Điều mà nàng do dự là nam nhân trước mắt muốn cung chủ của Điệp Sát đến tham dự vào ngày mà nàng cũng hắn đại hôn.
Chuyện này là không thể có bất kỳ khả năng nào, nàng sao có không thể phân thân làm hai để đảm nhiệm hai thân phận cùng một nơi, cùng một lúc được.
''Cung chủ tuy trăm công nghìn việc nhưng dựa vào quan hệ của hắn với tiểu thư, hẳn là hắn sẽ bỏ chút thời gian của mình để đến tham gia đi.''
Thấy thiếu nữ do dự, Phượng Kinh Hồng lên tiếng thăm dò một phen.
Bị lời này của hắn đột nhiêu vang lên, Hàn Băng Vô Tình trong lòng nổi lên một tia chột dạ gật đầu.
Đúng vậy, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện nhưng không phải lấy thân phận của cung chủ Điệp Sát mà là một thân phận khác.
Còn thân phận của cung chủ Điệp Sát, nàng cũng có thể tìm một thành viên trong tổ chức giả trang một phen.
Dù sao thì trong mắt người ngoài, cung chủ của Điệp Sát là một thiếu niên không lấy gương mặt gặp người.
Biện pháp cho người cải trang thành nàng cũng không phải là không thể.
Có điều, đây cũng chỉ là phương án dự phòng trong trường hợp nàng thua mà thôi mà chỉ cần nàng thắng thì ngay cả phương án dự phòng cũng không cần.
Nghĩ đến đây, Hàn Băng Vô Tình lên tiếng đáp ứng yêu cầu của hắn và đưa ra điều kiện của mình.
''Điều kiện của ngài, ta đáp ứng. Có điều, nếu ta thắng thì ta muốn xóa bỏ phần nhân tình mắc nợ khi mà Vân Khinh đi tìm vương gia cầu một đóa Ngọc Tịch hoa.'' (Ai không nhớ đoạn này thì có thể xem lại chap Ngọc Tịnh hoa vào tay)
Nghe được điều kiện của nàng, Phượng Kinh Hồng sửng sốt, mãi sau, trong trí nhớ, một số hình ảnh hiện lên trước mắt, hắn mới nhớ ra là đúng thật có chuyện này.
Hắn câu môi cười, nhìn thiếu nữ chăm chú.
"Tiểu thư đúng là đánh một tay hảo bàn tính. Tiền tài dễ trả, nhân tình khó còn, điều kiện này cũng không phải là nhỏ."
Thấy hắn nói vậy, Hàn Băng Vô Tình lắc đầu, không cho là đúng phản bác lại.
"Không, ta cho rằng điều kiện của bản thân rất dễ thực hiện. Ngược lại, ta còn cảm thấy điều kiện này của bản thân còn đối với ta bất lợi."
"Như thế nào một cái bất lợi pháp?"
Phượng Kinh Hồng bị lời của nàng gợi lên hứng thú dò hỏi.
"Đầu tiên, điều kiện của ngài là muốn cung chủ của ta đến tham dự đại hôn, mục tiêu hẳn là muốn gặp cung chủ của chúng ta đi. Cho dù hắn nể mặt ta tham dự nhưng hắn cũng sẽ không lưu lại quá dài. Hắn đến vô ảnh đi vô tung, vương gia chưa chắc đã có thể biết được hôm đó hắn đến hay không. Ngài phải biết rằng, người muốn gặp hắn có rất nhiều cũng không chỉ riêng mình ngài nhưng dung mạo của hắn, ngài hẳn là cũng không biết đi. Đến lúc đó ta nói hắn đến, ngài lại không tin thì phải làm sao bây giờ?"
Nói đến đây, nàng nhận ra bản thân lời nói có điểm nhiều hơn so với bình thường.
Nàng cảm thấy cổ họng có chút khát, Hàn Băng Vô Tình bất giác liếm môi.
Đúng lúc, Phượng Kinh Hồng đưa cho nàng một chén rượu đưa cho nàng.
Thấy vậy, Hàn Băng Vô Tình cũng không do dự lấy rượu thay nước mà nhận lấy một hơi uống cạn.
Rượu tuy cay độc nhưng lại giảm bớt phần nào sự khô khốc trong cổ họng.
Nàng đưa chén rượu cho hắn, mắt nhìn chằm chằm vào tay cầm bình rượu của nam nhân ý bảo hắn rót cho nàng chén nữa.
Phượng Kinh Hồng tiếp nhận chén rượu từ tay thiếu nữ, cảm thận được ánh mắt mong chờ của nàng, hắn ưu nhã rót tiếp một chén nữa đưa qua.