:"Không phải muốn moi tin tức thì sẽ thẩm vấn sao? Nếu miệng quá cứng thì còn sẽ dùng hình sao ta lại thấy bọn họ làm vậy?"
"Xem ra ngươi cũng không phải ngốc bình thường!" Một nam tử khác lên tiếng thở dài.
Nam tử nghe vậy cũng không hề tức giận:"Ta nói thật a. Ngoại trừ ở trong nhà lao ẩm ướt một chút, không thể tự do hoạt động, không thể tắm rửa thay y phục mới thì nơi này rất tốt!"
Mọi người nghe vậy kéo kéo khóe miệng, tên mạch não có vấn đề này làm thế nào vào được Điệp Sát.
Nam tử tựa như không phát hiện phản ứng của mọi người tiếp tục lên tiếng:"Mọi người cũng thấy, bọn họ lúc bắt chúng ta chiêu thức rất tàn nhẫn, làm chúng ta trong thương nhưng không hề trí mạng. Ngược lại là chúng ta giết chết rất nhiều người của bọn họ. Bọn họ nhốt chúng ta tại đây nhưng cũng cho y sư đến xem chúng ta còn cấp cả đan dược trị thương, ngoại ra thức ăn nước uống cũng chu đáo không giống đối đãi phạm nhân thông thường."
Mọi người kinh ngạc nhìn hắn, lời này là cái gì lôgic, Vân Khinh cũng quay sang nhìn hắn.
Trong lúc mọi người dùng ánh mắt như nhìn người điên xem hắn, Vân Khinh lên tiếng:"Không tồi. Ngươi quan sát rất tỉ mỉ, sau này nhiều thêm bồi dưỡng sẽ càng thêm ưu tú. Ngươi gọi là gì?"
Nam tử nghe vậy vui mừng ra mặt:"Thuộc hạ Ẩn Tam đa tạ phó cung chủ cất nhắc."
Thấy hắn khá kích động, Vân Khinh lên tiếng nhắc nhở:"Ngươi tính tình dễ kích động, sau này thu liễm lại chút."
"Thuộc hạ nhất định theo lời phó cung chủ dạy bảo." Nam tử đáp.
Mọi người thấy vậy đều hâm mộ không thôi nhưng không một ai sinh ra đố kị bởi vì chỉ cần bọn họ biểu hiện thật tốt cũng sẽ được tổ chức cân nhắc bồi dưỡng.
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?" Một thiếu nữ hỏi.
Vân Lạc dựa lưng vào vách tường chỉ đáp lại một chữ:"Chờ."
Mọi người nghi hoặc nhìn nhau rồi ánh mắt lại tập trung trên người Vân Khinh:"Chờ? Phó cung chủ ruốt cuộc chúng ta chờ cái gi?"