Nàng vừa nói vừa tiến lên phía trước, bước từng bước nhỏ chầm chậm về phía Băng Long.
Băng Long thấy vậy càng ra sức lùi về phía sau nhưng phía sau đã bị khối băng trụ cản lại, nó không còn đường lui nữa. Băng Long lúc này đã bắt đầu nếm được mùi vị lấy đá tự đập chân mình là như thế nào cảm giác.
Hàn Băng Vô Tình đưa mắt nhìn nó, Băng Long cảm thấy trong ánh mắt của nàng có vài phần ghét bỏ.
Hàn Băng Vô Tình tiến đến cách Băng Long mười bước chân liền dừng, nhàn nhạt lên tiếng:"Ngươi thực sự là long sao?"
Lời nói của nàng không hề chứa bất kì cảm xúc nào nhưng rơi vào tai Băng Long lại là một lời nói trào phúng, một sự sỉ nhục đối với nó. Băng Long thẹn quá thành giận:"Nữ nhân, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
Hàn Băng Vô Tình không quan tâm hỏi lại:"Ngươi là người sao?"
Băng Long nghẹn họng:"Nữ nhân cũng giỏi bắt bẻ quá đi." Nghĩ vậy nhưng nó lại cao ngạo ngẩng đầu:"Ta tất nhiên không phải. Loài người nhỏ bé các ngươi sao có thể so sánh với long tộc cao quý như ta."
"Ngươi nói vậy là khinh người nhân loại trong đó cũng bao gồm cả ta sao? Nếu đã vậy hãy chứng minh đi. Chứng minh là nhân loại nhỏ bé như ta sẽ bị ngươi nghiền áp hay long tộc cao quý như ngươi sẽ phải khuất phục trước loài người nhỏ là ta." Nàng ngữ khí nhàn nhạt nhưng lại nói ra lời nói hết sức cuồng vọng. Không những thế, nàng còn đưa kiếm lên chỉ thẳng Băng Long. Cái này chẳng khác gì trần trụi khiêu khích.
Băng Long tuy nhát gan nhưng cũng không có nghĩa là nó sẽ không tức giận. Lúc này, thân hình nó như một tia sáng phóng thẳng lên trời cao. Tiếp đó là một tiếng long ngâm làm mặt đất rung chuyển, không gian chấn động.
Đối diện với khung cảng này, Hàn Băng Vô Tình bình tĩnh không chút gợn sóng đưa mắt nhìn lên trời. Theo hướng tầm mắt của nàng là thân hình của một con rồng từ trong biển mây xuất hiện. Nó đã không còn là Băng Long nhát gan lúc trước nữa mà đã hoàn toàn thay đổi. Trên người nó tỏa ra sự uy nghiêm, không để bất cứ thứ gì vào trong mắt.
"Băng Long, hãy cho ta thấy thực lực thật sự của ngươi đi."Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói, lời nói của nàng không lớn nhưng lại theo linh lực của nàng truyền khắp không gian.
"Cuồng vọng nhân loại, nếu đã như vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi có thể đỡ được toàn lực một kích của ta, ta không những nhận ngươi làm chủ còn đưa ngươi rời khỏi đây." Âm thanh uy nghiêm của Băng Long vang lên chấn động cả thiên địa.
"Hảo." Hàn Băng Vô Tình đáp không chút do dự. Nàng tin Băng Long chắc chắn sẽ là lừa nàng bởi tính cách long tộc cao ngạo khiến nó sẽ khinh thường làm thế.
Hàn Băng Vô Tình phi thân lên đứng giữ không trung đối diện với Băng Long:"Ta đã sẵn sàng. Bắt đầu đi."
"Được. Vậy hãy tiếp chiêu băng lân chi vũ của ta." Dứt lời, những phiến băng lân từ trên người Băng Long không ngừng tróc ra lơ lửng giữa không trung. Theo những băng lân rơi ra, những phiếu băng lân mđầulại mọc lên thay thế vị trí những phiến cũ. Quá trình này lặp đi lặp lại, những phiến băng lân lúc này đã bắt đầu bay về phía Hàn Băng Vô Tình. Tốc độ của chúng càng ngày càng nhanh, số lượng không ngừng ra tăng tựa hồ không cắt nàng thành thịt vụn sẽ không bỏ qua.
Hàn Băng Vô Tình vẫn bất động đứng tại đó tựa như không hề thấy những phiến băng lân ấy đang bay nhanh về phía mình.