Lạc Hà nghe vậy ngạc nhiên, đôi mắt cơ trí nhìn sang Vân Khinh:"Phó cung chủ Vân Khinh không biết có thể giải thích chút chứ? "
"Ài! Thực ra hai năm trước ta từng bị trọng thương. Lúc đó, tình cờ gặp Niệm Y cô nương. Nàng dùng đan dược mang trên người giúp ta chữa trị vết thương và chăm sóc ta. Nàng ấy chăm sóc ta một ngày một đêm rồi ngủ thiếp đi vì mệt."
"Thì ra phó cung chủ Vân Khinh là thiếu nữ bị trọng thương đó.Nhưng ta nhớ là sau khi ta tỉnh lại thì lại không thấy người đâu cả." Lạc Niệm Y suy nghĩ nói.
"Đúng vậy. Sau khi cô ngủ thiếp đi thi thì ta liền tỉnh dậy sau đó rời đi." Vân Khinh nhìn Lạc Niệm Y nói.
"Sau khi trở về, ta cho người điều tra thì biết được người khi đó cứu ta là cháu gái của Lạc Hà hội trưởng tên Lạc Niệm Y." Vân Khinh tiếp tục nói.
"Thì ra là như vậy. Chẳng trách ở khe núi Tuyệt Địa Phong Nhai cô lại đối với ta chiếu như vậy." Lạc Niệm Y có chút buồn bã nói.
"Tuy vậy nhưng ta thật lòng cảm thấy rất thích con người của cô. Cô có tính cách mạnh mẽ hào sảng, phóng khoáng của lính đánh thuê mà ít nữ tử có được. Nếu được ta rất muốn làm bằng hữu với cô." Vân Khinh nói.
"Thật sao? Cô nguyện ý làm bằng hữu với ta sao?" Lạc Niệm Y không chắc chắn hỏi lại.
Từ nhỏ bởi vì là cháu gái của hội trưởng của Công Hội nên nàng không bằng hữu chân chính. Những người xuất hiện chỉ biết nịnh nọt hoặc xa lánh nàng. Do đó, khi nàng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Vân Khinh mới không xác định hỏi lại.
"Tất nhiên. Sao lại không chứ!" Vân Khinh khẽ mỉm cười.
Bỗng nhiên, Lạc Niệm Y nhào đến ôm lấy Vân Khinh nói nhỏ vào tai nàng:"Đa tạ."
Thấy vậy, Lạc Hà thở dài:"Niệm Y, xin lỗi. Là gia gia sơ suất."
Buông Vân Khinh, nàng quay đầu nhìn Lạc Hà mỉm cười:"Không phải vậy, gia gia. Người đã làm rất tốt rồi."
"Được rồi. Vân Khinh, Vân Lạc kêu người của Điệp Sát thu dọn rồi nghỉ ngơi sớm đi.Ngày mai theo bổn cung chủ vào núi." Hàn Băng Vô Tình nói xong liền xoay người rời đi.
Những người đang xem náo nhiệt cũng theo câu nói của nàng nhanh chóng tàn đi.
Lúc này, Vân Lạc nãy giờ không nói gì mới tiến lên:"Vân Khinh, chuyện muội bị trọng thương vào hai năm trước là như thế nào? Tại sao huynh không biết."
Nghe thấy lời nói không vui của Vân Lạc từ sau lưng vang lên, Vân Khinh giật mình, đánh trống lảng nói:"Đại ca đừng có hù dọa người như vậy."
"Trả lời câu hỏi." Vân Lạc ngữ khí có vài phần mất kiên nhẫn.
Vân Khinh như đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu, thấp giọng, tiếng nói lí nhí:"Thì là chuyện của hai năm trước đó. Dù sao chuyện quá rồi thì để cho nó qua đi huynh nhắc lại làm gì. Muội không nói cho huynh biết cũng không phải vì sợ huynh lo lắng sao?"
"Đúng đó. Nếu không phải hai năm trước ta tình cờ gặp được nàng ấy bị trọng thương thì hai năm sao có thể có một bằng hữu như nàng ấy. Vân Lạc đại ca hay là huynh tạm thời bỏ qua cho nàng ấy lần này nha." Lạc Niệm Y xen vào cuộc nói chuyện của hai người giúp Vân Khinh cầu tình.
Vân Lạc liếc mắt nhìn Vân Khinh:"Muội muội tốt của ta thật biết kết giao bằng hữu. Vừa mới kết giao không lâu mà bằng hữu của muội đã biết thay muội cầu tình rồi."
Vân Khinh đắc y liếc mắt lại khiêu khích:"Điều này còn phải nói sao? Huynh không nhìn xem muội là ai? Có giỏi huynh cũng kiếm thử một người."